Cát Tường Như Ý

Cát Tường Như Ý - Chương 7





“Ta khinh!” Ngọc Như Ý bất chấp, ngón tay càng dùng sức hòng bóp nát yết hầu của nam nhân.


“Không nên kích động như vậy có được không?” Cát Tường cũng có tay, thái độ lại rất thong dong, trong bất tri bất giác lại đặt tay trên thắt lưng đối phương, trong nháy mắt khi Ngọc Như Ý dụng sức thì điểm đúng vào nhuyễn ma huyệt của y.


Toàn thân lập tức tê rần, không thể mảy may nhúc nhích được nữa. Khuôn mặt dưới ánh trăng chiếu sáng mang theo tươi cười trong mắt Ngọc Như Ý lại như mặt nạ ác ma giả dối.


Tiểu tử này, tiểu tử này…Tức giận đến gần như cả người phát run. Ngọc Như Ý tung hoành giang hồ nhiều năm như vậy, đã bao lâu rồi không gặp qua một nhân vật mà y không biết phải làm sao đối phó như thế này đây? Tiểu tử này da mặt cực dày tâm địa cực đen xuống tay cực lẹ, nhìn kiểu gì cũng không phải người đàng hoàng, Đường môn Tứ Xuyên tốt xấu gì cũng là danh môn bạch đạo, cư nhiên dưỡng ra được thể loại này, thử hỏi có đáng hổ thẹn không chứ?


“Ta hiểu tại sao ngươi tức giận, ta thừa nhận kỹ thuật của mình…ách…hơi ẹ một chút, bất quá là lần đầu tiên mà, ngươi cũng nên tha thứ chứ. Chúng ta cứ luyện tập nhiều một chút là tốt ngay.”


Nhìn cái tên nào đó cứ chần chừ lia đôi mắt dê xồm tới lui trên thân thể vẫn như cũ xích lõa của mình, Ngọc Như Ý vừa tức vừa rối. Y thật sự hối hận, lẽ ra trước tiên nên khống chế hành động của tiểu tử này mới đúng, bây giờ thấy quang mang trong đôi mắt kia mới nghĩ đến vạn nhất trong óc hắn lại có chỗ nào suy nghĩ lệch lạc, dám lại đè mình ra thêm vài lần nữa lắm, nếu vậy thì đúng thật là khóc không ra nước mắt. Địa phương kia của y đến giờ vẫn còn đau rát, y thật sự không muốn lại bị đặt ở dưới đâu. Mặc dù cũng có khoái cảm, nhưng nếu muốn làm thì lẽ ra phải là mình ở mặt trên mới đúng. Dựa vào cái gì, bản thân sở hữu vóc dáng không hề thua kém lại phải chịu trận là sao? Nếu để mình làm, nhất định kỹ thuật sẽ tốt hơn hẳn hắn cho xem…Ách, mình vừa nghĩ cái gì vậy? Cần quan tâm đâu phải vấn đề này. Bây giờ chuyện cấp bách là làm sao ngăn cản hành động của tên sắc phôi này đây.


“Ta thật sự rất muốn luyện tập tiếp một chút, bất quá…hình như ta khiến ngươi mệt muốn chết rồi, hay là thôi vậy…”


Âm thầm thở ra một hơi thật dài, nguy hiểm thật, tiểu tử này coi như cũng còn chút lý trí, chưa đến nỗi bị mấy con dâm trùng làm mụ đầu.


“Có điều mới rồi ta lưu lại trong thân thể ngươi…hơi nhiều thứ. Nghe nói nếu không rửa sạch sẽ bị ‘rượt’ đó, cho nên chúng ta dứt khoát cùng nhau tẩy uyên ương dục luôn đi.” Vừa nói cái kẻ nào đó vừa vươn tay bế y lên đi về hướng thủy đàm.


Hoảng hồn không thể không la lên: “Ngươi dừng tay!”




“Rốt cuộc cũng chịu lên tiếng rồi kìa.” Cát Tường cười tủm tỉm, nhưng mà vẫn không buông tay.


“Thủ pháp ta dùng rõ ràng đâu có phong bế lưỡi của ngươi đâu, đừng nên chỉ dùng cặp mắt trừng ta nha. Ngươi không cảm thấy chúng ta nên hảo hảo thủ thỉ thỏ thẻ một phen sao?”


“Thủ thỉ cái đầu ngươi!” Mắng không thương tiếc luôn, đồng thời cũng rất ngạc nhiên với thủ pháp tinh diệu của Cát Tường. Thông thường nhuyễn ma huyệt bị phong tức là lưỡi cũng chịu chung số phận, sao y vẫn có thể nói chuyện vậy nhỉ?


“Không nên nói vậy nha. Tốt xấu gì chúng ta cũng có cơ phu chi thân phu thê chi thực (quan hệ xác thịt vợ chồng), sau này còn phải sống chung nữa, nếu không chịu khó chuyện trò tâm sự thì sau này làm sao xây dựng gia đình đầm ấm hạnh phúc đây?”


Trừng hắn, vô lực trừng hắn, gắng gượng không để bản thân té xỉu. Ngọc Như Ý hết nói nổi rồi. Rốt cuộc trong óc tên này trang bị thứ gì vậy? Đậu hủ cặn bã à? Sao lại có thể tưởng tượng nổi mấy chuyện quái quỷ không thể tưởng tượng nổi kia chứ? Cái gì gọi là phu thê chi thực? Đó là từ dùng cho nam nữ trong lúc kia mới đúng, bọn họ hai đại nam nhân, sao lại lấy mấy từ này để hình dung? Coi như có thân thể tiếp xúc đi, bất quá cũng chỉ là tiết dục mà thôi. Còn có, là ai nói muốn cùng nhau chung sống hả? Chờ y khôi phục năng lực hành động, kẻ đầu tiên y diệt gọn chính là hắn thì có. Muốn tâm sự? Khỏi đi!


“Được rồi, thiếu chút nữa ta quên nói. Để phòng ngừa ngươi ăn xong lại vô lương tâm không chịu nhận, ta có để lại kí hiệu trên người ngươi, ngươi xem, giống y như đúc cái trên người ta. Bất quá trên kí hiệu của ngươi là tên của ta.” Vừa nói vừa ưỡn ngực cho Ngọc Như Ý nhìn rõ tại nơi trái tim của y rành rành ba chữ màu đỏ tươi bắt mắt được viết thành hình Như Ý Đồ: Ngọc Như Ý.


Đương nhiên, tự tay vẽ tranh cùng chữ trên người mình thì sẽ bị xấu một chút, bất quá cũng không ảnh hưởng đến việc nó trở thành nguyên nhân khiến Ngọc Như Ý choáng váng muốn hộc máu đến xỉu luôn. Ở đâu vậy?


Cái tên hỗn trướng này lưu ký hiệu ở chỗ nào trên người mình vậy? Chờ sau khi chém rụng được tên tiểu tử này, việc đầu tiên là phải ngay lập tức xóa đi ký hiệu đáng hổ thẹn này!


“Rửa không có trôi đâu.” Dường như nhìn thấu tâm ý của y, Cát Tường cười gian.



“Loại này là thuốc màu đặc chế đó, chẳng những chống thấm nước mà còn vĩnh viễn không bay màu nữa (Nippon, sơn đâu cũng đẹp!). Trừ phi có giải dược độc nhất do ta phối, nếu không đừng hòng rửa trôi. Bất quá phải nói thật là ấn ký trên vai trái của ngươi còn đẹp hơn cái của ta nữa, có muốn tự tay vẽ tặng lại ta một bức khác không?”


Lửa giận quanh thân Ngọc Như Ý thật sự đủ sức nấu cạn cả cái ao nước lạnh này rồi đó. Trời ới, y chỉ là muốn đi tắm thôi mà, sao tự dưng lại đụng phải cái ngữ điên điên vô luân vô lý này chứ hả? Ngọc Như Ý mặc dù không tự cho mình là người tốt lành gì, nhưng cũng chưa từng nghịch thiên hành sự, lão Thiên có thể thi hành cả tá hình phạt với y, nhưng nghìn vạn lần đừng tuyển một tên mặt tung hoa dạ ác ma như vậy được không? Bằng không…bằng không…y sẽ thật sự sẽ bộc phát khả năng giết người hành hung xác dã man vô nhân đạo nhất cho xem.


Trong bất tri bất giác Ngọc Như Ý còn đang bận hướng trời cao khẩn cầu, Cát Tường đã “giặt giũ” sạch sẽ thân thể cho y, ngay cả những thứ trong cơ thể y cũng được Cát Tường xử lý tốt.


Ngọc Như Ý rõ ràng tức giận đến mất trí rồi, ngay cả khi bị ngón tay của Cát Tường viếng thăm cũng không có chút phản ứng nào. Cát Tường xem vào mắt lại cười trong lòng.


Thế nhân đều nói Ngọc Như Ý lãnh khốc ngạo mạn, không dễ dàng động lòng này nọ, không ngờ tối nay lại bị hắn bắt lấy nhược điểm, chẳng những được ăn no nê một trận, lại còn có thể chọc cho y tức giận đến ngọc dung biến sắc, tính ra cũng xem như là đại thành tựu rồi đi. Hơn nữa sắc mặt của y biến hóa đa dạng, ngũ quan tinh xảo thường bị y nhăn nhó tạo thành những biểu cảm kì diệu, thật sự khiến cho người ta cười trộm đến mức ruột cũng muốn xoắn luôn.


Một Ngọc Như Ý như vậy quả thật là phi thường đáng yêu. Đáng yêu đến mức hắn thật sự muốn nuốt luôn y vào bụng để y không bao giờ thoát ra được nữa. Bất quá nhìn tia lửa bắn xẹt xẹt ra từ hai tròng mắt của y, có thể thấy một khi trói buộc trên người y được giải trừ thì e rằng chính mình sẽ chết rất bi thảm, rất bi thảm, cho nên…


Cát Tường nhặt từ dưới đất lên y phục dù đã bị dính bụi nhưng vẫn còn mặc được, tỉ mỉ mặc vào chỉnh tề cho Ngọc Như Ý. Thân thể đẹp như pho tượng bạch ngọc lại lần nữa được y phục cẩn thận bao lấy, y được Cát Tường bế lên chạy vội đi.


Kỳ thật từ lúc Ngọc Như Ý được Cát Tường giúp tẩy rửa phía trong cơ thể thì đã sớm tỉnh thần lại rồi, nhưng y vẫn không dám lên tiếng, e sợ lỡ như vừa mở miệng sẽ không ngăn được bản thân phát ra âm thanh kì quái gì đó.


Mặc dù không thừa nhận, nhưng mà…khi ngón tay xâm nhập vào khuấy đảo trong cơ thể vẫn mang đến cho y cảm giác khác thường. Địa phương kia trước đó không lâu vừa bị xỏ xuyên ra vào, trong thời gian ngắn vẫn rất mẫn cảm kiều nhược, y cho dù chậm chạp thì vẫn vì động tác tay của Cát Tường mà nảy sinh phản ứng. Nhưng y thật sự không dám ở miệng, e ngại bản thân sẽ càng mất mặt hơn.



Y không ngờ thân thể của chính mình lại có thể rã rời đến mức không mặc nổi y phục như vậy, lại càng không ngờ Cát Tường lại tự mình mặc cho y.


Nhìn nam nhân nửa quỳ trước mặt tỉ mỉ đem y phục đặt cạnh hồ từng kiện từng kiện mặc vào cho mình, động tác mặc dù không quá lưu loát nhưng lại rất chăm chú. Thái độ cẩn thận lại quý trọng, giống như đang đối đãi với một món bảo bối vô giá. Nhìn hắn biểu hiện ra thần thái như một nô lệ trung thành tận tụy nhất, một cảm giác không biết nên hình dung như thế nào chậm rãi chảy xuôi trong lòng.


Sau đó hắn lại ôm mình đến một gốc đại thụ trong rừng cây, thi triển khinh công bế mình lên một ngôi nhà gỗ nhỏ giữa những tàng cây, lúc này y mới phát giác khinh công của Đường Cát Tường không tồi, công bằng mà nói, so với mình còn nhỉnh hơn một chút, lấy điểm này phán đoán, võ công của hắn so với lời đồn đãi có lẽ còn cao hơn vài phần.


Cát Tường đem Như Ý đặt trên tấm thảm da thú dày trong phòng nhỏ, đây là da hổ do chính tay Cát Tường lấy được, lớp lông dày khiến người nằm xuống cảm thấy ngay sự thoải mái và ấm áp. Hắn có chút áy náy nói: “Bây giờ muộn quá rồi, tìm không được khách điếm cho ngươi nghỉ ngơi, từ giờ đến hừng đông còn chút thời gian, ngươi cứ việc ở nơi này an tâm ngủ một lát đi. Đây là không gian riêng tư của ta, không có ai đến quấy rầy ngươi đâu. Ta không làm phiền ngươi nữa.” Vừa nói xong thì xoay người muốn đi.


“Ngươi…đi đâu?” Không nhịn được lên tiếng hỏi, Ngọc Như Ý cảm thấy lực lượng giam cầm cơ thể mình đang dần biến mất, trước khi y khôi phục hoàn toàn, nếu tiểu tử này không có ở đây, vậy nếu có chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?


“Ta hiểu rất rõ lực đạo điểm huyệt của mình, huyệt đạo của ngươi sẽ sớm được giải thôi. Đương nhiên bây giờ phải nhân lúc ngươi chưa có sức đạp bẹp ta mà chạy trốn chứ. Chúng ta mới vừa trải qua đêm động phòng, ta cũng không muốn nhanh như vậy đã chết dưới tay ngươi. Trừ hôm nay ra, chúng ta gặp ở đâu tính ở đó. Được rồi chứ? Cứ như vậy đi, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi a.” Cười hì hì nhảy xuống đại thụ lẩn mất.


Không nhịn được trừng mắt nhìn theo bóng lưng của hắn, trừng đến mức mắt cũng cay xè luôn. Ân, thắt lưng còn có chút đau đớn, nghỉ ngơi một chút cũng không sai, lớp da hổ trước mắt này thoạt nhìn quả thật rất thoải mái.


Đôi mắt khép lại, vẫn nên nghỉ ngơi một chút thì tốt hơn, vả lại thân thể đã chịu đủ hành hạ cũng đình công, trầm trầm chìm vào giấc ngủ.


Trời đã sáng từ lâu, Như Ý mới phi thân ra khỏi thụ ốc, đi ra ngoài. Thân ảnh bay đi của y, trong đôi mắt đang nhìn chăm chú của một người suốt một đêm không ngủ ở trên một cây đại thụ khác gần đó, vẫn như cũ tràn ngập mị lực mà.