Cao Võ Thế Giới: Trời Xanh Trường Sinh Mặt Trời

Chương 12: Hạ Chính Quân Mưu Đồ




Quyển I: Mặt Trời Dưới Trời Xanh

Chương 12: Hạ Chính Quân Mưu Đồ

“Vâng, Hạ nhân thay thiên nhi cảm tạ đại nhân.”

Đại Nhật nghe vậy nội tâm yên tâm đi phần nào hắn mở miệng cảm tạ.

Xong Hạ Chính Quân không có rời đi, hắn bước lại gần giường Nhật Thiên vẻ mặt từ ái nhìn hắn.

“Ngươi hẳn là Nhật Thiên đi…”

Nghe như là đang hỏi nhưng từ giọng điệu của hắn có thể nhận thấy trời lời nói của hắn sự khẳng định.

“Vâng ạ..”

“Hahaha không hổ là anh hùng xuất thiếu niên, nhỏ tuổi như thế mà có thể tự tay đánh hạ một con cự lang gần đạt tới cấp 1 Hung Thú, giỏi lắm, giỏi lắm…”

Bàn tay to vươn ra vỗ vỗ vai của của Nhật Thiên làm hắn đau hít một hơi lạnh, chỉ là hắn không dám lộ ra bất mãn.

Nếu là ngươi bình thường, thời điểm được một tộc trưởng khen ngợi kiểu như thế này hẳn là nên phải khiêm tốn mà khiêm tốn cũng như tự hiểu lấy nhường phần lớn công lao chia cho nhà mình tiểu thử và Nhật Thiên bị phụ thân la mắng cho một trận hắn đúng là cũng có ý tưởng như vậy, nhưng mà…

Nhận lấy công lao…

Trực cảm của hắn lúc này nhảy vào, không ngừng nhắc nhở hắn hãy hãy nhận công lao tiêu diệt hung thú.

Do dự một hồi cuối cùng Nhật Thiên cắn răng làm theo.

“Tất nhiên rồi, đừng nhìn ta đây nhỏ bé, phải biết bản thiên gia đây là rất mạnh, đừng nói là một con, dù là 10 con ta cũng không sợ hãi.”

Lời vừa nói ra tính cách khiêm tốn thật thà Nhật Thiên lần đầu tiên như thế trắng trợn tán dương thổi phồng mình làm nội tâm hắn cuồng loạn không thôi, hai lỗ tai nhỏ mơ hồ đỏ lên vì xấu hố ngượng ngùng.

Đứng đằng sau Hạ Chính Quân, Đại nhật hai mắt mở to trợn ra mà nhìn nhi tử, điều này hoàn toàn đổi mới ấn tượng của hắn về hài nhi của mình, hắn không rõ, làm sao ngoan ngoãn thành thành thật thật hảo hài tử hắn nhi tử Nhật Thiên, sao có thể nói ra được những lời bốc phét như vậy.

‘Tuyệt đối là con nhãi đó làm hư hắn, đúng, nhất định là vậy, nếu không hài tử ngoan như Thiên nhi sao có thể thốt ra những lời như thế được.’

Như thể cảm thấy mình nhiều năm trồng củ cải bị heo củng người nông dân, Đại Nhật trong lòng đối với Nguyệt Như tiểu thư này ấn tượng trở nên cực kỳ tệ, rất không tốt, không thích, xem nàng như cái đứa thói hư tật xấu nữ hài làm hư hắn nhi tử.

“Hahaha được, được, rất có chí khí ta thích lắm, như vậy mới phải là bậc đấng nam nhi hahaha…”

Mà ngạc nhiên thay, Hạ Chính Quân phụ thân của Nguyệt Như hắn không những không khó chịu Nhật Thiên không nâng hắn nữ nhi lên, đi đoạt công lao, ngược lại cực kỳ vừa lòng Nhật Thiên hành động.

Hạ Chính Quân, tuổi 40, một người theo chủ nghĩa nam tử, đối với hắn nữ nhân vốn là nam nhân phụ thuộc vật phẩm, nữ nhân phải là tam tòng tứ đức ngoan ngoãn ở nhà nuôi dạy con cái, không nên cùng nam nhân tranh đoạt thành tự.

Thì ra ban đầu Hạ Chính Quân vốn là muốn để hắn trưởng tử Hạ Chính Thừa bái Nguyệt Như sư tôn môn hạ, trở nên người trên vạn người Tu giả, nhưng buồn thay trưởng tử vậy mà không có thiên phú tu đạo, ngược lại chính hắn nữ nhi là có thiên phú, điều này khiến hắn rất không thích.

Nhưng thân là một kẻ thống trị lâu năm, hắn không biểu hiện ra một chút gì không thích, ngược lại cố ý thể hiện nhiều hơn gấp bội sự yêu thích yêu chiều với Nguyệt Như.

Biết đại nhi tử không có tài năng tu đạo, hắn liền đổi kế hoạch, sử dụng công tâm kế, sử dụng hắn cái gọi ‘tình cha con’ ‘gia đình ruột thịt thân thích’ tình cảm buộc chặt hắn nữ nhi lòng trung thành đối với Hạ gia.

Tiếp sau hắn dự tính cùng thê tử sinh ra thêm một đứa nữa, và tuyệt đối phải là nam hài.

Theo hắn tính toán, từ đây cho tới nữ nhi trưởng thành, lấy nàng sư tôn đánh giá rất có thiên phú, trong ba mươi tuổi thành tựa không hề kém khi đó, hắn mới nhi tử cùng lắm cũng sẽ là mười ba.

Như vậy lấy thân tình buộc chặt, hắn dùng nữ nhi ‘nhờ vả’ thực chất ra lệnh mưu đồ để nàng đem hết những gì mình biết đem ra dạy hết cho hắn tam nhi tử, khi đó dù có là con heo vô dụng cũng có thể bay lên trời.

Mọi thứ có lẽ sẽ đúng như hắn mong muốn, nhưng người tính không bằng trời tính, bao năm qua hắn phu nhân cái bụng không hề phản ứng, theo hắn âm thầm cho đại phu khắm cho hai phu thê bọn hắn thì biết, hắn đã không thể nữa.

Biết được điều này hắn cỡ nào giận dữ, cỡ nào hận lão tặc thiên.

Đang lúc hắn tuyệt vọng hết sức, thì trời cao đúng không tuyệt đường người, Đại Nhật nhi tử, Nhật Thiên tiến vào hắn tầm mắt, theo nhiều ngày điều tra theo dõi, hắn càng ngày càng lúc vừa lòng Nhật Thiên.

Ngoan ngoãn, biết nghe lời, chăm học, hiếu học, biết nỗ lực và quan trong hơn hết, thiên phú võ đạo của hắn làm người phải ghen ghét đỏ mắt.

Mười lăm tổng trữ lượng huyết khí, cỡ nào kinh dị con số, biết được điều này, không cần nhiều lời, đứa con rễ này, hắn nhận chắc rồi.

Vậy nên Hạ Chính Quân dự tính phối hôn hai đứa trẻ này với nhau, vì thế mỗi khi nghe tin Nguyệt Như chạy tìm Nhật Thiên hắn sẽ mắt nhắm mắt mở đồng ý, thậm chí trong âm thầm thúc đẩy hai người, hận không thể để Nguyệt Như càng thêm thân cận Nhật Thiên hơn.

Nhất là ngày hôm này….

Hahahaha

Như nghĩ tới cái gì đó Hạ Chính Quân trong lòng cười to, hắn sau đó nhìn về phía cửa vào ôn nhu nói.

“Như nhi…lại đây nào…con không phải có lời muốn nói sao?”

Nhật Thiên vừa nghe liền ngước đầu nhìn về phía cửa, liền thấy chỉ lộ ra cái đầu nhỏ Nguyệt Như đang ngượng ngùng khó khăn nhìn vào trong này.

Thấy Nhật Thiên nhìn về hướng này, nàng e thẹn rút đầu sau cửa, chỉ là một lúc sau, nàng liền từ từ nhô đầu nhỏ lên nhìn vào.

“Như nhi…lại đây..”

Vẫy vẫy cánh tay, Hạ Chính Quân lôi kéo ngượng ngùng không thôi Nguyệt Như tiến vào trong phòng.

“Tiểu thư!!”

Nhật Thiên thấy hắn trong lòng đang lo lắng không thôi Nguyệt Như bình an không sao vui vẻ cười lên.

Mà Nguyệt Như liền thấy băng bó nhìn không khác gì xác ướp Nhật Thiên, thấy hắn cười với mình, nàng hoảng loạn chạy đi trốn phía sau phụ thân.

Hạ Chính Quân không vội, hắn chậm rãi vỗ vỗ Nguyệt Như bờ lưng, cỗ vũ nói.

“Như nhi…không sao đâu…có phụ thân ở đây rồi, con không phải có lời muốn nói với tiểu Thiên sao… muốn nói gì thì cứ nói…”

“Nhật …Nhật Thiên…ta..ta xin lỗi..là lỗi…của ta, do ta không tốt … hại ngươi thành ra như vậy…”

Nghe những lời xin lỗi kia, vốn rất mãn oán trách trong nội tâm của Nhật Thiên giảm bớt đi rất nhiều.

“Không có chuyện gì đâu tiểu thư, với ta, chỉ cần thấy tiểu thư không làm sao, ta như vậy là an tâm rồi.”

Đối với Nhật Thiên việc bảo vệ cho nữ hài tử thoát khỏi nguy hiểm vốn là việc nam hài tử nên làm.

Khi nói điều này với hắn đây là đang làm một điều tốt, với một hảo hài tử như Nhật Thiên, mỗi lần làm việc tốt luôn là một điều vui sướng, khiến cho hắn trong vô thức mỉm cười lớn.

Với làn da tay trắng có phần nâu nâu lúa mạch, kim sắc tóc ngắn nhìn qua làm như cảm thấy như ánh mặt trời dịu dàng, đôi mắt xanh dương như bầu trời không chút nào tạp niệm trong suốt vô cùng ôn nhu mỉm cười mà nói với Nguyệt Như.

Nguyệt Như sinh ra vốn cực kỳ nhạy cảm với ánh mắt cùng với khả năng cảm nhận được cảm xúc của người khác, nàng có thể nhận định, trước mặt một thân tàn tạ rã rời bị quấn băng như xác ướp nam hài không một lời nào là giả dối, đều là từ đáy lòng phát ra ngôn từ.

Bình bịch! Bình bịch! Bình bịch! Bình bịch!

Nhịp tim không bị khống chế gia tốc, đập loạn như nai con hoảng loạn, đỏ mặt không thôi Nguyệt Như lắp bắp nói.

“Hừ..ai..ai ..ai cần ngươi quan.. tâm…Bản…bản tiểu thư đây chỉ là… cảm thấy ngươi thảm thương, đúng vậy! đây là ta cảm thấy ngươi quá thảm thương.”

“Đối mặt một con dã thú yếu ớt như vậy mà còn để cho mình tàn tạ như thế, nên mới nổi lòng từ bi tới nhìn ngươi thôi.”

“Tuyệt đối không phải để ý lo lắng cho ngươi hay gì.”

Nhìn một màn này Hạ Chính Quân vui mừng tới phát điên, hắn nữ nhi, sau khi chứng kiến một màn sẵn lòng chịu chết bảo vệ nàng của Nhật Thiên, Nguyệt Như đã sinh ra một chút tình ý với hắn.

Một khi chuyện này thành, tưởng tượng xem, hai đứa này hài tử tài năng sẽ khủng bố cỡ nào, kết hợp với phụ mẫu hắn hết sức truyền thụ tài nghệ, khi đó Hạ gia sẽ có được một con quái vật đúng nghĩa.

“Vậy sao…ừm! ta hiểu rồi tiểu thư!”

“Không ngờ tiểu thư lại mạnh như vậy, mà như vậy thì cũng dễ hiểu, dễ dàng giết chết lớn như thế dã thú, trong mắt ngài cảm thấy chúng nó yếu cũng phải.”

“Mà ta cũng thật quá yếu, vậy mà khó khăn lắm mới đánh thắng một con.”

Gãi gãi cái đầu tóc vàng của mình, Nhật Thiên nghe thế cũng không thấy kỳ quái, vì sau khi tận mắt chứng kiến Nguyệt Như một chiêu chém đôi cự lang thành hai cộng thêm chiêu thức chế ngự cự lang trong một giây kia, bất kể là một chiêu nào, đều làm hắn cảm thấy khó giải quyết, cảm thấy nếu tiểu thư nghiêm túc, chính hắn khó lòng mà đánh thắng.

Nghe những lời tán dương của Nhật Thiên, Nguyệt Như trong lòng vui thích không thôi, như thể ăn keo ngọt vậy mà thấy ngọt ngào sung sướng.

Đứng bên cạnh mà nghe hai người trưởng thành không nói lời nào, có lẽ trong mắt hai đứa trẻ này, mấy con cự lang đó không có gì khác nhau, nhưng với kinh nghiệm cũng như kiến thức rộng rãi bọn hắn dễ dàng nhận ra sự khác biệt giữa ba con cự lang đó.

Trong ba con, chỉ duy nhất con mà Nhật Thiên giết chết là con cực kỳ gần đột phá đạt tới cấp 1 hung thú, mà hai con Nguyệt Ngư đánh bị thương cùng giết chết, chỉ là dã thú hơi lớn bình thường mà thôi.

Giữ ba con này thực lực cách biệt cực kỳ lớn, con màu đen đầu đàn, đứng nhìn nó chưa đột phá thành hung thú cấp 1 mà xem nó yếu đem đi ngang hàng cùng với hai con còn lại.

Khoảng cách thực lực giữ cấp 1 hung thú cùng bình thường dã thú không khác gì trời đất, mà con màu đen tuy không phải cấp 1, nhưng so với hai con kia, nó là quá mạnh, một mình nó có giết chết 10 con tương tự như bọn chúng.

Vậy nên có thể một chiêu đập chết nó Nhật Thiên cực kỳ không đơn giản.

Dù vậy, đám người trưởng thành bọn hắn không có ý định nói toẹt ra, chờ khi hai đứa này đủ lớn rồi thì giải thích sau cũng không muộn.