Vì để không bị mọi người nghi ngờ về mối quan hệ của cả hai, người này đi vào công ty trước rồi mới tới người kia.
Hứa Niệm cảm thấy không thoải mái, cô kéo tay áo sơ mi lên mấy lần.
Bộ đồ này là của Giang Chỉ.
Quần áo của cô đã bị xé nát vào đêm qua, chắc chắn không thể mặc được, cho nên tạm thời cô đành phải mặc quần áo của Giang Chỉ.
Tuy nhiên, Giang Chỉ cao hơn cô vài centimet và cô ấy có phong cách ăn mặc của một người phụ nữ mạnh mẽ. Hầu hết quần áo của của cô ấy đều như thế này, vì vậy mà cô mới cảm thấy không được thoải mái khi vận động.
Hai người chọn đi chọn lại, cuối cùng cũng tìm được chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đơn giản nhất.
Trên đường đi, Hứa Niệm cảm giác như có người đang nhìn chằm chằm vào bộ đồ của mình. Cô không biết có phải là do bản thân mình nghĩ quá nhiều rồi không.
Có thể là nó thực sự không phù hợp?
"Chào buổi sáng! Hứa Niệm, hôm nay cô mặc bộ đồ mới đi làm sao? Trông hợp với cô lắm!" Hứa Niệm vừa bước vào công ty, Tiểu Lưu ở quầy lễ tân đã chủ động chào hỏi cô như mọi khi.
"Hả? Thật sao? Ha ha ha . . ." Hứa Niệm xoa xoa gáy, cũng không biết có nên thả tay xuống hay không.
Người này nói cái gì? Chẳng lẽ cô ấy cũng đã từng nhìn thấy Giang Chỉ mặc bộ đồ này sao?
"Đúng vậy, đúng vậy." Tiểu Lưu gật đầu, nói tiếp, "Hơn nữa bộ này rất giống những bộ của giám đốc Giang hay mặc."
"Quả thực có chút giống, thế nhưng chỉ là trùng hợp mà thôi. Tôi xin phép đi làm trước." Hứa Niệm nói cho có lệ vài câu, sau đó xoay người rời đi.
Cô bước vào công ty luật với tâm trạng lo lắng và chìm đắm trong nỗi sợ hãi không biết bản thân có bị ai đó phát hiện ra điểm bất thường trên đường đi hay không.
Cô ngồi xuống với vẻ mặt áy náy, chợt nhớ ra điều gì đó, lấy điện thoại ra bấm vào cuộc trò chuyện với Lưu Mỹ.
【 Hứa Niệm: Dù tối qua cô có nghe được gì thì cũng phải giữ bí mật cho tôi, xin trông cậy hết vào cô!!!】
【 Lưu Mỹ: Này, tối qua không phải cô ngủ rất ngon hay sao? Hiện tại còn nhớ đến người bạn này sao? 】
【 Lưu Mỹ: Cô khai thật đi! Có phải cô có mối quan hệ mờ ám với Giang Chỉ không?】
【 Hứa Niệm: Mối quan hệ mờ ám cái gì? Chúng tôi đang yêu nhau!】
【 Hứa Niệm: Người đẹp à, cô nhất định phải giữ bí mật cho tôi đấy!】
Người trong cuộc đã lên tiếng thừa nhận rồi, cuối cùng những khúc mắc trong lòng cũng được giải quyết, Lưu Mỹ hài lòng cất điện thoại đi.
Trên mặt của Lưu Mỹ lộ ra vẻ tự mãn, thành thật mà nói thì cô ấy đã sớm nhận ra bộ đồ mà Hứa Niệm đang mặc trên người chính là bộ đồ của Giang Chỉ đã mặc cách đây không lâu.
Nhìn bọn họ như vậy, Lưu Mỹ thầm nghĩ chắc chắn Hứa Niệm cùng Giang Chỉ đã có một đêm vô cùng kịch liệt.
Phòng nghỉ giữa giờ của nhân viên chính là nơi tốt nhất để mọi người cùng bàn luận những chuyện trên trời dưới đất.
Hứa Niệm vừa bước vào đã nghe thấy những cái tên quen thuộc từ trong miệng của bọn họ mà trước đây cô thường nghe thấy. Lúc trước họ luôn phàn nàn về nữ ma đầu bắt ép nhân viên tăng ca nhưng hôm nay chủ đề lại chuyển sang hướng khác.
"Cô không cảm thấy hôm nay nữ ma đầu có chút kỳ lạ sao? Dáng đi của cô ta như cua, trên mặt tràn đầy xuân sắc, chẳng lẽ là tìm được tình nhân trẻ nào rồi sao?"
"Tôi cũng nhìn thấy dáng đi của cô ta, thì ra là . . . Ha ha ha . . ."
"Nhìn dáng vẻ của cô ta thì chắc chắn trận chiến đêm qua rất khốc liệt! Không ngờ nữ ma đầu cũng như bao nhiêu người phụ nữ khác, đều bị đánh bại ở trên giường . . ."
"Nước tràn rồi, Hứa Niệm? Vì cái gì cô lại trông như người mất hồn thế kia? Nước đã chảy ra hết rồi kìa!"
"À, được rồi." Hứa Niệm bỗng nhiên tỉnh táo lại.
"Đúng rồi, Hứa Niệm, cô suốt ngày đi theo Giang Chỉ, cô có biết tin tức gì quan trọng không? Nữ ma đầu có bạn trai sao? Cô đã gặp người đó chưa?"
Hứa Niệm siết chặt cốc giữ nhiệt, cố gắng giữ bình tĩnh: "Tôi không thân thiết với cô ta, cũng như không quan tâm đến đời tư của cô ta cho nên tôi cũng chưa từng biết cô ta có bạn trai."
Không có người bạn trai nào ở đây cả, người làm cô ấy ra như vậy là tôi đây!
Xét đến trường hợp này, Hứa Niệm không có nói ra lời này, mà là cố gắng hết sức để giải quyết vấn đề cho ổn thỏa.
Cô đã thỏa thuận với Giang Chỉ vào sáng sớm, tạm thời cả hai sẽ không công khai mối quan hệ, cho nên chỉ có thể ngầm bảo vệ lẫn nhau mà thôi.
Ánh mắt của mọi người chuyển từ mong đợi sang thất vọng.
"Cô làm chung phòng với cô ta mà không biết cô ta có vấn đề gì sao?"
"Vậy gần đây cô ta có gặp ai không?"
"Cô ta đã bao giờ nhận được quà từ một ai đó chưa?"
"Thật xin lỗi, dù mọi người có hỏi như thế nào thì tôi cũng không có câu trả lời." Hứa Niệm lắc đầu, cố tỏ ra mình là một người vô tội tham gia vào nói chuyện phiếm nhưng cũng bất lực vì không có câu trả lời.
"Vây được rồi." Dù sao Hứa Niệm cũng chỉ là một cấp dưới của nữ ma đầu, thì làm sao có gan mà đi tìm hiểu đời tư của cấp trên, cứ như thế bọn họ cũng không ép buộc cô nữa.
"Này, Hứa Niệm, hôm nay cô đổi phong cách ăn mặc rồi sao? Cô học theo Giang Chỉ sao?"
Hứa Niệm cảm thấy hoảng hốt, vội vàng giả vờ uống nước, giấu đi vẻ lo lắng trong lòng.
Làm sao cô lại học theo phong cách của Giang Chỉ được? Cô chỉ là đang mặc tạm bộ đồ của đối phương mà thôi!
"Sao? Cô đang nói về bộ đồ này phải không? Tôi đã mua nó khi đi mua sắm vào ngày hôm qua. Nhân viên bán hàng nói rằng nó rất hợp với tôi, cô có nghĩ vậy không?" Hứa Niệm giả vờ cười và xoay một vòng.
Cô thực sự là đang ngồi trên đống lửa! Nếu như bị người vạch trần thì phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ trí nhớ của những người này tốt đến như vậy sao?
Giang Chỉ! Em có lỗi với chị!
Nếu cô biết mặc nó vào khiến mình nổi bật như vậy, thì thà rằng cô chạy đi mua một bộ đồ mới khác còn hơn mặc đồ của người yêu.
"Nó khá đẹp. Người bán hàng không lừa cô đâu!"
"Ừ, tôi nghĩ nó cũng đẹp, nhưng có phải bộ đồ này khá giống với những bộ đồ của Giang Chỉ thường mặc hay không?"
"Tốt, tôi còn tưởng rằng nhìn không đẹp." Lúc này Hứa Niệm mới thở phào nhẹ nhõm, đang định uống nước thì có người lại nói tiếp.
"Đẹp thì đẹp thật nhưng mà tôi có cảm giác lạnh sống lưng. Hãy nghe lời khuyên của tôi, cô đừng đi theo con đường của Giang Chỉ. Học theo phong cách thời trang của cô ta thì cũng được đi nhưng đừng nên học phong cách làm việc của cô ta. Cô ta là một người tàn nhẫn và rất khó được người khác yêu."
Tất cả mọi người đều nói xấu sau lưng Giang Chỉ.
Nói đi nói lại cũng chỉ là mấy chuyện cũ mà thôi, cũng không có gì mới.
Trong lúc nhất thời, Hứa Niệm cảm thấy lạnh cả người, xung quanh cô đều là tiếng cười.
Giang Chỉ không có gì làm gì sai, ngoại trừ việc cô ấy có chút lạnh lùng khi đối xử với mọi người. Thế nhưng cũng không thể trách được cô ấy vì đây vốn chính là cách cô ấy cư xử với người lạ.
Chỉ khi bản thân thực sự bước vào trái tim của cô ấy, thì cô mới nhận ra cô ấy chỉ là một cô gái mềm yếu, đằng sau vẻ lạnh lùng đó lại là một con người vô cùng dịu dàng.
Những người này không biết cô ấy tốt như thế nào.
Trong mắt của những người này, Giang Chỉ hệt như một phù thủy ăn thịt người. Họ rất ghét cô ấy!
Đột nhiên Hứa Niệm cảm thấy thương cảm cho người kia. Phải chăng dù có tốt đến đâu cũng sẽ trở thành người xấu trong câu chuyện của người khác?
"Này, cô nghĩ nửa kia của Giang Chỉ sẽ như thế nào? Người chinh phục được trái tim của nữ ma đầu hẳn là một người rất tài giỏi."
"Có lẽ người yêu của Giang Chỉ có kỹ năng rất đặc biệt. Hứa Niệm, cô có nghĩ thế không?"
Hứa Niệm đột nhiên bị người gọi, nắm chặt nắm đấm theo bản năng, lặng lẽ giấu hai tay sau lưng.
Cho hỏi ngón tay có kỹ thuật điêu luyện có được gọi là một kỹ năng đặc biệt hay không?
"Điều đó cũng không hẳn là đúng. Có lẽ người đó cũng ác độc như Giang Chỉ. Những người giống nhau thường hay thu hút lẫn nhau, điều đó cũng không có gì quá đặc biệt."
"Có lý, có lý. Tôi không hiểu thần thánh phương nào lại có thể yêu một nữ ma đầu lạnh lùng và tàn nhẫn như Giang Chỉ. Chắc hẳn người này là một người não tàn, ai lại đi yêu một người phụ nữ như thế, thật buồn cười làm sao!"
Những người này nói chuyện như thể họ đã tận mắt thấy người yêu của Giang Chỉ không bằng.
Hứa Niệm không thể chịu đựng được nữa, cô nắm chặt chiếc cốc giữ nhiệt, họ không chỉ xúc phạm cô mà còn xúc phạm Giang Chỉ!