Câu Một Kim “Công” Tế

Câu Một Kim “Công” Tế - Chương 25




Nhìn bộ dáng nũng nịu của Tiểu Sách, đúng là Trần Nghệ Phong không có cách nào ép buộc cậu, căn bản là anh luyến tiếc nói nặng lời với cậu, chỉ có thể ở một bên nhẹ nhàng dỗ dành, "Được rồi ~ Tiểu Sách ~ anh sẽ không ép em ~ "

Lâm Tiểu Sách cho rằng đã tránh được một kiếp, còn đang vui vẻ vì thắng lợi của mình, lại ngạc nhiên khi thấy Trần Nghệ Phong bưng chén thuốc lên uống một hớp lớn.

Vừa lấy lại tinh thần, miệng của Trần Nghệ Phong đã đưa đến trước mặt Tiểu Sách, đôi môi mang theo chút vị đắng ma sát cánh môi của mình, Tiểu Sách cảm thấy cả người đều bị mất đi khí lực, nhẹ nhàng hé miệng hô hấp.

Trần Nghệ Phong nhân cơ hội đó đưa đầu lưỡi tiến vào, thuận tiện cũng đẩy nước thuốc đi cùng đầu lưỡi.

Thuốc trong miệng thật đắng khiến cho Lâm Tiểu Sách nhíu mày, thế nhưng vẫn tùy ý đầu lưỡi của Trần Nghệ Phong khuấy đảo bên trong, cảm nhận được hương vị của anh tràn đầy trong miệng khiến Tiểu Sách cảm giác như được ngậm kẹo đường vậy, khiến cho vị giác của cậu bị mê hoặc.

Trần Nghệ Phong rời khỏi miệng của Tiểu Sách, nhìn Tiểu Sách hô hấp bất ổn, nhẹ nhàng nắm lấy cằm của cậu hỏi, "Tiểu Sách, còn đắng không ~ "

Nhìn Tiểu Sách thẹn thùng lắc đầu, Trần Nghệ Phong chỉ cảm thấy dục vọng vừa mới được áp chế của mình lại bị kích thích thêm một lần nữa, anh bưng lấy chén thuốc dựa theo phương pháp vừa nãy bón toàn bộ thuốc vào trong miệng Tiểu Sách.

Tiểu Sách lớn tiếng thở hổn hển, dùng ánh mắt nũng nịu nhìn Trần Nghệ Phong "Ân ~ uống quá nhanh ~ thật ~ khó chịu ~~ "

"Tiểu Sách! Anh càng khó chịu hơn nè!" Trần Nghệ Phong chỉ vào hạ thân bởi vì mới vừa đút thuốc mà phồng lớn lên không ít nói.

"Nha ~ thật lớn!" Không kiềm hãm được mở miệng nói, Tiểu Sách lấy lại tinh thần nhìn Trần Nghệ Phong lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo, nhất thời hoảng sợ nhớ lại lời nói của mình, vội vàng dùng tay bưng kín miệng.

Trìu mến nhìn động tác của Tiểu Sách, Trần Nghệ Phong vươn đầu lưỡi liếm liếm cái tay đang che miệng của Tiểu Sách. "Ân ~ " Cảm giác ẩm ướt nong nóng khiến Tiểu Sách nhẹ nhàng thở ra.

"Ngoan ~ Tiểu Sách ~ để anh hôn em ~ " Giống như chó sói đang dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ, Trần Nghệ Phong dùng thanh âm ôn nhu đến sắp vắt ra nước nói.

Lâm Tiểu Sách tại trong ánh mắt kia thấy được thâm tình của anh, chậm rãi buông tay xuống, "Phong ~ ôn nhu một chút ~ "

Thấy dáng dấp kiều mị như vậy của Lâm Tiểu Sách, Trần Nghệ Phong hận không thể nuốt thiên hạ khả ái này vào trong bụng, hai ba cái liền cởi hết quần áo trên người đứng ở bên giường.

Lâm Tiểu Sách nhìn nam nhân cường tráng trước mặt, theo bản năng nuốt nước bọt xuống, cơ bắp 6 múi săn chắc là bình thường không thể nhìn ra được, da thịt màu đồng cổ thoạt nhìn cũng hoàn toàn không giống với những người làm việc trong văn phòng có thể có, lại nhìn xuống chút nữa, nam tính ngăm đen trong bụi cây rậm rạp đã dựng đứng, nhiều lần gật đầu muốn nhận được sự cho phép tiến vào thiên đường.

Tiểu Sách cũng không dám nhìn nơi đó thêm nữa, cậu phát giác mỗi khi mình nhìn chăm chú vào vật nam tính bừng bừng của Trần Nghệ Phong thì nó sẽ càng phồng ra lớn hơn, cho nên cậu chỉ có thể chuyển tầm nhìn sang hướng khác.

"Tiểu Sách ~ hôn hôn nó ~ đến ~ hôn hôn nó ~~ "T rần Nghệ Phong cảm giác được Tiểu Sách trốn tránh, liền động thân tiến lên, đưa vật nam tính đến trước mặt của Tiểu Sách.

Lâm Tiểu Sách hoàn toàn bị thôi miên, mắt thấy nam căn thật lớn đã đưa đến bên khóe môi mình, cậu chậm rãi nghênh đón nó.