Cầu Bại

Quyển 1 - Chương 89





Chương 089. Thân kiếm quyết
Dịch giả: NAMKHA295
Biên dịch & biên tập: Oll
Nguồn: tangthuvie
Động thủ!
Một khi đã ra tay thì tuyệt đối không dừng lại.
“Keng! Choeng! Keng!”
Kim loại chạm nhau.
Tia lửa chói mắt bắn ra khắp nơi!
Năm chuôi chiến đao, chiến kiếm bị đánh bay trong nháy mắt. Không nơi nào có thể ngăn trở kiếm Vọng Hi tiến tới. Vị võ giả cao cấp ở gần đấy chỉ biết mở to mắt nhìn kiếm Vọng Hi đánh bay chiến kiếm rồi để lại trên cổ mình một lỗ máu.
Cho dù có thấy rõ đi chăng nữa hắn cũng không thể đưa ra bất cứ phản ứng nào.
Nhanh.
Nhanh như gió giật.
Nhanh như chớp.

Sau khi dùng một kiếm giết chết vị võ giả cao cấp đó, kiếm quang của kiếm Vọng Hi bỗng nhiên xoay chuyển, chém thẳng xuống dưới. Kiếm mang nhấp nháy trực tiếp chém đứt chiến kiếm của một vị võ giả cao cấp khác, máu tươi bắn lên không trung, thế như chẻ tre tiếp tục tạo ra một vệt máu trên cổ họng đối thủ.
“Phụt.”
Thanh âm lưỡi kiếm sắc bén cắt đứt cổ họng vang vọng không gian.
Đến lúc này, thân thể của vị võ giả cao cấp bị giết lúc nãy còn chưa đổ xuống.
Ba vị võ giả cao cấp đã chết ngay tức khắc.
Tận mắt nhìn thấy mọi thứ đang diễn ra trước mặt, Đông Nhược Tuyết dần hiểu ra chút chuyện.
Những đạo lý học được ở học viện trước đây giờ đã hiện ra rõ ràng trước mặt cô.
Cao thủ chân chính giao đấu phân thắng bại chỉ trong chớp mắt.
“Oắt con, mày phải chết.”
Dạ Kiêu vừa mới khôi phục tinh thần, còn chưa kịp nhìn rõ tình cảnh trước mắt đã thấy cổ họng một anh em mình phọt ra máu tươi, những giọt máu xẹt qua ngay trước mặt hắn. Sự phẫn nộ trong lòng hắn dâng lên đến đỉnh điểm, chiến đao trên tay hắn bỗng phát ra đao mang chói lóa, xé tan không khí chém xuống.
“Dừng tay.”
Thấy bên này bỗng nhiên xảy ra biến cố, Đan Dương giận dữ hét lên định can ngăn.
Chỉ có điều, khi nãy do ngăn cản được bọn Dạ Kiêu, không sợ chúng ra tay nên hắn yên tâm bỏ đi được một đoạn rồi. Bây giờ, có muốn quay lại giúp Vân Hi thì e cũng không kịp.
“Giết.”
Ba võ giả cao cấp khác ở bên ngoài cũng hét lên giận dữ, khí thế dữ dội.
Hiệp lộ tương phùng dũng giả thắng. (Đôi bên hận thù kẻ có dũng khí thì chiến thắng.)
Đám võ giả cao cấp này đều là bậc lão làng, là những thợ săn ma đã trải qua hàng trăm trận chiến nên hiểu rõ đạo lý này. Ngay khi hô “giết” thì họ cũng đề thăng khí thế bản thân lên mức cao nhất. Nếu là thợ săn ma bình thường, thì dù thực lực có mạnh hơn nữa cũng sẽ bị khí thế này áp chế, không thể phát huy được một nửa thực lực của mình. Mà những đệ tử trong học viện có tố chất tâm lý yếu kém như Đông Nhược Tuyết hay Triệu Uyển Quân, gặp phải tình trạng này sẽ lập tức bị sát khí ngập trời ẩn chứa bên trong chữ “giết” đó cướp đi tâm chí, không thể động đậy nổi.
Nhưng…
Đối thủ của họ không phải là Đông Nhược Tuyết, cũng không phải là Triệu Uyển Quân.
Mà là kẻ năm xưa dám can đảm phát động tấn công đến chết trước sự truy quét của hơn ngàn binh sĩ quân đội được trang bị vũ khí hiện đại, Vân Hi.
Kiếm tu là người phải có một trái tim sắt đá. (Ở đây nghĩa là không sợ hãi ấy -_-)
Chỉ khi không còn sợ hãi, không còn e ngại bất cứ khó khắn gì, thì kiếm của hắn mới có thể lăng lệ, cứng rắn hết mức, vượt mọi chông gai.
Dùng khí thế để áp chế sao?
“Leeng keeng!!!”
Kiếm ngân lảnh lót, véo von lại rõ ràng, mang theo luồng sức mạnh không gì có thể cản nổi vọng khắp không gian.
Tiếng ngân của kiếm Vọng Hi.

Kiếm ngân mang theo sức mạnh chém tan vạn vật, xuyên qua vạn giới, kiếm ý mạnh mẽ một đi không trở lại hoàn toàn bộc phát, tạo nên lực xuyên thấu không gì cản nổi đã đánh bại luồng khì thế dùng để áp chế của đám thợ săn ma lão luyện kia.
Nơi mũi kiếm chỉ tới!
“Két… choeng!”
Chiến đao màu máu của Dạ Kiêu vừa ập tới liền kiếm Vọng Hi ẩn chứa kiếm mang chém đứt. Bảo đao cứng hơn cả hợp kim lập tức trở thành đống sắt vụn giữa không trung. Không còn chiến đao ngăn cản, kiếm quang nhanh như chớp của Vọng Hi không dừng lại chút nào mà đâm thằng tới…
Máu tươi bỗng nhiên tuôn ra.
“Mày…”
Dạ Kiêu trợn mắt kinh ngạc nhìn tên nhóc đang đứng trước mặt mình.
Bản thân là một thợ săn ma, hơn nữa lại còn là thủ lĩnh của một thế lực ở thế giới ngầm, hắn đã sớm biết sẽ có ngày mình phải chết..
Hắn từng nghĩ rằng bản thân sẽ chết trong tay hội trưởng hội Ám Dạ, hay thủ lĩnh của thế lực đối địch hoặc là chết dưới tay của cục trưởng tổng cục cảnh sát Lệ Lôi. Nhưng dù nghĩ thế nào, hắn cũng không ngờ được, Dạ Kiêu hắn, một võ giả cấp tám đỉnh phong lại chết trong tay một tên nhóc mà bản thân xem thường.
Không!
Tên này nào phải là nhóc con gì, sự hung độc kia, loại kiếm thuật kia, rõ ràng là của một kẻ giàu kinh nghiệm chinh chiến, của một kiếm khách tuyệt thế đi lên từ máu và lửa.
Lúc này, hắn đã hiểu tại sao cục trưởng khu thành đông Trần Chấn Vĩ cũng ở cấp tám như mình cũng chết dưới tay tên nhóc này.
Quả thực là tên nhóc này không hề sử dụng thủ đoạn ngầm hèn hạ gì, tất cả đều do thực lực của y sớm đã hơn võ giả cấp tám rất nhiều mà thôi.
Rốt cuộc, trước khi chết hắn đã nhận ra điều này, nhưng tất cả đã quá muộn.
“Xoẹt.”
Kiếm mang của kiếm Vọng Hi nhấp nháy mang theo máu tươi trên mũi kiếm, mới rút ra khỏi cơ thể Dạ Kiêu liền xẻ ngang người hắn. Kiếm chém ra vô tình đụng phải thanh chiến kiếm bên người Dạ Kiêu, kiếm mang ẩn chứa bên trong lập tức chém đôi thanh kiếm kia làm hai. Kiếm mang lập lòe lướt qua cổ họng của hắn, tiếp tục đánh bay chiến kiếm của một võ giả cao cấp khác đang chém tới.
Cùng lúc đó, tay phải Vân Hi miết lại thành kiếm, kiếm khí Bát Cực từ trong cơ thể men theo kinh mạch tuôn ra ngoài, phóng tới mũi kiếm của một thanh chiến kiếm khác. Da thịt của cơ thể chạm phải thanh chiến kiếm làm từ hợp kim lại phát ra tiếng như thể hai thanh kim loại chạm nhau.
Kiếm là kiếm.
Mà chỉ kiếm cũng là kiếm. (Ngón tay hóa thành kiếm ấy mà…)
Thân kiếm quyết, tất cả những bộ phận trên cơ thể đều có thể làm kiếm.
Trong chớp mắt, sự vây công của ba võ giả cao cấp và Dạ Kiêu đã bị hóa giải hoàn toàn.
Nhưng…
Cuộc chiến không chỉ dừng lại tại đó.
Sau khi phá tan thế trận vây công của bọn bốn người Dạ Kiêu trong không gian vô cùng nhỏ hẹp, kiếm Vọng Hi trên tay Vân Hi lại đâm tới tên võ giả cao cấp bị hắn dùng một ngón tay đẩy lùi kia, kiếm quang lập lòe khiến nỗi sợ hãi trong mắt người kia hiện lên rõ ràng.
“Dừng! Dừng tay! Tất cả dừng tay cho ta!”
Trong tiếng hét lớn, rốt cuộc Đan Dương cũng đã chạy tới nơi, ánh mắt hắn tràn đầy ngạc nhiên.

Nhưng dù cho kinh ngạc tới đâu thì hắn cũng phải thực hiện trức trách của một người sĩ quan quân đội. Khi thấy Vân Hi có ý định đuổi tận giết tuyệt hai võ gải cao cấp còn lại, hắn lập tức hét lớn: “Sĩ binh, dừng lại! Dừng lại cho ta!”
Trong lúc hét, hắn nhanh chóng rút thanh bội kiếm đại diện cho vinh quang của kiếm sĩ chém tới thanh Vọng Hi của Vân Hi nhằm cứu tên võ giả cao cấp kia một mạng.
“Cheng!”
Kiếm quang của Vọng Hi kiếm rung lên, trực tiếp va chạm với bội kiếm của Đan Dương. Trong tiếng kim loại va chạm, Vân Hi nhanh chóng áp sát tới tên võ giả cao cấp còn lại kia, trực tiếp dùng ngón tay thay kiếm đâm vào cổ họng đối phương.
Kình lực mạnh mẽ xuyên qua khiến cho cổ họng của tên võ giả cao cấp đó bị nát bấy.
“Ngươi..”
Đan Dương hoàn toàn biến sắc.
Hắn không ngờ tên Vân Hi này lại coi thường mình, giết người hắn muốn cứu ngay trước mặt.
“Phụt..”
Sau khi đâm vào cổ họng tên võ giả cao cấp này thì Vân Hi khẽ chuyển đổi bộ pháp, đánh về phía hai tên võ giả cao cấp còn lại. Quả thực, hắn muốn đuổi tận giết tuyệt.
Thấy thế, trong mắt Đan Dương cũng ngập tràn lửa giận. Dù cho hắn không có cảm tình gì với đám người hội Ám Dạ, nhưng hiện tại bọn họ thuộc biên chế quân đội tạm thời, đã là một thành viên của quân đội, bản thân hắn lại là đội trưởng của Lưu Tinh kị sĩ đoàn, lẽ nào hắn lại để binh sĩ của mình chết ngay trước mặt mình được.
“Dừng tay! Sĩ binh, ta bảo người dừng tay! Chẳng lẽ ngươi muốn kháng lệnh của ta…”
Vị võ giả cao cấp kia rốt cuộc cũng sợ hãi, liên tiếp lùi ra sau, đồng thời hét toáng: “Đội trưởng Đan, mau ngăn hắn lại, ngăn hắn lại. Chúng ta dù sao cũng là binh sĩ tạm thời trong quân đội, là binh sĩ của ông, mau, ông mau ngăn hắn lại đi.”
Đan Dương khó chịu lườm vị võ giả cao cấp này, hắn quát lớn với Vân Hi: “Được rồi, sĩ binh, ngươi nên dừng tay lại. Chẳng lẽ ngươi muốn khiêu khích kỷ luật của quân đội sao.”
Bước chân Vân Hi ngừng lại.
Nhìn thấy Vân Hi không ép tới nữa, rốt cuộc Đan Dương cũng ổn định được tình thế kết thúc, vị võ giả cao cấp kia cũng ngưng sợ hãi.
Hắn không thể ngờ được, một tên nhóc tưởng chừng như vô hại trước mặt này sau khi rút kiếm ra lại có thể có lực chiến đấu khủng khiếp như vậy. Dạ Kiêu đại ca của hắn cùng năm anh em võ giả cao cấp bên cạnh đều là những tay lão luyện thế mà lại bị đối phương giết chết chẳng chút phản kháng…
Cái này đâu phải giết người, nói thái thịt có lẽ đúng hơn.
Sao tự nhiên mình lại đắc tội với một đối thủ đáng sợ như thế này nhỉ!
Trong khoảnh khắc, nỗi sợ hãi đã tràn ngập trong tâm khảm của hắn, chỉ chớp mắt nó đã lan đến toàn thân. (Ở đây có thêm “tứ chi bách hài” nữa, nghĩa là hai tay hai chân và trăm đốt xương ấy, nhưng gói gọn lại là toàn thân cho rồi, dài dòng mệt lắm.)
Dưới sự sợ hãi tương lai sẽ phải chịu vô vàn áp bức, vị võ giả đó không nhịn được mà hô lên: “Đội trưởng Đan, hắn đã vi phạm quân kỷ (kỷ luận quân đội), giết đồng đội của mình, ông phải phạt hắn, nghiêm trị hắn. Hắn đang khiêu khích pháp chế quân đội (pháp luật), nếu không xử bắn hắn thì sao có thể giương cao quân uy (tôn nghiêm) của quân đội chúng ta.”