Quyển I: Mặt Trời Dưới Trời Xanh
Chương 42: Bất Thường Động Tĩnh, Thổ Phỉ Tới!!
Hơoo ~ !
Sáng ngày hôm sau, Nhật Thiên với một tâm trạng cực kỳ thoải mái thức dậy, sau một đêm dài nghỉ ngơi, hắn tinh thần lúc này đã được no đủ, mọi sự mệt mỏi trước đó đều đã biến mất.
“Hửm? Tộc tỷ?”
Bất chợt nhận ra bên cạnh mình có người, Nhật Thiên quay người nhìn sang, lập tức nhìn thấy ngủ yên Hạ Vũ.
Hmmm ~
Có lẽ bị Nhật Thiên động tĩnh làm cho khó chịu, đang thoải mái ngủ ngon lành Hạ Vũ không khỏi bực bội mở mắt ra, lập tức nàng nhìn thấy Nhật Thiên tộc đệ với ánh mắt tò mình nàng.
“Ahh!!! Có LƯU MANH!!”
Vừa mới thức dậy liền nhìn thấy có người ngay trước mặt mình, Không kịp nghĩ nhiều cũng không nhìn rõ ràng người phía trước là ai, Hạ Vũ theo bản năng trong vô thức vung tay đánh một chưởng thẳng vào mặt Nhật Thiên.
Hự!!
Mà Nhật Thiên cũng không ngờ tới điều này, vì thế không đề phòng hắn lập tức bị đánh trúng một tát mạnh vô cùng của Hạ Vũ đánh bay đi, một hơi phóng thẳng ra ngoài xe ngựa.
“Đau quá ~ tộc tỷ tại sao lại đánh ta cơ chứ!?”
Bất thình lình bị đánh ngồi trên đất Nhật Thiên vuốt hắn bị Hạ Vũ đánh lên khuôn mặt, trong lòng vô cùng khó hiểu nói.
Mà lúc này cũng chợt nhận ra mình vừa làm cái gì, Hạ Vũ vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài, khi nàng nhìn thấy đối phương không bị làm sao âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Song, khi nghe được tộc đệ lời nói, khuôn mặt đẹp không khỏi đỏ lên, tuy nhiên lấy nàng tính tình làm gì mà dễ dàng nhận sai, ngay lập tức nàng giở chứng nói.
“Hừ! ngươi bị đánh là đáng! Ai kêu ngươi chạy vào xe ngựa của ta, nhân lúc ta không chú ý mà ngủ cùng ta hả?”
“Như mà đó…”
Nhật Thiên nghe xong liền cảm thấy lời vừa rồi của nàng ta có chút không đúng lắm, rõ ràng đó là xe ngựa của hắn mà? từ khi nào thành của tộc tỷ rồi.
Tuy nhiên lời hắn còn chưa kịp nói, Hạ Vũ liền mở miệng cắt lời của hắn.
“Hừ! tiểu lưu manh! Ta bây giờ không muốn nghe bất cứ lời nói nào của ngươi!”
Nói xong Hạ Vũ xoay người chui lại vào trong xe ngựa, để lại ở bên ngoài ngơ ngác không thôi không rõ tại sao Nhật Thiên.
Haizz ~
Nhật Thiên thấy vậy không khỏi thở dài, hắn thực sự không hiểu tại sao nữa.
Ha ha ha
Mà luôn ở bên cạnh ngồi ăn dưa hóng drama chuyện hay đám người tiêu vận nhân viên không khỏi có chút cảm thông song cũng cảm thấy có chút hài hước đối với đôi tiểu nam nữ này.
“Hử!?”
Giống như cảm thấy có ai đó đang cười mình, Nhật Thiên quay đầu nhìn sang, lập tức nhìn thấy mấy vị thúc thúc lấy ánh mắt vô cùng kỳ quái nhìn hắn, nào là buồn cười, nào là thấu hiểu, nào là cổ vũ, kỳ kỳ quái quái ánh mắt.
“Hahahah !!”
Hắn không quay sang thì thôi, khi hắn đem mặt của mình đưa tới phương hướng của bọn hắn, lập tức cả đám người không nhìn được nữa cười phá lên.
Bởi vì bọn hắn đã nhìn thấy khuôn mặt ‘tơi tả’ của hắn, phải nói đúng là ‘nghệ thuật’, mắt gấu trúc, môi bôi thâm đen, râu mèo, chữ ‘ngu ngốc’ vân vân từng cái ‘tác phẩm kiệt tác’ của Hạ Vũ, không cái nào mà không khiến người cảm thấy ‘vui sướng’.
Hahaha --- !!!
Điều này vốn đang thấy rất buồn cười bọn hắn đã không nhịn được nữa cười to.
“Tại sao mọi người lại cười ta?”
Không nhận ra khuôn mặt của mình lúc này đã là một ‘kiệt tác’ đến cỡ nào, Nhật Thiên thấy mọi người nhìn hắn mà cười lên, hắn cảm thấy rất khó hiểu nói.
Cùng lúc, hắn bên vai truyền tới động tĩnh, chỉ thấy không biết từ khi nào Hạ Phó Ngạn đã tiếp cận đằng sau hắn, vươn ra bàn tay vỗ vỗ lên vai Nhật Thiên.
“Thì ra là Phó Ngạn tộc huynh, vừa hay, tộc huynh cho đệ hỏi, tại sao mọi người lại cười đệ vậy.”
‘Tiểu tử này thật đúng là khờ quá mà!’
Khi nhìn thấy khuôn mặt lộ vẻ ngây thơ Nhật Thiên to mò hỏi hắn, song cũng vì ‘nghệ thuật’ trên mặt của mình, Phó Ngạn thiếu chút nữa vì nó mà chịu không nổi cười lớn ra.
Tuy nhiên vì giữ lấy hình tượng trưởng bối của mình, hắn âm thầm đè xuống trong lòng buồn cười, khuôn mặt có chút run rẩy, khóe miệng hơi nhếch lên vì nhịn cười Phó Ngạn nói.
“Không, không có gì đâu, tiểu thiên, họ chỉ là…phụt…chỉ là ăn phải đồ không tốt, nên phải cười ra, để không thì, sẽ gặp chuyện không may.”
Nghĩ đi, nghĩ lại, cuối cùng quyết định không nói cho Nhật Thiên biết, vì hắn thấy việc này khá là thú vị, hắn rất mong chờ khi Nhật Thiên phát hiện ra điều này sẽ phản ứng như thế nào.
“Vậy à ~ đệ hiểu rồi, thật không ngờ trên đời có thứ như thế tồn tại, có thể khiến người ăn nếu không cười sẽ gặp chuyện không may, không hổ là thế giới rộng lớn, cái gì cũng có.”
Ngây thơ Nhật Thiên tất nhiên không chút đề phòng hoàn toàn tin tưởng lời nói của đối phương, thậm chí hắn còn cảm thán cũng như ngạc nhiên trước sự tồn tại của loại thức ăn kỳ quái bị bịa ra không có thật đó.
Đợi khi Nhật Thiên rời đi đi tìm đồ ăn sáng mà tiêu vận nhân viên đã chuẩn bị, đứng đó không xa đó một người mặt mọc đầy râu cường tráng to lớn nam tính tò mò tiếp cận Hạ Phó Ngạn nói.
“Phó Ngạn thiếu gia, sẽ ổn sao nếu không nói cho hắn biết?”
“Khư khư khư ~ tất nhiên là ổn rồi, hơn nữa, không ai, sẽ không ai nói gì cho hắn và đó là sẽ cái trò đùa hay nhất của ngày!”
Hạ Phó Ngạn nghe thuộc hạ nói vậy không khỏi cười khúc khích nói.
“Ngon!”
Đời có cái câu chủ nào tớ nấy, Đại thúc tất nhiên cũng có ý tưởng tương tự với Hạ Phó Ngạn, nên khi nghe hắn nói vậy miệng cũng cười lên nói, và tất nhiên thậm chí không cần xin phép, tại trước khi tìm Phó Ngạn, hắn thậm chí đã trước đó truyền ra mệnh lệnh xuống cho các huynh đệ từ trước.
…………………
Đợi khi tất cả ăn uống no đủ xong, lần nữa lên đường xuất phát tiến tới bọn hắn mục địa Lăng Thủy Thành, thì ngồi trên lưng tuấn mã Nhật Thiên cảm thấy bầu không khí hình như có chút kỳ kỳ quái quái, tại sao suốt cả hành trình ngày hôm nay, mọi người luôn dùng ánh mắt lạ lạ nhìn hắn vậy trời.
Hô ~
Đang lúc hắn đang khá khó hiểu như hòa thượng không sờ được tóc thì một tiếng động tĩnh rất nhỏ bé kỳ lại thu hút sự chú ý của hắn.
Chỉ là cái động tĩnh đó, nó tới nhanh thì nó đi cũng nhanh, cũng vì thế mà hắn tìm không thấy vị trí mà động tĩnh đó truyền tới.
Nhật Thiên nhíu mày khi quan sát trung lại thấy chui một cái đầu ra ngoài xe ngựa Hạ Vũ.
“Tộc tỷ, tỷ vừa rồi có…”
Khi hắn muốn hỏi Hạ Vũ có nghe thấy động tĩnh đó không thì nào biết được nàng ta lại hừ lạnh một tiếng liên rất nhanh lần nữa chui đầu vào trong xe, hiển nhiên vẫn còn là đối với Nhật Thiên hờn dỗi.
“Aizz, Hạ Vũ tộc tỷ cũng thật là......”
Thời gian lúc này cũng là mùa đông, tuyết rơi đầu mùa cũng là chuyện bình thường, tuy nhiên bởi vì con đường mà bọn hắn đang di chuyển có chỗ đặc thù, không biết do địa hình hay gì, mà vốn hẳn là nên không quá mức dầy đặc bầu trời tuyết bỗng nhiên trở nên nặng hơn.
Chẳng mấy chốc tuyết lớn liền phong bế bọn hắn đoàn xe tầm mắt, đi tiên phong ở phía trước Hạ Phó Ngạn thì lúc này nhíu mày nhìn trên đầu bọn hắn trời tuyết, sau đó Phó Ngạn lại đột nhiên vung tay lên ra hiệu cho đoàn xe dừng lại.
“Phó Ngạn thiếu gia, ngài vì sao phất tay dừng xe vậy?”
Mà đại thúc cưỡi ngựa tiếp cận lại gần Phó Ngạn hỏi, Hạ Phó Ngạn không trả lời đại thúc, chỉ thấy hắn đột nhiên nhảy xuống lưng ngựa, toàn thân nằm trên mặt đất, cái tai để trên đất dáng vẻ tập trung mà lắng nghe bên dưới truyền tới động tĩnh, chỉ chốc lát liền ngẩng đầu hướng tới đại thúc tiêu đầu hô.
“Phía trước có tiếng vó ngựa chạy động tĩnh, nghe số lượng chỉ sợ ước chừng khoảng 50 người trở lên!”
Mà thân làm võ giả, cho dù các nàng khoảng cách cách xa cả gần chục mét, ngồi trong xe ngựa Hạ Vũ cũng có thể rõ nghe thấy được Phó Ngạn tiếng hô, nàng lập tức từ trong xe ngựa bước ra thần sắc nghiêm túc nhìn về phía trước.
“Nhật Thiên, hãy vào trong xe.”
Mà cùng lúc đó nàng tay cầm theo một thanh miêu đao dài, bộ dạng cực kỳ nghiêm túc tiếp cận Nhật Thiên nói.
“Nhưng mà…”
Nhật Thiên vừa nghe vậy, tất nhiên hắn không muốn, vì hắn đang rất tò mò muốn biết thổ phỉ rốt cuộc trông như thế nào.
“Vào trong!”
Lần này Hạ Vũ lấy giọng cực kỳ nặng nề, không dung chối từ, ánh mắt sắc bén nhìn Nhật Thiên.
“Vâng, mọi người hãy cẩn trọng.”
Tuy rằng không muốn, nhưng khi thấy Hạ Vũ như vậy nhìn hắn, trầm ngâm một hồi hắn gật đầu nói.
Nói xong, trước kia quay lại xe ngựa của mình, hắn một lần cuối nhìn lại xung quanh bốn phía mà nhíu mày, với Nhật Thiên, so với ở đằng trước bọn hắn sắp tiến tới thổ phỉ, thì hắn lại càng lo hơn cái mà hắn trước đó nghe thấy được động tĩnh.
Vì trực giác nói cho hắn so với cái thổ phỉ chuẩn bị tới kia, thì bất kể là cái gì đã tạo ra động tĩnh đó, cũng là đáng sợ hơn nhiều.
‘Hy vọng, chỉ là ảo giác thôi.’
Phó Ngạn mang theo tiêu đầu đại thúc, hai người cùng nhau tiến lên hai bước, rất nhanh sau đó tại trong dày nặng tuyết rơi, một đám hắc ảnh từ phía trong dần dần hiện lên, chỉ nghe một tiếng “Dừng!!”.
Mấy chục người đột phá màn tuyết bộ dạng vẻ ngoài không đồng nhất nhưng với dáng vẻ đằng đằng sát khí nhìn bọn hắn.
“Ta vốn tò mò, là ai rõ ràng biết rõ các huynh đệ chúng ta đang tới mà vẫn như cũ không chút nào hốt hoảng.”
“Giờ khi nhìn lại thì mới nhận ra, không phải lão Vương tiêu đầu tiên sinh đây sao!”
Cầm đầu tay cầm bát giác chùy, thân mặc một bộ áo da thú, thân hình to lớn cao tới hai mét có thừa nam nhân hướng tới đứng bên cạnh Hạ Phó Ngạn là đại thúc cũng là trong miệng tên thổ phỉ xưng hô họ Vương tiêu sư ôm quyền khách khí nói.
“Ha hả, Nhị đương gia cũng là đã lâu không thấy, hôm nay ta đưa đi, chính là từ Tây Duyên Hải Thành tới một hộ nhà giàu thân thích tới Lăng Thủy Thành chơi, lần này tiêu xe hẳn là không cần tra xét đi!”
Rất hiểu nhiên họ Vương đại thúc có quen biết với bọn thổ phỉ này, thậm chí có khả năng đã từng có làm ăn với nhau, và cũng tất nhiên họ Vương đại thúc cũng khá hiểu rõ bọn hắn.
Chỉ thấy hắn lấy ra một cái túi tiền ném cho cái người dẫn đầu bọn thổ phỉ cũng là Nhị đương gia to con, thấy túi tiền bay tới, Nhị đương gia không dùng tay bắt lấy chỉ thấy hắn võ nghệ cao siêu dùng phần nhọn của chùy tiếp được túi tiền.
Chỉ là Vương đại thúc nhận ra lúc này đây, bọn thổ phỉ khi nhận tiền xong, lại không có giống với hắn dĩ vãng ấn tượng lập tức rời đi.
“Vương tiêu đầu, ta kính ngài một tiên sinh, coi như tôn trọng trước kia chúng ta từng cùng nhau làm ăn, nhưng hôm nay, ngài thái độ, ta rất không vừa lòng, vì ngươi! vậy mà lại không có nói thật!”
Nhị đương gia dứt lời hắn liền ném túi tiền về trước người Vương đại thúc, mà bọn thổ phỉ tiểu đệ đằng sau hắn, lấy thần sắc trào phúng mà cùng vô cùng khát máu nhìn Vương đại thúc.