Cậu Và Bạn Trai Đều Là Vai Ác

Chương 69: Phiên ngoại (1)




Quân đội không được phép tự tiện ra ngoài thiên hà. Thế nên lần hành động này, quân đội Liên Minh cần thông báo với vài vị thống lĩnh.

Tư Tuân chỉ nói rằng muốn đến tọa độ đó để xem liệu còn sót lại người Incyte nào không, nếu có phát hiện gì thì tính lại sau.

Một vài vị thống lĩnh, bao gồm cả Tư Hạ Phổ tuy hiểu rõ trong lòng nhưng không nói ra, cũng không hỏi thêm gì.

Cuộc xâm lược ngoài thiên hà nhanh chóng kết thúc, hành tinh mẹ của người Incyte bị tan rã, giờ là lúc giải quyết hậu quả.

Quân đội Liên Minh đã bắt được tên lính đánh thuê gửi thư nặc danh tuyên bố thân phận của Nguyễn Thu, nhưng chỉ giam giữ và trừng phạt hắn ta.

Tuy nội dung trong bức thư nặc danh không bị truyền bá rộng rãi nhưng vẫn bị một số ít người nhìn thấy. Tư Tuân không làm rõ, vậy nghĩa là rất có thể là sự thật.

Khi y sắp xếp nhân lực ra ngoài thiên hà, có lẽ đúng là vì Nguyễn Thu.

Nhưng dù Nguyễn Thu có phải là con lai ngoài thiên hà hay không cũng không quan trọng, vì người giám hộ của cậu là Tư Tuân nên cậu đến từ thiên hà này.

Huống chi cậu còn đánh thức Bạch Điểu, huyết thống đã được xác nhận nên không có gì đáng nghi ngờ cả.

Khi Nguyễn Thu về, Liên Minh cũng thông báo cho các hành tinh phụ khác về thu hoạch của chuyến đi, gửi hình ảnh rà quét tầm xa của hành tinh Hòa Sơ La Lan.

Trên hành tinh không còn dấu vết nào về sự tồn tại của người Incyte, có lẽ tộc của chúng đã hoàn toàn diệt vong sau sự tan rã của hành tinh.

Các thống lĩnh chỉ quan tâm đến chuyện này bèn thấy yên tâm hơn.

Sau đó, trên đường về Nguyễn Thu gặp phải người Tanda, Tư Tuân chọn cách giấu đi.

Sau khi đọc xong báo cáo của cấp dưới, y suy ngẫm nói: "Tạm thời đừng để lộ, hãy coi như chuyện đó chưa bao giờ xảy ra. Trừ khi có được sự đồng ý của tôi, cậu không được liên lạc với người đó nữa."

Y giữ lại mã liên lạc, định tự liên lạc với ông ta.

Bất kể hiện tại người Tanda ra sao, có mục đích gì đi chăng nữa thì họ vẫn là chủng tộc ngoài thiên hà, nếu muốn hợp tác thì không thể quyết định trong một hai câu.

Tư Tuân không rành bệnh của Tập Uyên, liệu hắn có thực sự là con lai ngoài thiên hà hay không vẫn chưa chắc, nhưng theo y biết thì người Tanda không có tinh thần lực.

Hơn nữa trong nhà bỗng lòi ra hai người con lai... Kiểu gì cũng phải giấu chuyện đó trước.



Tư Tuân nhìn Tập Uyên: "Cậu nghĩ sao?"

Tập Uyên không có ý kiến gì, nhướng mi nói: "Tôi nghe ông hết đấy."

Nguyễn Thu ngồi bên cạnh, không ngừng lướt xem màn hình trong tay: "Thông tin về người Tanda hình như rất ít, con chỉ tìm được có bấy nhiêu."

Tuy trước đây họ ở trong một thiên hà lân cận nhưng đôi bên không qua lại với nhau nhiều, thông tin chỉ nói rằng họ không có tinh thần lực và mạnh mẽ hơn về thể chất, dường như có những nhánh nhỏ khác trong chủng tộc, nhưng không ghi rõ phân chia ra sao.

"Nghe nói họ có tính cách kiêu ngạo, không bao giờ thích chủ động kết bạn," Tư Tuân nói, "Được rồi, con đừng tìm nữa, không có gì liên quan đến kỳ tìm bạn đời đâu."

Đây cũng là lần đầu tiên y nghe nói đến từ này, đặc điểm của chủng tộc này như động vật đang động dục vậy, đoán chừng người Tanda sẽ không tùy ý tiết lộ cho người ngoài biết.

Hầu hết những người Tanda mà họ gặp đều thân thiện nên mới kể cho họ nghe mọi chuyện, nếu không người Tanda đã không nói với họ chuyện này.

Nguyễn Thu bị nói trúng tim đen, cúi đầu đặt màn hình xuống: "Dạ..."

Tư Tuân dịu giọng nói với cậu: "Con vừa về nên hãy đi nghỉ ngơi trước đi."

Y bảo Đường Khiêm đưa Nguyễn Thu về, để lại Tập Uyên gặp riêng.

Sau khi Nguyễn Thu rời đi, trong sảnh chỉ còn lại Tư Tuân và Tập Uyên.

Tư Tuân hỏi: "Cậu đã cân nhắc xong chưa?"

Y đang hỏi về chuyện làm cố vấn quân sự, nếu Tập Uyên đồng ý thì ngày mai Liên Minh sẽ tuyên bố ngay.

Tập Uyên im lặng một chốc: "Thử xem sao."

Tư Tuân nói muốn làm thống lĩnh không hề dễ, nên hãy bắt đầu từ vai trò cố vấn quân sự.

Hắn sẽ từ từ giao lại công việc của tổ chức cho Khang Song Trì - Người đi theo hắn lâu nhất và cũng là người trung thành nhất.

Tư Tuân nghiêm mặt, trầm giọng nói: "Nếu đã quyết định rồi thì phải chuẩn bị sẵn sàng, không được đổi ý, chứ đâu ra cái chuyện thử cho cậu chứ."

Không đợi Tập Uyên lên tiếng, y lại nói tiếp: "Đầu tháng sau, chúng ta sẽ thiết lập quan hệ ngoại giao trong thiên hà, người của các hành tinh phụ sẽ tới đây, cậu cũng phải tham gia."

Đến lúc đó chỉ cần đi lướt qua là được, không cần tiếp xúc quá nhiều với người khác.

Tư Tuân không lo lắng chuyện Tư Hạ Phổ cũng đến.

Tập Uyên gật đầu: "Được."

"Còn nữa," Tư Tuân liếc hắn hai lần, "Sau khi thiết lập quan hệ ngoại giao, cấp dưới của cậu có thể ở lại hoặc rời đi, Tiểu Thu sẽ tiếp tục đi học."

Y nói khá uyển chuyển, ngụ ý là Tập Uyên có thể về hành tinh Griffin để xử lý chuyện trong tổ chức, nhưng hắn không được đưa Nguyễn Thu đi nữa.

Trước đây Tư Tuân đồng ý để Tập Uyên ở lại, thứ nhất là vì Nguyễn Thu thật sự không buông bỏ được hắn, thứ hai là vì quân đội Liên Minh cần sự hỗ trợ của tinh tặc, nên y đành phải thỏa hiệp trá hình hết lần này đến lần khác.

Tập Uyên không về cũng không sao, hắn không gây sự, không quấy rầy chuyện học của Nguyễn Thu, Tư Tuân chỉ cần hai điểm này thôi.

"Tôi sẽ sắp xếp cho họ." Tập Uyên dựa lưng vào ghế, thẳng thắn nói, "Tôi không đi đâu cả, bệnh của tôi vẫn còn đó."



Sắc mặt Tư Tuân trầm xuống: "Nếu rảnh rỗi quá thì đến quân doanh ở mấy ngày đi."

Tập Uyên đúng là tinh lực dồi dào, có thể tìm người đánh nhau để trút hết năng lượng.

"Được, tôi sẽ cân nhắc."

Tập Uyên thuận miệng đồng ý rồi đứng dậy: "Ông bận gì đấy bận đi."

Trước đây, mỗi khi nói chuyện với Tư Tuân xong, hắn thường rời đi luôn, nhưng bây giờ hắn sẽ miễn cưỡng chào trước một tiếng, thái độ cũng khá hơn đôi chút.

Kỳ nghỉ của Nguyễn Thu vẫn còn dài, không cần gấp như thế, Tư Tuân ước lượng thời gian rồi gật đầu: "Đi đi."

Tập Uyên về thẳng phòng của Nguyễn Thu, lúc mở cửa ra thì thấy Nguyễn Thu đang xem tivi.

Cậu cầm remote trong tay, xem nhập tâm, trông thấy Tập Uyên về thì vội đổi kênh khác.

Tập Uyên đến gần ngồi cạnh Nguyễn Thu, hỏi: "Em đang xem gì đó?"

Hắn ôm lấy Nguyễn Thu, tiện dịp lấy remote đi, đổi về kênh trước đó.

Hình ảnh trong màn hình thoáng qua, hai con báo đen chạy cực kỳ nhanh băng qua bình nguyên, trông cường tráng mạnh mẽ.

Tên chương trình "bản năng động vật" được viết ở phía dưới bên phải.

Nguyễn Thu cuống quít muốn giật lấy remote nhưng Tập Uyên đã ném lên bàn trà không cho cậu lấy.

Mặt cậu đỏ lựng, lí nhí nói: "Em chỉ tò mò thôi..."

Theo hiểu biết của Nguyễn Thu, chỉ có động vật mới có kỳ tìm bạn đời, sẽ có những hành vi tán tỉnh bạn đời khác nhau.

Hơn nữa từ này cũng có thể gọi là kỳ động dục.

Nguyễn Thu nhớ lại Tập Uyên từng mất kiểm soát hai lần, khi ấy hắn chỉ muốn giấu cậu đi, chỗ nào đó rất hưng phấn cần cậu giúp.

Cậu càng nghĩ càng cảm thấy Tập Uyên là con lai của người Tanda, hắn được thừa hưởng tinh thần lực từ cha hoặc mẹ, và bản năng bẩm sinh từ bên còn lại.

Nếu muốn giải quyết triệt để... Người đàn ông trung niên nói tìm bạn đời là được, nhưng chắc chắn không chỉ tìm đơn giản vậy thôi đâu.

Tập Uyên thấp giọng hỏi: "Tò mò gì cơ?"

Mặt Nguyễn Thu ngày càng đỏ, nhưng thấy rất đau lòng cho hắn: "Anh sắp hai mươi chín rồi..."

Tập Uyên bị bệnh khi trưởng thành ở tuổi mười tám. Hắn đã chịu đựng bản năng chủng tộc quá lâu, những mặt khác trên cơ thể biết đâu cũng bị ảnh hưởng.

Một trong những ảnh hưởng là trước đó hắn đã mất kiểm soát dẫn đến phóng tinh thần lực ra ngoài.

Nguyễn Thu nâng mặt Tập Uyên, lo lắng hỏi: "Lúc khó chịu, anh có thấy chỗ nào khác không thoải mái không ạ?"

Tập Uyên nắm lấy tay cậu: "Không có, anh đã kiểm tra sức khỏe rồi."



Chỉ là các bác sĩ ở đây dĩ nhiên không ngờ đến kỳ tìm bạn đời nên luôn coi việc mất kiểm soát của hắn như một căn bệnh và không thể tìm ra nguyên nhân thực sự.

Nguyễn Thu yên tâm, rồi lại cẩn thận nhìn hắn: "Vậy cảm giác khác thì sao?"

Cậu tò mò liệu Tập Uyên sẽ cư xử giống động vật hơn hay có lông mọc trên có thể không...

Tập Uyên rũ mắt hỏi: "Cảm giác?"

Tivi vẫn đang phát, con báo đen đang đuổi theo con mồi, khi nó cắn vào cổ con mồi, Tập Uyên bỗng đẩy Nguyễn Thu xuống.

Hai bên đồng bộ đến mức khiến Nguyễn Thu ngây người, cậu thật sự có ảo giác mình là con mồi, vô thức nhắm mắt lại.

Tập Uyên dùng sức hôn lên môi cậu, ôm cậu dậy: "Em sợ à?"

Nguyễn Thu mở mắt ra, vùi đầu cọ vào trong lòng ngực hắn, úp mở đáp: "Không ạ..."

Con báo đen trong màn hình đang xé nát da thịt con mồi, kèm theo tiếng gặm nhấm.

Lòng bàn tay Tập Uyên dọc theo sống lưng Nguyễn Thu, vuốt phẳng vạt áo bên eo cậu: Ngày mai đi học không em?"

Nguyễn Thu ngẫm nghĩ: "Sao cũng được."

"Vậy em đọc sách một lát, rồi ngủ một giấc dậy ăn tối." Cậu ngẩng đầu, nhìn vào mắt Tập Uyên, rồi tự dưng sửa lời: "Thôi... Ngày mốt mới đi."

Tập Uyên tắt tivi, nói: "Muốn đi thì đi thôi."

Nguyễn Thu ôm hắn: "Em hơi buồn ngủ rồi anh," Cậu dụi dụi cổ Tập Uyên, "Em muốn anh ngủ với em cơ."

Tập Uyên ôm eo cậu, hôn lên vành tai cậu rồi bế cậu vào phòng ngủ.