Cây Nấm Nhỏ

Quyển 2 - Chương 33




Đến dưới chung cư, sau khi xuống xe Lục Phong An Chiết bèn nói: “Cảm ơn ạ.”

“Đừng khách sáo.” Lục Phong hỏi, “Cậu giải quyết cơm nước kiểu gì?”

“Tự nấu.” An Chiết đáp.

“Canh khoai tây à?”

“Ừa.”

Lục Phong: “Cậu thích ăn?”

An Chiết nghiêm túc suy ngẫm chốc lát.

“Thích.” Cậu trả lời, “Nhưng tôi cũng không có tiền mua món khác.”

“Nhìn ra rồi.” Lục Phong nói, “Tối nay mời cậu ăn món khác.”

An Chiết: “Vì sao?”

Lục Phong thản nhiên đáp: “Cảm ơn cậu giúp tôi phát hiện dị chủng.”

Lời này nghe rất hợp lí, Lục Phong chú ý tới Tư Nam là nhờ cậu.

Thế là An Chiết nhận được cơ hội lựa này lựa kia ở khu thực phẩm. Đối chiếu với thực đơn căn cứ đưa ra, cậu quyết định mua cà chua, khoai tây và thịt bò đông lạnh. Thịt bò cực kì đắt tiền, hơn nữa bên cạnh còn dựng biển thông báo sắp ngừng sản xuất thịt, cậu chần chừ giây lát xem có nên mua hay không, nhưng đương lúc cậu bận do dự Lục Phong đã thanh toán rồi. Số dư xuất hiện trên máy cà thẻ khiến An Chiết cảm nhận rõ sự chênh lệch giữa người với người.

Trên bao bì thực phẩm có hướng dẫn chế biến đơn giản, An Chiết chẳng biết nấu những món khác, rốt cuộc vẫn đi nấu canh.

Hí hoáy dưới bếp cả buổi, bỗng dưng An Chiết phát hiện một việc.

Cậu đứng lặng người tại chỗ, trầm ngâm dòm chằm chằm vào mặt nước đương sôi ùng ục.

Canh đã đặc lắm rồi, khoai tây cũng hoàn toàn chín rục, hương thơm chua ngọt êm dịu từ cà chua quyện lẫn cùng hương thơm thịt bò, đấy là một kiểu hương vị khác hẳn canh khoai tây, nó ngon tuyệt vời.

Tuy nhiên…

Lục Phong nhìn về phía cậu: “Có chuyện gì thế?”

“Tôi…” An Chiết ngẩng đầu ngó sang chỗ anh.

Cách một làn sương trắng, cặp mắt sắc xanh thẫm đương nhìn cậu của Lục Phong trông chẳng hách tợn mấy. An Chiết dốc can đảm bảo: “Tôi… Hình như tôi nấu dư rồi.”

“Dư ư?” Lục Phong sải bước tới bên cạnh cậu, hơi nghiêng người nhìn vào trong nồi.

Dư thiệt mà, An Chiết biết mà.

Bỏ nguyên liệu nhiều, đổ nước cũng nhiều.

Mỗi lần nấu canh khoai tây cậu thường thích đổ thật nhiều nước để khiến khoai tây mềm hơn và canh đặc hơn, kế đó giảm lửa cho cả nồi nước lõm bõm cạn thành một phần canh ít ỏi.

Thế nhưng, nồi canh hiện tại dường như khác hẳn với nguyên lí của canh khoai tây… Nếu còn tiếp tục đun, nguyên liệu sẽ tan hết, sau đấy biến thành một nồi thập cẩm trộn lẫn các vật thể không rõ ràng.

Cậu tính toán chốc lát, số lượng canh này dẫu chia làm phần ba người có khi vẫn thừa mứa đấy.

Lục Phong chợt đáp: “Đúng là dư rồi.”

An Chiết cố gắng nghiền ngẫm, rốt cuộc tìm được cách cứu vãn: “Tôi có thể mời Colin lên ăn chung.”

Lục Phong nghiêng đầu, trưng bản mặt thờ ơ lườm cậu.

An Chiết tinh ý bắt kịp chút cảm xúc của Lục Phong từ cái lườm dửng dưng kia, nom cứ như việc nấu dư canh chính là sai lầm nghiêm trọng vậy.

Lục Phong nói: “Serran ở căn hộ 3202, đưa cho cậu ta một phần đi.”

Sau khi bấm chuông căn hộ 3202, Serran nhanh chóng mở cửa ra từ bên trong.

“Là em ư?” Trông hắn hơi bất ngờ.

An Chiết giơ bình giữ nhiệt: “Em nấu canh, biếu anh một phần.”

“Ồ.” Serran nói, “Cảm ơn nhé, tôi còn đang định ra ngoài ăn tối đây.”

An Chiết đưa bình giữ nhiệt cho hắn, đoạn đáp: “Đừng khách sáo.”

Serran lại thắc mắc: “Mà sao… Em lại biếu tôi? Chắc Thượng tá sẽ thích lắm đấy.”

An Chiết bỗng không biết nên trả lời kiểu gì.

Cuối cùng cậu đành nói: “Thượng tá cũng có.”

Serran cười bảo: “Tôi cũng đoán thế. Vì lẽ đó Thượng tá nói cho em hay tôi ở chỗ này à?”

An Chiết khẽ gật đầu.

Serran dẫn An Chiết vào trong, hắn đặt bình giữ nhiệt xuống mặt bàn ngoài phòng khách, đoạn mở ngăn kéo lôi một cái bịch màu hồng chứa thứ gì đó ra, nom khá giống quà vặt của loài người.

Hắn dúi nó vào tay An Chiết, nói: “Mời em ăn kẹo.”

An Chiết trả lời: “Cảm ơn ạ.”

Serran hỏi: “Đã quen lối sống ở chủ thành chưa? Em ở tầng nào đó?”

An Chiết: “Em ở căn hộ 3702.”

“Chúa ơi.” Serran phì cười, “Trùng hợp quá.”

Ngay bây giờ bên ngoài nổi gió lớn đột ngột, trong căn hộ của Serran cũng văng vẳng tiếng gió ù ù.

An Chiết nhìn về phía bắt nguồn âm thanh.

“Ống thông gió vốn tắt ngúm rồi, nhưng khi gió mùa hạ trở mạnh sẽ khởi động chỉnh thể một thời gian ngắn để tránh bề mặt ống dẫn quá ẩm ướt, suốt dạo vừa qua nó đều vang, ồn quá nhỉ, thi thoảng những người sống ở chủ thành lâu năm cũng bị mất ngủ vì nó, tuy nhiên em đừng sợ.” Giọng điệu Serran êm ái xiết bao, dứt lời, hắn lại phì cười nói, “Ắt hẳn Thượng tá đã trấn an em rồi.”

An Chiết thấy khó hiểu ghê.

Đầu tiên cậu đâu có sợ, chẳng cần trấn an, kế tiếp Lục Phong hoàn toàn chẳng trấn an cậu.

Cậu trả lời: “Anh ta không trấn an em.”

Serran: “…Chắc ngài ấy quên thôi.”

An Chiết cảm thấy Serran đã xem Lục Phong là người quá thiện lương, và cũng xem mối quan hệ giữa bọn họ quá tốt rồi.

Cậu trở về căn hộ 3702, Thượng tá ấy thế mà chịu hạ mình đi lấy sẵn bát đũa —— song điều đáng tiếc chính là, dẫu đã tống bớt một phần, số lượng còn sót lại nom vẫn thật nhiều.

Vị Thượng tá nào đó lia cặp mắt xanh lạnh lùng nhìn cậu: “Cậu phải ăn hết.”

An Chiết: “Tôi không ăn nổi.”

Lục Phong: “Cậu không thể lãng phí tài nguyên của căn cứ được.”

An Chiết cầm thìa múc miếng thịt bò nhỏ lên, cố gắng nuốt xuống, sau khi xơi hết phần mình, cậu bị Lục Phong ép đi đối diện với số canh còn dư trong nồi – mà bấy giờ đã ăn vơi một nửa.

Lục Phong cất giọng bình thản: “Tiếp tục.”

An Chiết lại ăn thêm một cục khoai tây, rồi một thìa canh.

Cậu thấy ăn không nổi nữa.

Dẫu bát canh này cực kì thơm ngon thì sức ăn của loài người vẫn có giới hạn mà.

Cậu sẽ hư mất.

Cậu ngẩng đầu nhòm Lục Phong.

—— Bỗng thấy cái tên này đương nhìn cậu, vẻ mặt đượm nét cười, biểu cảm kèm theo chút sung sướng tỉnh rụi.

An Chiết: “…”

Đáng nhẽ cậu nên nhận ra từ lâu, rằng mục đích của Lục Phong hoàn toàn chả phải tiết kiệm tài nguyên cho căn cứ gì cho cam, niềm vui của anh xây dựng trên tiền đề bắt nạt cậu.

Cậu chau mày, nom hơi cáu giận. Lần này cậu tỏ thái độ đầy kiên quyết bảo: “Không ăn đâu.”

Lục Phong: “Tội lãng phí lương thực.”

An Chiết bắt bẻ: “Thế anh cũng phạm tội đó.”

Lục Phong khoanh tay nhìn cậu, chờ quan sát cậu từ trên xuống dưới một lượt xong mới nói: “Thông minh.”

An Chiết hiểu ý anh.

Cậu thề nếu lần sau cái tên này còn ghé dùng cơm, cậu sẽ cắt một sợi nấm thả vào đầu độc anh, cậu ứ muốn để ý tới cái tên này nữa, nên cậu đặt mạnh thìa xuống.

Nhưng Lục Phong thì lại nhếch môi cười. Anh vươn tay múc hết số canh còn dư vào bát mình. Xem ra Thẩm phán giả muốn giúp bản thân mình thoát tội đây mà, An Chiết quan sát biểu hiện của anh giây lát, quyết định giảm một sợi xuống nửa sợi.

Sau khi cơm nước no nê cậu bèn tiễn Lục Phong ra ngoài, buổi tối Lục Phong còn bận tham gia cuộc họp thông qua điện thoại.

Đi đến trước cửa, Lục Phong tựa hồ sực nhớ điều gì đấy. Anh móc một cái hộp nhỏ hơi trong suốt ra khỏi túi áo quân phục, đoạn quăng nó cho An Chiết.

“Khó ngủ nhớ dùng nó.” Anh nói.

Đợi trở về phòng mình An Chiết bèn mở hộp ra xem thử. Đấy là một cặp nút bịt tai chống ồn màu trắng có hình xòe ô làm bằng cao su.

Cậu cân nhắc hết lần này tới lần khác, vẫn đau đáu hoài giữa việc rốt cuộc Lục Phong là người tốt hay người xấu, cuối cùng tạm xác định đây là một kẻ sáng nắng chiều mưa.

Sức gió ngoài kia hãy còn tăng vụt, tiếng ù ù thấp thoáng trong ống dần chói tai, quả đúng là mức độ khiến cho con người ta khó ngủ… Thế nhưng cậu chưa định nhét nút bịt tai vào, chí ít hiện tại thì chưa.

An Chiết đứng trước giường mình, cậu luôn nghĩ về một việc suốt buổi chiều hôm nay.

Giả sử cậu chẳng thể hoạt động tự do ở Hải đăng, vậy rốt cuộc đến khi nào mới tìm thấy bào tử?

Cậu đã từng cho rằng đây là vấn đề hóc búa không lời giải, song bây giờ cậu có một con đường mà mình đi được – đấy là ống thông gió nối liền mọi tòa nhà trong thành phố này với nhau.

Cậu ngoảnh sang quan sát ô cửa sổ.

Cửa sổ rất nhỏ, nó chỉ to chừng hai cuốn sách giáo khoa thôi, bên cạnh có hai then cửa kim loại để đóng mở cửa sổ. Cậu đi tới trước cửa sổ, dốc sức khép nó vào bên trong. Cửa sổ bị đóng kín lạch cạch, như thế sẽ chẳng ai có thể trông thấy phòng cậu từ bên ngoài nữa rồi.

Sợi nấm.

Sợi nấm lan khỏi cơ thể An Chiết. Quần áo và mặt dây chuyền vỏ đạn đeo trên cổ An Chiết đồng loạt trượt xuống sàn, chúng bật ra tiếng vang khẽ. Đồng thời lúc này, một cụm nấm trắng xóa chui ra khỏi cổ áo vọt vào gầm giường, lẳng lặng đối diện với miệng ống đen nhánh nọ.

Mỗi lần biến thành nấm thì cảm nhận về thế giới bên ngoài của An Chiết rất mơ hồ, thị giác cùng thính giác hòa làm một thể, khứu giác cùng xúc giác chả tài nào sử dụng nổi, bấy giờ không còn khung cảnh hay âm thanh gì hết, mà đấy là một cảm giác đặc biệt, ngôn ngữ loài người chẳng thể miêu tả nổi sự thay đổi nọ.

Chỗ miệng ống có lưới kim loại tỉ mỉ, ba lớp, đủ để ngăn cản tất cả côn trùng cỡ lớn hoặc nhỏ.

Nhưng nó không ngăn được một cây nấm mềm mại.