Cấp lại, OK?

Chương 33




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mười giờ sáng, Boston, Mĩ.

Trường đại học Harvard được xây theo phong cách cổ xưa thanh lịch với màu gạch đỏ truyền thống và những đường nét tinh tế, sắc sảo. Mộ Nhạc Nhạc đưa mắt nhìn khung cảnh đẹp đẽ thanh bình của khuôn viên trường học. Không khí không hề trang nghiêm như trên TV, các sinh viên cũng ăn mặc rất bình thường. Hay là bởi vì trong trường mới chỉ có lẻ tẻ vài người? Bọn họ đến sớm quá chăng?

“Sao trường học yên lặng thế? Các sinh viên vẫn chưa dậy à?”. Mộ Nhạc Nhạc quay sang hỏi cô bạn mới quen Chu Bội Doanh. Nghe nói hệ thống giáo dục ở nước ngoài khá lỏng lẻo nên có thể ngủ nướng được.

“Các sinh viên đang chuẩn bị cho kỳ thi cuối…”. Chu Bội Doanh bỗng vỗ tay đánh “bốp”: “Nhạc Nhạc cậu may thật đấy, cậu đến vừa kịp với hoạt động lớn nhất toàn trường!”.

Mắt Mộ Nhạc Nhạc sáng rực lên, “Hoạt động gì cơ? Cậu mau nói đi…”.

“Chắc trong tiếng Trung gọi là… ‘Tiếng hét nguyên thủy’!”.

“Khụ khụ…”. Hàn Tư Viễn vỗ ngực, “Dừng lại, Mộ Nhạc Nhạc của chúng ta còn nhỏ, không nên xem và tham gia vào mấy hoạt động như vậy”.

Chu Bội Doanh không cố ép, chỉ thất vọng nhún vai, “Vậy Mike có đi không?”.

“Cậu biểu diễn thì tôi sẽ đi”. Hàn Tư Viễn đáp gọn lỏn. “Mike” là tên tiếng Anh hắn tự đặt cho mình.

“Được, cậu đi tôi sẽ biểu diễn”. Chu Bội Doanh nháy mắt, liếm môi.

Mộ Nhạc Nhạc tò mò nhìn quanh, giơ tay phát biểu: “Bội Doanh, ‘tiếng hét nguyên thủy’ là gì thế? Mình cũng muốn tham gia!”.

“Đó là hoạt động truyền thống của Harvard, tổ chức mỗi năm 2 lần trước kỳ thi cuối, các sinh viên sẽ…”.

Cô chưa giải thích xong, Hàn Tư Viễn đã kéo Mộ Nhạc Nhạc ra sau mình, nghiêm mặt chỉ vào Chu Bội Doanh, nói: “Tôi là người giám hộ của Nhạc Nhạc, cô ấy đến đây chỉ cốt để lấy bằng tốt nghiệp. Trong vòng ba năm không được tham gia các hoạt động không bình thường ở trường!… Oái, Nhạc Nhạc, đừng kéo tóc anh…”.

Mộ Nhạc Nhạc kéo tóc Hàn Tư Viễn ra phía sau, đầu ngẩng cao đến ngực hắn, “Anh thành người giám hộ của em lúc nào hả?”. Đe dọa xong, cô xoay người nắm lấy cổ tay Bội Doanh, “Cậu mặc kệ anh ấy đi, chúng ta mới là bạn cùng phòng”.

Chu Bội Doanh rất hài lòng với biểu hiện của Mộ Nhạc Nhạc. Hai người tay nắm tay đi về ký túc xá, bỏ lại Hàn Tư Viễn bơ vơ một mình.

Hàn Tư Viễn đứng tại chỗ hờn dỗi…

“Anh trai à, mang hành lý qua bên này đi…”. Mộ Nhạc Nhạc ngoắc ngoắc tay.

“…”. Hàn Tư Viễn nhìn số hành lý chất đống dưới chân. Hàn Tư Viễn hắn mà phải làm mấy việc khổ sai này sao?!… Hắn vác đống vali lớn nhỏ lên vai rồi đuổi theo một cách khó khăn.

Trên đường đi, Chu Bội Doanh tự hào giới thiệu cho Mộ Nhạc Nhạc về lịch sử và quy trình giảng dạy của Harvard. Khoa mà Mộ Nhạc Nhạc chọn là khoa thiết kế chuyên nghiệp, bao gồm kiến trúc, đồ họa, hoạt hình, quảng cáo,…

Chu Bội Doanh hỏi Mộ Nhạc Nhạc: “Cậu có sở trường gì không? Có vài môn học khá hấp dẫn, phải nhanh nhanh đăng ký”.

Mộ Nhạc Nhạc gãi đầu, “Tiếng Anh của mình kém lắm. Mình muốn học môn nào thực hành nhiều mà không cần phải đối thoại”.

“Vậy cậu có biết về đồ họa máy tính không? Chỉ cần những điều cơ bản thôi”.

“…”. Mộ Nhạc Nhạc xấu hổ cúi gằm mặt, “PS mình còn không biết dùng, nói gì đến đồ họa”.

Chu Bội Doanh nhăn nhó, “Vậy thì mình chịu thôi. Mình học chuyên ngành kinh tế, cũng không biết nhiều về đồ họa”.

“Anh trai, ở đây viết toàn tiếng Anh. Anh xem giúp em cái thiết kế đồ họa này đi?”. Mộ Nhạc Nhạc xoay người cầu cứu.

Hàn Tư Viễn cầm lấy danh sách ngành học, giải thích cặn kẽ: “Thiết kế website, thiết kế bao bì, thiết kế quảng cáo DM… DM chỉ thị trường kinh doanh được thiết lập theo sở thích của người tiêu dùng. Thiết kế poster, thiết kế quảng cáo truyền thông, thiết kế quảng cáo POP. POP là quảng cáo bán hàng, như bảng hiệu, poster, bảng giá,… Có cả thiết kế kiểu dáng, thiết kế tạp chí, sách báo, thiết kế VI. VI là đại biểu của các công ty như CocaCola hay Nokia”.

“…”. Mộ Nhạc Nhạc há hốc miệng thành hình chữ “O”. Không chỉ có cô nhìn Hàn Tư Viễn bằng cặp mắt khác mà Chu Bội Doanh cũng giơ ngón tay cái lên tỏ ý khen ngợi. Mộ Nhạc Nhạc lập tức cướp lấy một chiếc vali nhẹ nhất trong tay hắn, cười nịnh nọt: “Anh trai, anh hiểu biết nhiều thật đấy…”.

Hàn Tư Viễn hừ một tiếng, đắc ý nói: “Chẳng những anh biết mà còn từng học tận sáu tháng rồi”.

Mộ Nhạc Nhạc chớp chớp mắt, còn đâu một Hàn Tư Viễn háo sắc mà cô sai bảo cả ngày nay nữa. Cô nghiêm túc quyết định: “Chọn thiết kế đồ họa đi!”.

“OK, ngày mai mình sẽ đăng ký giúp cậu, chỉ cần cậu tăng cường thực hành nói, còn việc tốt nghiệp không thành vấn đề”. Chu Bội Doanh lén chỉ vào Hàn Tư Viễn, Mộ Nhạc Nhạc nháy mắt, ngửa mặt lên trời cười dài.

Hàn Tư Viễn nhìn hai người đang lén lén lút lút. Xì, đắc ý gì chứ. Anh đã cùng em đến đây, đương nhiên là để cho em “lợi dụng” rồi.



          Một giờ sáng, Bắc Kinh, Trung Quốc.

Ba tiếng sau khi Mộ Nhạc Nhạc chính thức đến Harvard, Tống Nhụy nhận được điện thoại của Mộ Nhạc Nhạc. Tuy đã là nửa đêm nhưng cô vẫn lập tức báo cáo tin tức mới nhất cho chủ tịch Địch.

“Mộ Nhạc Nhạc chọn môn thiết kế đồ họa chuyên nghiệp?”. Địch Nam một tay cầm điện thoại, một tay lau mái tóc ướt sũng. Anh tưởng cô sẽ chọn môn tiếng Anh chuyên nghiệp, nào ngờ tham vọng của cô lại lớn như vậy.

Địch Nam cười nói: “Lấy những tài liệu tiếng Trung liên quan đến thiết kế đồ họa chuyển phát sang đó đi. Tôi sẽ mời cho cô ấy một thầy giáo tiếng Anh giỏi về quảng cáo”.

Tống Nhụy đáp: “Chủ tịch… Ngài không định tự gọi cho cô Mộ sao? Nói thật, tuy ngài mới là người âm thầm hỗ trợ cho cô Mộ nhưng cô ấy thì lại cho rằng đó là tôi”.

Địch Nam ngừng cười: “Chỉ cần đạt được mục đích thôi, tôi không muốn cô ấy có bất cứ gánh nặng nào”.

Tống Nhụy im lặng không lên tiếng. Thật ra Mộ Nhạc Nhạc kiên trì chọn môn thiết kế đồ họa chuyên nghiệp, nguyên nhân chủ yếu là vì Địch Nam. Mộ Nhạc Nhạc từng vô tình nghe được cô và một quản lí trò chuyện – trong sáu tháng cuối năm tập đoàn Thác Nhuệ sẽ mở rộng bộ phận thiết kế quảng cáo. Tuy bề ngoài Mộ Nhạc Nhạc có vẻ thờ ơ nhưng thực ra trong lòng đã thầm ghi nhớ kĩ.

Địch Nam cúp máy, đi đến đầu giường mở ngăn kéo, lấy ra một sợi dây treo điện thoại trông rất trẻ con. Mộ Nhạc Nhạc từng hỏi anh nếu nhìn thấy sợi dây này liệu có nhớ tới cô không. Anh mân mê mái tóc của con “Chibi Maruko”, khẽ mỉm cười.

          ※

          Ba giờ chiều, Mĩ.

Cuối cùng Mộ Nhạc Nhạc cũng sắp xếp xong đống quần áo, giày dép, đồ dùng cá nhân cho thật gọn gàng, chỉnh tề. Cô đưa mắt nhìn quanh căn phòng ký túc sạch sẽ, ngăn nắp. Trong phòng có nhà vệ sinh riêng, tivi, tủ lạnh và các đồ gia dụng khác, đủ cho tám đứa trẻ con cùng ở. Cô nằm ườn trên sofa khe khẽ hát, tất nhiên cô không hề biết rằng căn phòng này là do trước đó Địch Nam thuê người đến trang hoàng đẹp đẽ, chỉ chờ mỗi cô vào ở nữa thôi. Còn cô lại ngốc nghếch thầm khen ngợi nước Mĩ rất ưu đãi với sinh viên.

“A!…”. Cô ngồi bật dậy. Chết rồi, quên giấy đăng ký kết hôn rồi! Chỉ có giấy đăng ký kết hôn mới có ảnh của thầy Địch!

Hàn Tư Viễn thấy cửa phòng mở toang bèn gõ một cái tượng trưng rồi đẩy cửa đi vào.

Hắn quét mắt một vòng, cách trang trí đơn giản, thanh lịch, mang theo chút gì đó của phương Đông. Tây Đông cùng kết hợp, màu sắc tinh tế khéo léo, hẳn là thiết kế của Địch Nam. Hàn Tư Viễn cười nhạt, người đàn ông quá mức thận trọng như anh ta làm hắn gai mắt. Hàn Tư Viễn đã cẩn thận điều tra Địch Nam, năm năm yêu Phương Dung anh ta không hề có một hành động lãng mạn nào. Anh ta mua nhà, mua xe, trang bị cho cô ả những tài sản vật chất mà bất cứ người phụ nữ nào cũng thèm khát. Khi điều kiện vật chất được thỏa mãn thì phụ nữ lại muốn được tặng hoa, được nghe lời ngon tiếng ngọt. Cuối cùng, lòng tham đã khiến cho cô ả phải trắng tay.

“Nhạc Nhạc, em thích cách trang trí ở đây không?”.

“Có chứ, chẳng lẽ các phòng khác không giống vậy?”. Mộ Nhạc Nhạc quay đầu nhìn căn phòng đối diện. Bên trong là một cặp chị em song sinh người Hàn Quốc, xung quanh toàn sách vở chất cao như núi.

Hàn Tư Viễn chắn trước mặt cô, “Giống, giống, chẳng có gì khác đâu”.

Mộ Nhạc Nhạc không nói gì, quay lại sofa nằm đọc truyện tranh.

“Đối diện là một cặp song sinh rất xinh đẹp, anh có thể đi tán tỉnh họ”.

Hàn Tư Viễn giận dỗi, đứng ở sau sofa quan sát Mộ Nhạc Nhạc, “Anh chỉ muốn tán em thôi”.

“Em là chị dâu anh đấy nhé, mau ra chỗ khác chơi đi”. Mộ Nhạc Nhạc đã quá quen với kiểu trêu chọc lố lăng của Hàn Tư Viễn.

“Hai người sắp ly hôn rồi còn gì?”.

Mộ Nhạc Nhạc bỗng bật dậy như lò xo, “Vẫn chưa ly hôn! Anh còn rủa em nữa à! Em ghét anh!”.

Hàn Tư Viễn nhếch miệng cười, “Ngưu Lang Chức Nữ trời Nam đất Bắc, Thất Tịch chẳng biết đang ở nơi nao?”.

“Hừ! Chức Nữ của thời đại mới có hộ chiếu, ngồi máy bay đi tìm Ngưu Lang, ngày nào cũng là Thất Tịch!”.

Hàn Tư Viễn mím môi, cười rất bí ẩn, “Này, anh đưa em đến chơi nhà trọ Ngưu Lang nhé?”.

Mộ Nhạc Nhạc hơi hơi động lòng, nhưng rồi lập tức xua tay chối từ, “Anh thật xấu xa Hàn Tư Viễn. Giao du với anh lâu ngày, sớm hay muộn em cũng biến thành nữ lưu manh”.

Hàn Tư Viễn khẽ cười. Hắn không đành lòng tiêm nhiễm cô gái nhỏ ngây thơ này.

“Đúng rồi, đạo đức kém như anh sao lại vào được Harvard?”.

“Ha ha, anh còn chưa chê em học kém mà em đã bắt bẻ anh rồi”.

“Em có cửa sau!”. Mộ Nhạc Nhạc ngếch mũi lên tận trời.

“Chậc chậc, cơ quan tình báo Mĩ còn chưa tra khảo mà em đã khai hết tình hình trong nước của Trung Quốc rồi. Em không sợ làm thất vọng Đảng và nhân dân sao?”. Hàn Tư Viễn nhàn nhã bật một lon nước lạnh.

“…”. Mộ Nhạc Nhạc che miệng lại. Đúng rồi, Tống Nhụy nói cô và một học sinh Mĩ đã thông qua hình thức trao đổi sinh viên để nhập trường. Cậu học sinh kia thì đến Bắc Đại, trường học trong thần thoại của mọi học sinh.

“Anh ngồi ở đây làm gì? Chẳng lẽ cũng muốn cùng em tham gia hoạt động ‘Tiếng hét nguyên thủy’?”.

Phụt… Hàn Tư Viễn phun hết nước ra khỏi mồm.

“Em muốn tham gia thật à?”.

“Đúng vậy, Chu Bội Doanh nói sẽ rất ngoạn mục. Ngoạn mục là đủ để đến xem rồi, với lại chỉ có mười phút thôi”. Mộ Nhạc Nhạc xoa xoa tay, chắc là sẽ có một đám đông ngửa mặt lên trời hét to phải không nhỉ? Cô cũng muốn chui vào trong đám đông đó mà hét rằng cô nhớ bạch mã lắm lắm.

“Được rồi, em đã tò mò như vậy thì anh đi cùng em”. Hàn Tư Viễn chỉ sợ cô sẽ hoảng hốt mà thôi.

Mộ Nhạc Nhạc cười khanh khách gật đầu, “Em đã hỏi kĩ rồi, đêm nay sẽ bắt đầu. Em làm một giấc cái đã, bye bye…”.

Mộ Nhạc Nhạc đã hạ lệnh đuổi khách, Hàn Tư Viễn đành miễn cưỡng đứng dậy. Đi tới cửa bỗng hắn xoay người lại làm một vẻ mặt đáng yêu, “Hay là chúng ta ngủ cùng đi?… Oái…”. Một cái gối ôm phi thẳng vào mặt hắn.



Đến nửa đêm

Một tiếng hét kinh thiên động địa kéo Mộ Nhạc Nhạc ra khỏi giấc mộng. Cô đẩy cửa sổ ra, hoảng hốt bởi đám đuốc làm sáng rực cả khu nhà trọ. Y như cô đoán, các sinh viên chen chúc trước cửa sổ gào thét điên cuồng, cô vừa lấy hơi chuẩn bị hét to thì…

“Cưng ơi đi thôi, không kịp buổi diểu diễn bây giờ!”. Chu Bội Doanh đẩy cửa phòng cô ra giục vội.

Mộ Nhạc Nhạc không nghĩ nhiều, lập tức xỏ đôi giày thể thao vào rồi đi ra ngoài hành lang. Trong hành lang có rất nhiều người đang thi nhau chạy về phía cửa khu nhà trọ. Hàn Tư Viễn đứng chờ Mộ Nhạc Nhạc ở cửa chính, thấy cô bị xô đẩy bèn bắt lấy tay cô. Mộ Nhạc Nhạc nắm tay Chu Bội Doanh, còn Hàn Tư Viễn che chắn phía trước để mở đường.

“Ga-lăng quá, mình yêu anh ấy mất thôi…”. Chu Bội Doanh huých vào vai Mộ Nhạc Nhạc, nhìn Hàn Tư Viễn mỉm cười rất dịu dàng đáng yêu.

“Thì yêu đi, anh ấy là em trai của chồng mình, anh ấy tốt lắm!”. Mộ Nhạc Nhạc khẽ thì thầm, cực lực nói tốt cho Hàn Tư Viễn trước mặt người đẹp.

“Ủa? Mình còn tưởng các cậu là một cặp”. Chu Bội Doanh nói bâng quơ.

“A? May là không phải. Nhưng cậu đã hiểu lầm mà còn nói yêu anh ấy? Người Mĩ thoáng vậy sao?”.

Chu Bội Doanh bật cười sảng khoái, “‘Em yêu anh’ ở Mĩ cũng gần giống như ‘Xin chào’ ở Trung Quốc thôi”.

“…”. Mộ Nhạc Nhạc nheo mắt. Cô là công dân Trung Quốc truyền thống. “Em yêu anh” chỉ có thể nói với chồng, hơn nữa còn phải ở nơi kín đáo.

Lúc các học sinh “đủ mọi màu sắc” chạy đến sân thể dục, cuối cùng Mộ Nhạc Nhạc cũng biết cái gì gọi là “Tiếng hét nguyên thủy”, cô hãi hùng mãi không thôi.

—— Trong sân trường Harvard, mấy trăm sinh viên cả nam lẫn nữ đều trần truồng, tay giơ cao cây đuốc chạy như điên trên bãi cỏ. Xin chú ý là “trần truồng chạy như điên” và “cả nam lẫn nữ”. Bởi vậy mới gọi là “Tiếng hét nguyên thủy”.

Từ năm 1960 bắt đầu khởi xướng hoạt động mở cửa sổ la hét, đến năm 1990 phát triển thành hình thức chạy trần truồng, “Tiếng hét chói tai” đã trở thành một truyền thống của đại học Harvard. Hoạt động này được dàn dựng nhằm mục đích giúp các sinh viên đang bị áp lực với kỳ thi cuối được giải tỏa căng thẳng. Các sinh viên sẽ được hưởng thụ hơn mười phút tự do trần truồng trong tiếng hoan hô cổ vũ của “khán giả”.

Mộ Nhạc Nhạc vừa muốn xem vừa ngượng ngùng. Cô vừa che mặt vừa he hé ngón tay.

“Chẳng phải em rất thích biểu diễn sao? Đi nào…”. Hàn Tư Viễn huých vai cô, nháy mắt một cách ranh mãnh.

“…”. Mộ Nhạc Nhạc sợ hãi rụt rè nói: “Không được, không được, em đại diện cho nhân dân Trung Quốc, chỉ cần xem thôi. À này, em lấy máy ảnh ra chụp rồi tung lên mạng chia sẻ cho đồng bào cùng xem có được không?”.

“…”. Hàn Tư Viễn á khẩu. Cô đúng là được voi đòi tiên.

Mộ Nhạc Nhạc nhìn màn biểu diễn không chớp mắt. Nếu Địch Nam thấy cảnh tượng này không biết sẽ có vẻ mặt gì nhỉ?

_______________________________

Hình Chibi Maruko đây, các bạn cứ tưởng tượng cái móc treo đó nó thế này (hoặc gần thế này) nhé:





chapter content



Móc treo điện thoại Chibi Maruko





Còn cái “Tiếng hét nguyên thủy” thì tớ không dám trưng hình đâu, vì nó… thô bỉ lắm =)) Mọi người search google hình ảnh cụm “Primal Scream Harvard” là ra ngay =))