Câu Một Kim “Công” Tế

Câu Một Kim “Công” Tế - Chương 36




"Yêu cầu tớ điều chỉnh lại trạng thái làm việc, bằng không..." Trần Nghệ Phong không thèm để ở trong lòng nói, đột nhiên một ý nghĩ chợt loé lên, "Ha ha ha… đúng rồi! Bằng không… tớ liền từ chức!!" Trải qua mấy ngày âm trầm gần đây, cuối cùng tinh thần của Trần Nghệ Phong cũng trở nên phấn chấn nói.

"Nghệ Phong! Đừng tự tạo áp lực quá lớn cho cậu… cậu muốn khóc thì cứ khóc ra đi, đừng làm tớ sợ!" Vĩ Lăng bị biến hóa thình lình của Trần Nghệ Phong dọa sợ, liên tục an ủi.

"Lăng! Cảm ơn! Tớ đã biết cách tìm được Tiểu Sách rồi." Trần Nghệ Phong nói xong câu kế tiếp liền phóng đi như một cơn gió.

"A? A! Nghệ Phong… cậu…" Vĩ Lăng còn chưa phản ứng kịp, chợt nghe tiếng đóng cửa lại.

"《Lộ ra tin bí mật Tổng giám đốc ‘Phong Thành’ nộp đơn xin từ chức》 đây là phương pháp mà cậu nói?" Vĩ Lăng ném tờ báo lên bàn, "Cậu có tính tới chuyện khi cậu đưa đơn từ chức lên, bên phía công ty sẽ có phản ứng gì sao?" Vĩ Lăng gào thét.

"Ngược lại tôi thấy đó cũng là một biện pháp hay!" Hạ Sảng cầm lấy tờ báo, "Ân… viết không sai, cái tin này tôi còn chưa biết nữa!"

"Chỉ có như vậy mới có thể ép Tiểu Sách ra mặt, vốn dĩ chính là bởi vì lo lắng cho tôi nên em ấy mới bỏ trốn, nếu để cho em ấy thấy cái tin này, nhất định sẽ hiện thân!" Trần Nghệ Phong không che giấu được vui sướng nói.

"Tiểu Sách tiểu gia hỏa này, nhất định sẽ khóc tới chết đi…" Hạ Sảng nhìn qua tin tức được đăng trên báo lành lạnh nói.

"Theo như có người tiết lộ, chuyện lần này của Tổng giám đốc công ty ‘Phong Thành’ cũng không phải là do bị công ty khác nhúng tay vào, mà là tự bản thân khổ sở vì tình, đến nổi khiến cho công ty tổn thất làm giảm giá cổ phiếu tới mức thấp nhất, bị công ty ra mệnh yêu cầu tạm rời cương vị công tác mà tạo thành." Lâm Tiểu Sách mắt đầy lệ đọc nội dung trong báo.

"Phong, tại sao? Tại sao lại như vậy? Tại sao anh ngốc như thế?" Thấy nước mắt dần dần thấm ướt tờ báo, lòng của Tiểu Sách càng thêm đau đớn, nghĩ đến hiện tại có thể Trần Nghệ Phong sẽ gặp phải thực tế tàn khốc nhất, Tiểu Sách cũng không ngồi yên được nữa, đứng dậy xông ra ngoài cửa.

Phía dưới tòa nhà Tập đoàn 'Phong Thành' xuất hiện một bóng dáng mảnh khảnh của một cậu trai, phảng phất như cậu sợ bị người khác nhìn thấy, cúi đầu không ngừng qua lại nhìn xung quanh, thấy không có ai chú ý tới mình, liền nghiêng người lách vào thang lầu. Không sai, đó chính là Lâm Tiểu Sách, nhịn không được thống khổ trong lòng, lại càng không bỏ mặc Trần Nghệ Phong một mình khổ sở, Tiểu Sách thầm nghĩ muốn yên lặng liếc mắt nhìn người yêu, yên lặng lo lắng cho anh.

Lét lút đi tới phòng làm việc của Trần Nghệ Phong, chỉ thấy cửa được mở rộng ra, trong phòng khắp nơi đều là đồ đạc tán loạn, ngay cả trên bàn làm việc nguyên bản chỗ dùng để đặt văn kiện cũng bị giấy vụn cấp chiếm cứ. Lâm Tiểu Sách không ngừng tìm kiếm, lại không tìm thấy Trần Nghệ Phong "Lẽ nào… Phong… đã bị công ty đuổi đi rồi sao?"

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Tiểu Sách tràn đầy lo lắng, căn bản không có chú ý tới cánh cửa ở phía sau được nhẹ nhàng đóng lại.

"Phong… anh đi nơi nào rồi… Phong… em rất nhớ anh… Phong…" Nhìn một phòng bừa bãi, Tiểu Sách cũng không nhịn được thống khổ trong mấy ngày qua, đau đớn khóc lên, "Phong… rất nhớ anh… rất nhớ anh… tại sao… tại sao anh lại…"

"Thống khổ như thế, tại sao còn muốn ly khai?" Thanh âm trầm thấp nhẹ nhàng vang lên từ phía sau Lâm Tiểu Sách.