Cầu Ngươi Đừng Tú

Chương 9




Vì vậy ngày hôm sau Triệu Dã được ăn một bát cơm chiên mỡ heo thơm phức.

Không dùng thức ăn gia súc để nuôi nên thịt heo thơm mà không ngấy, chiên miếng thịt ba cho thật giòn, xắt nhỏ rồi dùng phần mỡ thừa để xào cơm. Thêm trứng gà, nước tương, nhấc chảo xuống lại vẩy thêm chút hành lá thái nhỏ, phối hợp bát thịt chiên giòn vừa nãy, mùi vị đó quả thực… tuyệt!

Quét sạch không còn một hạt cơm.

Hệ thống không nhịn được nuốt nước miếng, nó hắng giọng một cái: “Kí chủ, hình thức chấn hưng Đạo giáo đã thiết lập xong.”

“Hả?” Triệu Dã cắn một miếng thịt chiên giòn, biểu thị rửa tai lắng nghe.

Hệ thống nói tóm tắt: “Chuẩn tắc sử dụng hình thức Chấn hưng Đạo giáo, điều thứ nhất: Sau khi chính thức sử dụng hình thức này, mỗi lần kí chủ nhận được thù lao nhất định phải quyên ra một nửa dùng cho sự nghiệp từ thiện.” (thù lao ở đây là tiền mà các thân chủ trả khi nhờ Triệu Dã bắt ma coi bói này nọ)

“Ừm.” Làm việc thiện có thể tu công đức, Triệu Dã không có lý do phản đối.

Hệ thống tiếp tục nói: “Chuẩn tắc sử dụng hình thức Chấn hưng Đạo giáo, điều thứ hai: Kí chủ cần toàn lực hoàn thành nhiệm vụ hệ thống tuyên bố, làm xong là có thể nhận được phần thưởng tương ứng. Nhiệm vụ thất bại có thể làm thêm hai lần. Nếu như cả ba lần đều thất bại thì hệ thống sẽ trực tiếp giải trừ buộc định với kí chủ, đồng thời toàn bộ công đức kí chủ nhận được từ sau khi buộc định với hệ thống sẽ quy về tay hệ thống.”

“Ừm.” Triệu Dã đáp.

“Dựa trên tình huống thực tế của kí chủ, bổn hệ thống đặc biệt vì kí chủ mà đẩy ra dịch vụ dùng tiền mặt đổi linh thạch, mỗi năm vạn nguyên tiền nước H sẽ được hối đoái thành một viên linh thạch hạ phẩm.”

Linh khí trên Trái Đất mỏng manh, căn bản không thích hợp để tu tiên. Hiện tại có dịch vụ hối đoái này tương đương với việc Triệu Dã có thể tu tiên, để xem sau này còn có ai dám nói nó là đồ hố hàng không, hệ thống kiêu ngạo không thôi.

“Ừm.” Triệu Dã vẫn như trước, tích chữ như vàng.

Hệ thống nghi hoặc khó hiểu: “Kí chủ, tại sao ngươi thoạt nhìn không có chút kích động nào hết vậy?”

Triệu Dã nói chầm chậm: “Phú Quý a ~”

Phú Quý là cái quỷ gì? Hệ thống phản ứng lại, thở phì phò: “Xin gọi tên đầy đủ của ta, Hệ thống Vương quyền phú quý, cảm tạ!”

“Ô kê, Phú Quý.” Triệu Dã ngửa đầu: “Kỳ thực mấy cái đó ta không quan tâm lắm, ta chỉ muốn biết, đối tượng mà ngươi đồng ý tìm cho ta chừng nào mới phát?”

Hệ thống: “…”

Hệ thống cũng sầu a, nếu không phải Triệu Dã nhắc đến nó cũng quên mất tiêu luôn rồi. Lúc hứa nhanh chóng sảng khoái, giờ thì hay rồi, nó phải đi đâu để tìm đối tượng cho Triệu Dã a!

Đối với việc này nó chỉ có thể hàm hồ: “Đừng nóng vội, đã ưu tiên sắp xếp hết rồi.” Sau đó nó vội vã nói sang chuyện khác: “Hiện tại tuyên bố nhiệm vụ thứ nhất, trong vòng một tháng thu năm mươi vạn tiền nhang đèn, hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận một lần quay thưởng sơ cấp.”

Đúng như dự đoán, Triệu Dã thành công bị dời đi lực chú ý.

Lợi nhuận của Thanh Xuyên Quan đều bèo bọt như năng lực của nó vậy, dù sao trấn Thanh Xuyên chỉ là một trấn nhỏ, số lượng nhân khẩu là nhược điểm trí mạng. Lúc trước nguồn thu nhập của Thanh Xuyên Quan chỉ có hai, một là Linh Chân đạo trưởng tới tận cửa xử lý một vài sự kiện linh dị, đây là nguồn lớn nhất, hai chính là tiền nhang đèn. Tuy Thanh Xuyên Quan nhỏ nhưng nhóm tín đồ trung thành vẫn tạm được, mỗi tháng đại khái có thể mang lại cho Thanh Xuyên Quan chừng ba, bốn trăm nguyên. Mà thời điểm thu được nhiều tiền nhang đèn nhất chính là tháng này, bởi vì Triệu Dã ra tay giải quyết chuyện nhà họ Lưu.

Ngày đó Lưu Tiểu Muội xác chết vùng dậy thì họ hàng thân thích nhà họ Lưu đều có mặt, sau này mấy nhân chứng đó đều trở thành tín đồ của Thanh Xuyên Quan. Nhờ bọn họ nỗ lực tuyên truyền nên Thanh Xuyên Quan được náo nhiệt một trận, mỗi ngày đều có thể thu được tám, chín trăm nguyên tiền nhang đèn.

Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, sự hiếu kỳ của mọi người chỉ duy trì hai ba ngày là bắt đầu tiêu tán, phỏng chừng qua thêm mười ngày nửa tháng thì trạng thái đèn nhang của Thanh Xuyên Quan sẽ trở lại như trước đây. Nói tóm lại, nếu muốn trong vòng một tháng kiếm được năm mươi vạn tiền nhang đèn thì không phải là chuyện dễ dàng. Cho nên phải làm như thế nào mới tốt đây?

Triệu Dã nghĩ đi nghĩ lại, ánh mắt đột nhiên rơi lên cái giếng cổ.

“A?” Như nghĩ tới điều gì, Triệu Dã sờ sờ cằm, hỏi: “Phú Quý a, dược tuyền này có thể trị bệnh nấm chân và hôi nách thật à?”

Hệ thống nổi giận đùng đùng: “Đương nhiên! Hệ thống xuất phẩm, tất thuộc tinh phẩm. Còn nữa, không được gọi bản hệ thống là Phú Quý!”

Vì vậy thời điểm Linh Chân đạo trưởng ôm một chậu thịt ba chỉ ướp muối đi ngang qua thì nhìn thấy cảnh tượng Triệu Dã cùng tiểu đạo sĩ Triệu Thần Tinh vây quanh một cái chậu rửa mặt, bên trong chứa nước giếng và tàn nhang.

“Đã bao lớn mà còn chơi bùn!” Linh Chân đạo trưởng không khỏi lắc lắc đầu, tiếp tục đi đến nhà bếp.

Đợi đến khi tàn nhang triệt để biến thành bùn loãng Triệu Dã mới bảo Triệu Thần Tinh chạy ra siêu thị mini gần đó mua một ống túi giữ tươi, sau đó mỗi một túi giữ tươi được đổ vào một muỗng bùn loãng. Đợi đến khi đổ bùn nhang vào đủ ba mươi túi giữ tươi xong Triệu Dã lại nhấc đống túi này đi đến đại điện.

“Cao Nấm Chân?” Một đám khách hành hương xông tới.

“Đúng, để cảm tạ các vị tin tưởng, bản quan đặc biệt đẩy ra mấy phần Cao Nấm Chân, tặng miễn phí cho các vị.” Triệu Dã nói.

Phát triển đèn nhang, trước tiên bắt đầu từ những tín đồ trung thành!

Vừa nghe nói là miễn phí thì mọi người càng thêm nhiệt tình: “Có tác dụng không?”

Triệu Dã quyết đoán sao chép quảng cáo của hệ thống: “Thanh Xuyên Quan xuất phẩm, tất thuộc tinh phẩm!”

Lúc này bác gái gặp Triệu Dã ở nhà họ Lưu nói rằng: “Cho tôi lấy một túi, cặp chân thối của ông chồng nhà tôi… Ôi khỏi nói, vừa đến hè là nhà tôi khỏi cần đốt nhang muỗi, muỗi miết gì cũng đều bị cặp chân thối đó hun chết.”

“Nhà ai mà không có, rửa chân mỗi ngày cũng vô dụng, quan trọng nhất là có trị kiểu gì cũng không hết.” Những người khác dồn dập cảm thán: “Cũng cho tôi một túi.”

Không tới mấy phút, ba mươi túi Cao Nấm Chân đều được chia hết. Linh Chân đạo trưởng treo hết thịt ba chỉ ướp muối trong nhà bếp, thời điểm đi ra chính là nhìn thấy cảnh này.

Chờ chút, sao Cao Nấm Chân kia quen quá vậy ta? Đó không phải là đống bùn vừa nãy Triệu Dã và Triệu Thần Tinh nghịch sao?

Linh Chân đạo trưởng: “…”

Ai nha, lớn đầu như vậy sao lại đi làm thuốc giả? Không đúng… Nếu nhóm khách hành hương đó phát hiện Cao Nấm Chân không có tác dụng, vậy bọn họ sẽ còn tín nhiệm Thanh Xuyên Quan nữa sao?

Linh Chân đạo trưởng lảo đà lảo đảo, trước mắt phảng phất hình ảnh Thanh Xuyên Quan bị mất đi uy tín trong lòng tín đồ, trở thành chuyện cười của cả trấn.

“Ta đang muốn tìm ông đây.” Nhìn thấy Linh Chân đạo trưởng Triệu Dã tràn đầy phấn khởi: “Mới vừa nãy ta đã mở một con đường kiếm tiền cho đạo quan chúng ta đấy.”

Cao Nấm Chân giả làm từ nước giếng và tàn nhang?

Linh Chân đạo trưởng: Ta tin cậu mới là lạ!

Buổi tối hôm đó…

Xem hết hai tập phim truyền hình, bác gái cảm thấy có chút mệt mỏi. Che miệng ngáp một cái, bác gái giục ông bạn già: “Được rồi, đi rửa mặt đi, ngày mai dậy sớm một chút, theo tôi lên núi.”

“Ờ.” Bạn già của bác gái chính là Lưu Trường Thắng, gật gật đầu.

Sau đó như nghĩ tới điều gì, đại thẩm lấy túi giữ tươi trong ngăn kéo ra: “Nè, cái này là Cao Nấm Chân, hồi chiều Triệu đạo trưởng Thanh Xuyên Quan đưa cho tôi, nghe nói xài tốt lắm.”

Lưu Trường Thắng nhận túi giữ tươi, vui vẻ: “Cái này đóng gói cũng đơn sơ quá đi, nhìn cũng biết là sản phẩm ba không. Từ lúc nào mà đạo quan bắt đầu bán Cao Nấm Chân vậy? Đừng nói là lừa đảo nha?” Trong ấn tượng của Lưu Trường Thắng, Cao Nấm Chân không phải là hàng độc quyền của đám lang băm vỉa hè sao?

(Sản phẩm ba không: không nhãn mác, không ngày sản xuất, không hạn sử dụng)

Bác gái nghe vậy cực kỳ bất mãn: “Nói nhăng nói cuội cái gì đấy? Linh Chân đạo trưởng và Triệu đạo trưởng đều là người có bản lĩnh thật sự, còn hiếm lạ mấy đồng bạc lẻ của ông sao? Túi Cao Nấm Chân này là người ta tặng không, không lấy tiền!”

Vốn bác gái không tin thần phật, nhưng từ khi xảy ra chuyện của Lưu Tiểu Muội xong thì bà liền thành fan trung thành của Thanh Xuyên Quan, mỗi ngày đều đi báo danh.

Lưu Trường Thắng hét lên: “Tôi thấy bà bị Thanh Xuyên Quan tẩy não thì có!!!”

Bác gái còn sung sức so kè với bác trai: “Thế ông có cần không? Không cần thì tối nay ngủ chung với Đại Quất đi, cái chân thối của ông tôi chịu đủ lắm rồi!”

(Quất miêu là từ chỉ mấy bé mèo có lông màu cam, vàng cam)

Nghe thấy lời này, Đại Quất mập đang nằm nhoài bên cạnh Lưu Trường Thắng ghét bỏ liếc Lưu Trường Thắng một cái, đứng dậy nhảy xuống ghế sô pha, quay về ổ mèo của mình.

Lưu Trường Thắng: “…”

Lưu Trường Thắng người ghét mèo chê, không thể làm gì khác hơn là mở túi Cao Nấm Chân. Nhìn vật sền sệt màu sắc quái dị bên trong, bác trai ghét bỏ vô cùng: “Cái gì mà gớm quá vậy?!” Nếu đống này mà hữu hiệu thật ông sẽ viết ngược tên mình lại luôn.

Mới vừa nói xong chân đột nhiên ngứa ngáy, Lưu Trường Thắng gãi mãi mà vẫn không hết ngứa, ánh mắt ông rơi lên cái túi Cao Nấm Chân. Khều ra một mảng, nhét vào khe chân xoa xoa.

“Đã ghê!” Lưu Trường Thắng thoải mái vô cùng.

Ngày hôm sau, mới sáng sớm Lưu Trường Thắng đã bị bác gái kéo lên núi, vừa trở về lại nhận được điện thoại của người bạn cũ gọi ông đi câu cá. Buổi chiều lại nghe nói em rể bị tai nạn giao thông, vô cùng lo lắng chạy vào bệnh viện huyện, giúp đỡ giải quyết các loại thủ tục. Hết một ngày bận rộn đôi chân muốn đứt lìa, vì thế vừa về tới nhà ông liền nằm phịch xuống.

Bác gái thấy thế nói: “Thôi, ông chợp mắt một chút đi, đợi tôi nấu cơm xong tôi kêu ông.”

Thời điểm bác gái nấu cơm xong, đẩy cửa phòng ra chuẩn bị gọi bác trai rời giường ăn cơm thì nhìn thấy cảnh Lưu Trường Thắng ngồi ở trên giường, giơ chân kề sát lỗ mũi.

Bác gái: “…”

Lưu Trường Thắng đang rất hoài nghi: “Không thể nào, sao chân không thối nhở?!”