Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn

Chương 5: Có cần nắm tay không?




Lâm Miểu ngơ ngác đứng trước chiếc giường vừa rộng vừa êm của Hoắc Dữ Xuyên, không hiểu sao mình lại ký vào hợp đồng.

Hoắc Dữ Xuyên nói 700 ngàn còn lại xem như tiền lãi, giống như ngân hàng vậy.

Hai mắt Lâm Miểu tối sầm --- Sao mới trả nợ xong lại mắc nợ nữa rồi?

Thôi thì ít nhất cũng khỏi cần cướp ngân hàng.

Hợp đồng vừa ký đã có hiệu lực ngay, đêm nay cậu không được về ký túc xá mà phải ở đây dỗ Hoắc Dữ Xuyên ngủ ngon.

Cậu gọi điện cho Hà Duật ở chung phòng, nói đêm nay mình không về.

Hà Duật chưa kịp lên tiếng đã nghe một bạn cùng phòng khác là Tưởng Nhạc Minh nói oang oang ở đầu dây bên kia: "Hay quá ha Lâm Miểu, dám không về ngủ hả?! Khai mau, đi chơi ở đâu?"

Lâm Miểu suy nghĩ một lát rồi nói: "Tớ đi làm thêm."

"Làm thêm gì mà ban đêm không về ngủ?" Tưởng Nhạc Minh sửng sốt, "Có đàng hoàng không đó?"

Lâm Miểu: "Đàng hoàng...... mà."

Hà Duật cũng không mấy yên tâm, "Hay là cậu gặp khó khăn gì?" Sao phải làm việc qua đêm chứ?

Tưởng Nhạc Minh cũng khuyên nhủ: "Miểu à, có việc gì cứ nói với anh, anh sẽ nghĩ cách giùm cậu, đừng làm mấy việc kiểu này!"

"Đâu có," Lâm Miểu không kể cho họ nghe chuyện cha mình nợ một triệu, "Người thuê là bạn học cũ của tớ, tốt tính lắm."

Tưởng Nhạc Minh vẫn hơi nghi ngờ, "Đáng tin không? Bạn học cũ lừa đảo nhiều lắm đấy."

Lâm Miểu nhìn thoáng qua phòng tắm vang lên tiếng nước ào ào: "Không có đâu mà."

Cậu nghĩ mình cũng chẳng có gì để lừa cả.

Tưởng Nhạc Minh hỏi đi hỏi lại, Lâm Miểu luôn miệng cam đoan bạn học cũ thật sự là người tốt, chỉ hơi keo kiệt chút thôi.

Hà Duật sực nhớ sáng mai họ còn phải lên lớp, "Cậu làm suốt đêm thì ngày mai làm sao đi học nổi?" Còn sức nữa không?

"Không sao," Lâm Miểu nói, "Được ngủ mà." Chỉ việc ngủ một giấc thôi.

Tưởng Nhạc Minh bảo cậu gửi định vị, nếu có chuyện gì họ sẽ lập tức kéo một bạn cùng phòng khác đang ở sân vận động tới cứu.

Nhưng sau khi Lâm Miểu gửi định vị, Tưởng Nhạc Minh lập tức im bặt.

Đây là khu biệt thự lớn nhất thành phố A, một cái cây còn đắt hơn cả Lâm Miểu.

"Miểu à," Tưởng Nhạc Minh bình tĩnh nói, "Xem ra tớ nghĩ nhiều rồi, hỏi bạn cậu xem còn tuyển người không?"

Lâm Miểu: "......"

Lâm Miểu tưởng tượng ra cảnh ba người ngủ chung một giường, "...... Hết rồi."

Cúp máy xong, Lâm Miểu thấy Hoắc Dữ Xuyên chưa ra thì lại quay đầu nhìn chằm chằm giường lớn êm ái trước mắt.

Mấy giây sau, cậu nhịn không được nhào lên giường ôm chăn lăn qua lăn lại.

Êm thật, giường Hoắc Dữ Xuyên thật là êm......

Đúng lúc này, cửa phòng tắm mở ra, Hoắc Dữ Xuyên đứng cạnh cửa nhìn cậu.

Lâm Miểu: "......"

Lâm Miểu bật dậy, vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Hoắc Dữ Xuyên đi tới, cơ ngực lấp ló dưới áo ngủ rộng thùng thình.

Hắn nằm xuống bên kia giường.

Lâm Miểu ôm chăn nằm im.

Hoắc Dữ Xuyên hờ hững nói: "Tớ không cần đắp chăn sao?"

Lâm Miểu "à" một tiếng rồi vội vàng chia cho hắn nửa cái chăn.

Cậu không có đồ ngủ nên đành phải mặc đồ của Hoắc Dữ Xuyên, bộ này hơi rộng, không thể che đi nốt ruồi nhỏ trên xương quai xanh.

Hoắc Dữ Xuyên dời mắt đi rồi tắt đèn, chỉ để lại một ngọn đèn vàng đầu giường.

Lâm Miểu cũng chui vào chăn rồi thò đầu ra nhìn hắn.

"Hoắc Dữ Xuyên."

Hoắc Dữ Xuyên ậm ừ.

Lâm Miểu: "Cậu từng ngủ với ai chưa?"

Hoắc Dữ Xuyên: "......"

Hỏi xong Lâm Miểu mới nhận ra câu này không ổn lắm nên lại giải thích: "Ý tớ là cậu có thử ngủ chung với người khác để xem mình có ngủ được không ấy?"

Hoắc Dữ Xuyên nhắm mắt nói: "Thử rồi."

Lâm Miểu: "Đều không được à?"

Hoắc Dữ Xuyên "ừ" một tiếng.

"Lạ nhỉ, chỉ có mình tớ thôi sao?" Lâm Miểu im lặng giây lát rồi lại hỏi, "Tiểu Trịnh cũng ngủ với cậu hả?"

Thái dương Hoắc Dữ Xuyên giật một cái, dường như đã cạn sạch kiên nhẫn, "Ngủ đi."

Thôi kệ, Lâm Miểu nghĩ trên đời này có đủ thứ bệnh lạ, trước kia cậu còn nghe nói có một chàng trai dị ứng phụ nữ, nhưng gặp cô gái nào đó lại không bị dị ứng, có lẽ Hoắc Dữ Xuyên cũng giống vậy.

Cậu nằm im một lát, nhớ lại trong hợp đồng nói các phương pháp bao gồm nhưng không giới hạn nắm tay, ôm ấp......

Cậu do dự hỏi: "Vậy...... có cần nắm tay không?"

Hoắc Dữ Xuyên không mở mắt ra mà chỉ hỏi: "Cậu muốn nắm à?"

"Không phải," Lâm Miểu đáp, "Tớ sợ cậu không ngủ được thôi."

Hoắc Dữ Xuyên im lặng một hồi mới nói: "Tạm thời chưa cần đâu."

Không cần nắm tay, không cần ôm, còn có giường êm, Lâm Miểu yên tâm ngủ, cảm thấy hết sức có lời.

Ngày hôm sau, khi Lâm Miểu thức dậy thì Hoắc Dữ Xuyên đã xuống lầu ăn sáng.

Dì bếp tươi cười nhìn Lâm Miểu, làm cho cậu một bữa sáng thịnh soạn, "Ăn nhiều vào, thấy cháu gầy mà xót hết cả ruột."

Lâm Miểu hơi ngại ngùng, "Cảm ơn...... dì."

Dì bếp hiền từ nói, "Cứ gọi dì Trần là được rồi."

Lâm Miểu ngoan ngoãn gọi: "Dì Trần."

"Ừ," dì Trần cười tít mắt cảm thán, "Bao năm nay đây là lần đầu tiên Hoắc tổng đưa người về nhà đấy."

Hoắc Dữ Xuyên suýt sặc sữa mà chết, "Khụ khụ khụ......"

Lâm Miểu: "......"

Hoắc Dữ Xuyên cầm khăn lau miệng rồi đứng dậy định đi, đột nhiên quay đầu bảo Lâm Miểu: "Ăn xong nói trợ lý Trịnh đưa cậu tới trường nhé."

Lâm Miểu gật đầu, nhìn theo Hoắc Dữ Xuyên đi ra ngoài rồi băn khoăn hỏi dì Trần: "Hình như tai Hoắc Dữ Xuyên hơi đỏ thì phải?"

Dì Trần vẫn cười tủm tỉm: "Thanh niên đều vậy mà."

Lâm Miểu không hiểu lắm, cái này có liên quan gì đến thanh niên đâu?

Trên đường tới trường, Lâm Miểu tò mò hỏi Tiểu Trịnh, "Anh làm tài xế kiêm vệ sĩ, còn kiêm cả trợ lý nữa à?"

Tiểu Trịnh: "Vâng."

Lâm Miểu: "Một mình anh phải làm nhiều việc vậy sao?" Kiêm bao nhiêu chức mà chỉ có một phần lương, Hoắc Dữ Xuyên keo kiệt đến mức nào chứ?

"Đâu chỉ có thế," Tiểu Trịnh nói, "Còn kiêm quản gia, làm vườn, sửa điện nước, bác sĩ riêng nữa......"

Lâm Miểu trợn mắt há hốc mồm, "Anh còn biết làm bác sĩ nữa sao?"

Tiểu Trịnh: "Biết chút chút."

"Giỏi ghê," Lâm Miểu bội phục nói, "Có việc gì là anh không biết làm không?"

"Nấu ăn," Tiểu Trịnh nói, "Tôi muốn thi lấy chứng chỉ đầu bếp, nhưng mẹ tôi đòi cắt đứt quan hệ với tôi."

Lâm Miểu khó hiểu: "Sao thế?"

Tiểu Trịnh: "Bà ấy nói tôi cướp chén cơm của mình."

Lâm Miểu: "Bà ấy là đầu bếp à?"

Tiểu Trịnh: "Không phải, bà ấy giúp việc cho Hoắc tổng, phụ trách nấu ăn."

Lâm Miểu: "......"

Thì ra dì Trần là mẹ anh à.