Cầu Xin Các Người Cho Con Đường Sống

Chương 6: Chặt đứt móng vuốt của hắn.




Con trai của ông lão kết hôn mười năm mà vẫn chưa có con. Tự cho là lỗi của con dâu, nhưng sau khi xét nghiệm nhiều lần thì mới vỡ lẽ là do con trai mình bị vô sinh.

Cho dù vậy nhưng không thể không có con nối dõi được! Vì vậy con trai và con dâu sau khi bàn bạc thỏa đáng xong, họ nộp đơn đến bệnh xin mượn tinh trùng để thụ thai trong ống nghiệm.

Nói cách khác, mặc dù con dâu không ngoại tình nhưng nói về quan hệ huyết thống thì đúng là cháu trai hoàn toàn không có huyết thống với ba và ông nội. Chẳng qua chỉ là cha con trên phương diện pháp lý.

Vì vậy, sau khi con trai qua đời, ông lão từ chối không cho cháu trai kế thừa gia sản, đây là nguyên nhân chính dẫn đến xung đột. Thậm chí không ít người biết rõ tình huống cũng lên tiếng nói là cháu trai thường xuyên gây gổ với ông nội mình.

Do đó có thể thấy cháu trai hoàn toàn có động cơ sát hại ông nội, nhưng người cháu kia kiên quyết không nhận tội. Hơn nữa tòa án còn bác bỏ vụ kiện càng khiến dư luận thêm bất bình.

"Chứng cứ rành rành ra đấy, có nhân chứng nhìn thấy mà! Sao không xét xử?"

"Thế quái nào lại phán vô tội được nhỉ? Đừng nói là thẩm phán bị mua chuộc rồi nha!"

"Đáng ghét, đây chính là Trung Quốc!"

Trên mạng có không ít người tranh cãi quyết liệt, hơn nữa cảnh sát không tìm được bất kỳ nghi phạm mới nào, điều này càng làm mọi người tin chắc thủ phạm chính là người cháu!

Hai tháng sau, người cháu không chịu nổi dư luận đã tự sát. Trước khi chết để lại bức thư tuyệt mệnh nói rằng bản thân bị oan. Nhưng tất cả manh mối liên quan đều bị cắt đứt theo cái chết của anh ta, cuối cùng trở thành một vụ án chưa được giải quyết.

Màn tự sát đẫm máu này tựa như hồi chuông cảnh tỉnh, có người tin anh ta bị oan, nhưng số khác lại cho là anh ta giả vờ tự sát để tẩy trắng bản thân, nhưng cuối cùng lại xui xẻo mất mạng. Thậm chí sau đó chỉa mũi về phía cảnh sát, nói họ phá án bất lợi nên mới gây ra hậu quả như bây giờ.

Nhưng đối với Mục Từ Túc, cảnh sát tất nhiên cũng có một phần trách nhiệm vì xử vụ án chỉ theo một chiều, đồng thời, luật sư bào chữa cho người cháu lại không có tâm.

Anh đã xem qua báo cáo xét xử, vị luật sư bào chữa này vừa bắt đầu đã chủ quan nhận định người cháu có tội! Cũng không tin lời kêu oan của thân chủ. Vì vậy khi bào chữa, lời biện hộ của anh ta rất lung tung và không có sức thuyết phục, lời bào chữa vô tội mà anh ta viết không khác gì một câu nói đơn giản tôi không làm, tôi không biết gì cả.

Đây cũng là nguyên do tại sao những người có mặt tại phiên tòa đều khăng khăng người cháu chính là hung thủ giết người!

Mà Mục Từ Túc cũng không ngờ là sống lại một đời, luật sư bào chữa này tìm anh nhờ giúp đỡ.

Mục Từ Túc uống một hớp nước, rồi xem xét nguyên nhân kết quả của vụ án một cách kỹ càng, sau đó anh thay đổi cách trả lời ôn hòa thường ngày, thay vào đó là giọng điệu sắc bén "Đương sự của anh đã khai thật, tại sao anh lại bắt anh ta khai dối?"

Khai thật, ý là bảo người cháu đó không giết người? Rõ ràng là có chứng cứ xác thực, cái gì mà bắt buộc hay không bắt buộc, đúng là nực cười!


Mục hỏi đáp nhất thời nổ tung.

"Đừng nói là vị đại lão này xử nhiều vụ quá riết lú não nha, không đọc kỹ nguyên nhân kết quả à?"

"Đừng nói bậy, lỡ người ta chuyên xử án hình sự thì sao? Anh không biết à? Có vài luật sư đặc biệt bào chữa cho các tội phạm giết người, giúp họ được giảm án. Loại kiện tụng này rất nổi tiếng, chẳng qua là thanh danh không được tốt thôi."

"Có đúng không vậy, người này luôn ra vẻ thiếu tiền nhưng lại giấu đầu lòi đuôi, có lẽ anh ta đúng là mấy tay luật sư bán danh vì tiền kia rồi!"

Có vài người không nhịn nổi bùm bùm gõ phím mắng chửi, ngay cả vị luật sư nghiệp dư hỏi ra vấn đề kia cũng không khỏi tức giận gõ một đống chữ, nhưng gõ xong thì thấy hơi ngu, không đánh vào trọng tâm nên xóa hết, cuối cùng chỉ gõ ra một câu "Lời khai của nhân chứng có giấy trắng mực đen rõ ràng, cảnh sát cũng đã xác nhận đây là một vụ mưu sát có chủ đích, ngài làm sao để bào chữa vô tội?"

Sau khi gõ xong câu hỏi, anh ta liền để câu hỏi ở chế độ công khai, tức là câu trả lời của Mục Từ Túc có được thông qua hay không đều được tất mọi người ở mục hỏi đáp thấy hết, hơn nữa mọi người cũng đang thảo luận về vụ án này, ngay lập tức trở thành tâm điểm chú ý.

Dù sao bây giờ hiếm có người thụ tinh nhân tạo, cháu trai không phải là cháu ruột, ông nội cũng không phải ông nội tốt, đối với đại đa số dân chúng hóng hớt mà nói, chẳng khác gì một câu chuyện cười.

Trong nhất thời, vô số người đều chờ câu trả lời của Mục Từ Túc, mà câu trả lời của anh cũng khiến mọi người bất ngờ.

"Đương nhiên là phải tìm ra điểm nghi ngờ anh ta có tội. Không cần phải chứng minh anh ta không phải thủ phạm thì ai sẽ là thủ phạm. Chỉ cần làm rõ anh ta không có động cơ phạm tội là được."

"Anh là luật sư của anh ta, anh ta tìm anh tức là đã tin tưởng anh trăm phần trăm. Cho dù bây giờ anh ta đang gánh hiềm nghi giết người, cho dù cả thế giới đều cho là anh ta có tội, chỉ cần anh là luật sư của anh ta, thân chủ của anh nói anh ta vô tội, anh ta bị oan, anh phải đứng về phía anh ta, bào chữa cho anh ta."

"Dù chỉ có một phần mười ngàn cơ hội, anh cũng phải suy nghĩ làm thế nào để thân chủ của mình có chút hy vọng khi đứng trên tòa, để cho anh ta cảm thấy bản thân được xét xử một cách công bằng."

"Cũng giống như bây giờ, đúng là theo ý kiến của anh, đây là một vụ kiện nắm chắt phần thua. Nhưng anh cũng phải thử một phen chứ!"

"Bởi vì một khi anh bỏ cuộc, điều đó có nghĩa là anh ta hoàn toàn bị bỏ rơi. Nói cách khác, khi anh nghĩ anh ta đang nói dối, anh ta liền mất một phần cơ hội cuối cùng để được giúp đỡ. Nếu thẩm phán và bồi thẩm đoàn cũng nhận định anh ta có tội, dù anh ta thật sự bị oan cũng chỉ đành phải mất mạng oan uổng."

"Có cần tôi nhắc lại đạo đức nghề nghiệp cơ bản của một luật sư cho anh không? Nhân mệnh quan thiên!"

(Nhân mệnh quan thiên: thành ngữ Hán, ý chỉ những chuyện có liên quan đến mạng người thì không thể coi thường, hết sức trọng đại, theo baidu.)

Mục Từ Túc vừa gõ xong dòng chữ này, toàn bộ luật sư trong mục hỏi đáp đều im lặng.

Cố ý giết người là tử hình, giống như Mục Từ Túc đã nói, nếu người cháu này thật sự bị oan, nhưng luật sư bào chữa lại vì chủ quan mà từ bỏ hoặc bào chữa một cách tiêu cực khiến thân chủ thụ động nhận tội, cuộc đời của người cháu này coi như kết thúc.

Có người hít sâu một hơi cảm thấy rét run cả người.

Nhưng trong mục hỏi đáp không chỉ có luật sư mà còn có người dân đến nhờ tư vấn giúp đỡ. Những người này không biết làm nghề gì học vấn đến đâu, miễn là thấy giết người thì phải đền mạng, thiếu nợ phải trả, một đám liền sồn sồn mắng chửi.

"Đây không phải là vụ án mà báo chí đã đưa tin trước đó sao? Tìm ra điểm nghi ngờ làm gì nữa, cảnh sát người ta ăn không ngồi rồi chắc!?"

"Thứ rác rưởi gì đây, lúc trước thấy hắn giải đáp vấn đề nom có vẻ lợi hại lắm, ai dè cũng rặt là một lũ không có lương tâm!"

"Không có quan hệ huyết thống thì không cho thừa kế gia sản là quá đúng chứ gì nữa! Cũng vì không cho thừa kế gia sản mà ra tay giết chết ông nội, đồ con cháu bất hiếu, lên tòa làm mịa gì nữa, trực tiếp đưa ra pháp trường bắn bỏ!"

Trong khu bình luận toàn là những lời lẽ mắng chửi Mục Từ Túc.

Vị luật sư đặt vấn đề im lặng hồi lâu bỗng gõ chữ đặt câu hỏi "Vậy nếu anh là tôi, anh sẽ bào chữa cho anh ta thế nào?"

Mục Từ Túc ngoảnh mặt làm ngơ với những bình luận lăng mạ đó, chỉ cho anh ta một lời đề nghị khách quan "Sắp xếp các chi tiết bằng chứng lại một lần nữa, tìm ra chân tướng của sự việc. Hơn nữa anh làm sao dám chắc lời khai của hai nhân chứng kia là thật? Thời gian là nửa đêm, mà còn là một khu biệt thự được phủ kín nhiều cây xanh."

Mục Từ Túc gõ xong liền thoát ra, không để ý đến vấn đề này nữa. Nói cũng đã nói hết, còn lại là chuyện của người khác.

Mà đám bạn trong nhóm chat của luật sư kia vốn đang xao động cũng dần bình tĩnh lại và suy xét câu trả lời của Mục Từ Túc.

Năm phút sau, như thể đã hạ quyết tâm, luật sư bào chữa kia lên tiếng "Ngày mai tôi sẽ đi gặp thân chủ của tôi."

"Giỡn hả ba! Ông tin người đó hoàn toàn vô tội?"

"Anh ta nói không sai, tôi là luật sư, phải tuân theo đạo đức nghề nghiệp."

Vị luật sư đó nói xong liền cúp điện thoại, sau đó lấy hết bằng chứng liên quan đến vụ kiện lưu trong máy tính ra xem lại, và anh ta đã xem suốt một đêm.

Lần xem xét này làm anh ta phát hiện thêm nhiều chỗ bất đồng.

Sau khi xem qua các chứng cứ chi tiết do cảnh sát cung cấp, anh ta lập mốc thời gian dựa theo lời khai của người cháu, trong đó đúng là có khoảng thời gian dài người cháu vắng mặt, điều này rất bất lợi đối với người cháu.

Nhưng lại có hai điểm kỳ lạ, một là dấu vân tay của người cháu được thu thập tại hiện trường, nhưng lại không có vết máu hoặc dấu giày lưu lại để làm bằng chứng phụ trợ.

Hai là cái áo sơ mi dính đầy máu được nhân chứng kể lại, cảnh sát vẫn chưa có tìm được!

Có lẽ có điều gì đó không đúng.

Ngày hôm sau luật sư bào chữa đến ngôi nhà mà người cháu đang ở. Sau một ngày tìm tòi vất vả, cuối cùng anh ta cũng tìm được một bằng chứng cho thấy người cháu không đến biệt thự.

Anh ta tìm thấy một chiếc ô tô đậu suốt cả tháng ở bãi gửi xe. May mắn là camera hành trình gắn trên ô tô vẫn còn đang hoạt động, và tình cờ quay ngay vị trí cửa chính của nhà người cháu, mặc dù không rõ nhưng có thể nói rõ người cháu đã không đi ra ngoài.

Vậy tại sao hai nhân chứng đó lại nói nhìn thấy người cháu xuất hiện ở biệt thự?

Vì vậy thừa dịp trời tối, luật sư bào chữa lén đến biệt thự, anh ta không có quyền lấy camera ghi hình của biệt thự, nhưng có thể lấy camera khu vực để đối chiếu vị trí hung thủ theo lời khai của nhân chứng.

Anh ta phát hiện camera ghi hình trong căn biệt thự quay được có thể là người nào đó cải trang thành người cháu, mà hai người hàng xóm kia không thể thấy rõ mặt người cháu trong bóng tối, hoàn toàn là suy đoán chủ quan. (lại là mấy bà hàng xóm =.,=)

Cho nên hung thủ giết người không phải cháu trai! Mặc dù không biết tội phạm thực sự là ai, nhưng trong giây phút này, luật sư bào chữa có thể khẳng định, người cháu là vô tội!

Ơn chúa... Đầu tiên anh ta làm chính là tiếp nhận câu trả lời của Mục Từ Túc, đồng thời xin lỗi anh, sau đó liên lạc đến đồn cảnh sát và gửi đầu mối mới nhất cho họ.

Tám giờ tối cùng ngày hôm đó, người cháu được luật sư bào chữa của mình dẫn ra khỏi đồn cảnh sát, phóng viên đứng trực sẵn bên ngoài đều khiếp sợ, thậm chí có người dùng ngôn luận sắc bén truy hỏi tại sao luật sư lại trợ trụ vi ngược.

"Bởi vì thân chủ của tôi vô tội!" Luật sư bào chữa hùng hồn đáp lại, người cháu đứng bên cạnh anh ta, trên mặt vẫn còn đau khổ nhưng không có tuyệt vọng như trước.

Anh ta biết, vẫn còn người tin tưởng mình, công lý vẫn chưa bỏ rơi mình.

Hai tiếng sau đó, dựa vào chứng cứ cung cấp của luật sư bào chữa, cảnh sát nhanh chóng tóm được hung thủ thật sự.

Chân tướng rõ ràng.

Cộng đồng mạng đều dậy sóng với tin tức này, có người còn cảm thán khả năng tư duy nhạy bén của luật sư. Còn bên phía diễn đàn luật sư cũng đang xôn xao dữ dội.

Không chỉ là lật ngược vụ án, mà còn là bởi vì câu nói chất vất đạo đức nghề nghiệp của Mục Từ Túc.

Làm việc công tâm, dám làm việc nghĩa, bênh vực lẽ phải, tranh luận lý lẽ, không vì tư lợi – đây là đạo đức nghề nghiệp cơ bản của một người luật sư.

Mà vị luật sư bào chữa kia cũng là một người chính trực. Sau khi lật ngược vụ án, có người đến phỏng vấn, anh ta trực tiếp quy hết công lao cho Mục Từ Túc.

Vì vậy, số người tìm Mục Từ Túc để học hỏi hoặc giải quyết vấn đề tăng lên nhanh chóng, mặc dù họ vẫn chưa biết thân phận của Mục Từ Túc nhưng điều này không ngăn cản họ tôn trọng và kính nể anh.

Tất cả mọi chuyện đều phát triển theo hướng tốt đẹp, Mục Từ Túc tính toán thời gian, ngày tòa gửi giấy triệu tập cũng sắp đến gần.

Tuy nhiên, khác với Mục Từ Túc thuận buồm xuôi gió, bên phía Thời Cẩm ở Yến Kinh đang có chút ngồi không yên.

Đợi khoảng vài ngày, cuối cùng gã cũng nhận ra Mục Từ Túc thật sư muốn chia tay với gã, không chỉ không chủ động đến tìm gã, thậm chí một cú điện thoại cũng không gọi tới.

"Thời thiếu gia, gần đây anh ta đang chạy án ở Quảng Châu, không có ở Yến Kinh." Thư ký nhìn ra tâm tư của Thời Cẩm, lặng lẽ đốt thêm mồi lửa "Ngài là nhớ tình xưa nghĩa cũ, còn anh ta chắc vứt ngài ra khỏi đầu rồi."

"Hừ, tôi mà lại nhớ tình xưa nghĩa cũ." Thời Cẩm cười giễu một tiếng, tỏ vẻ không để ý lắm nhưng đáy mắt lại phủ đầy sương mù.

Gã vốn tưởng Mục Từ Túc chỉ là nổi loạn với gã, không ngờ là làm thật. Thật thú vị, thú cưng nuôi để mua vui mà dám tạo phản.

Thời Cẩm nổi giận, quay đầu kêu cấp dưới gọi điện thoại. Sau đó gã không thèm liên lạc Mục Từ Túc nữa, mà là mở điện thoại tìm kiếm đối tượng mua vui tiếp theo.

Gã vẫn luôn biết Mục Từ Túc cất giấu móng vuốt, chính là nhẫn nhịn chờ đợi đến giờ phút này. Gã phải cắt bỏ móng vuốt vươn ra của Mục Từ Túc, sau đó tự tay đánh một gậy cho một viên kẹo, để anh cam tâm tình nguyện quỳ phục dưới chân gã.

Đó mới chính là khoái cảm săn mồi!

Xế chiều hôm đó, tại đơn vị làm việc của ba mẹ đã qua đời của Mục Từ Túc nhận được một cuộc gọi tố cáo.

Vào chín giờ sáng hôm sau, Mục Từ Túc còn đang ở Quảng Châu nhận được một cuộc gọi lạ điện tới.

"Chào ngài, tôi là đơn vị làm việc XX. Về chuyện căn nhà phúc lợi mà anh đang ở, bây giờ cha anh đã qua đời, dựa theo quy định của hợp đồng, chúng tôi có quyền thu hồi lại căn nhà."