Cây Ô Liu Màu Trắng

Cây Ô Liu Màu Trắng - Chương 33




Đêm đó, Tống Nhiễm đi ngủ thật sớm, không chú ý đến bất cứ tin tức gì bên ngoài. Tuy vẫn mượn tác dụng của thuốc ngủ, nhưng cô lại ngủ rất yên giấc, hôm sau thức dậy tinh thần vô cùng sảng khoái.


Đến khi tới đài truyền hình, cô mới hay tin.


Sáng hôm qua nhóm học sinh viết thư ngỏ, đến xế chiều sau khi có thông báo vụ án học sinh nhảy lầu, trên mạng tuôn trào hai, ba làn sóng dư luận công kích cô. Thế nhưng sau khi Vương Hàn đứng ra, tình thế đảo ngược, búa rìu dư luận lại chuyển hướng sang Triệu Nguyên Lập, thậm chí một bộ phận học sinh vô tội bênh vực Triệu Nguyên Lập cũng bị "ném đá".


Tống Nhiễm không biết những khuôn mặt phía sau bàn phím kia rốt cuộc là con người hay loài vật.


Chuyện lan rộng, trường học tạm thời cách chức xử phạt Triệu Nguyên Lập, bày tỏ sẽ dốc hết sức phối hợp với cảnh sát điều tra, đồng thời tiến hành kiểm tra tình trạng bạo lực học đường trong phạm vi toàn trường, trả lại cho học sinh một môi trường học tập lành mạnh.


Vương Hàn tạm nghỉ học, được bố mẹ đón đi, chờ cảnh sát đến lấy lời khai. Do còn ở độ tuổi vị thành niên, diễn biến vụ án sẽ không công khai với truyền thông. Có điều, cậu ấy đã viết một câu trên trang cá nhân: Đừng ủng hộ tôi, bởi tôi biết một khi các người không hài lòng với kết quả, lưỡi dao trong tay sẽ lại đâm vào tôi.


Tống Nhiễm công khai đăng một bài tổng kết, thừa nhận minh phạm sai lầm trong việc điều tra, gây nhiễu loạn dư luận, hy vọng mọi người rút ra bài học từ việc này, đồng thời kiên nhẫn chờ đợi, tin tưởng, cũng như theo dõi cơ quan chức năng điều tra đúng theo trình tự luật pháp, rồi sự thật cuối cùng cũng sẽ được phơi bày.


Trong bài cô còn viết:... Người của công chúng có sức ảnh hưởng với dư luận như hiệu ứng cánh bướm, nhất là phóng viên. Tôi không chú ý đến điểm này, khiến sự việc phát triển vượt xa dự đoán của mình, là lỗi của tôi. Tuy nhiên với tư cách là bạn đọc, phải chăng các bạn cũng nên nâng cao khả năng suy nghĩ phân tích của mình, đừng mù quáng hùa theo đám đông...


Chỉ là so với bài viết trước, bài viết này có số bình luận và chia sẻ quá ít ỏi.


Vương Hàn gọi điện bảo đã đọc bài viết cô vừa đăng. Ở đầu dây bên kia, cậu ấy rất áy náy: "Chị, em xin lỗi. Khi đó em muốn nhờ chị giúp, nên đã lừa dối chị, lại sợ bị bạn học cả trường cô lập, nên không kịp thời đứng ra giao nộp bằng chứng."


Tống Nhiễm cười dịu dàng, "Không sao, bây giờ em đang phải chịu áp lực rất lớn, trái lại chị có chút lo lắng cho em."


"Bố mẹ đều ở bên em, không sao đâu ạ. Chị yên tâm, lần này em nhất định sẽ nói thật, không che giấu, càng không thêm mắm dặm muối."


"Tốt."


Hai người không nói nhiều, bố mẹ cậu ấy sợ phóng viên quấy rầy nên đứng trông chừng bên cạnh, Vương Hàn nhanh chóng cúp máy.


Có phóng viên liên lạc với Tống Nhiễm, muốn thông qua cô phỏng vấn Vương Hàn, song bị cô từ chối. Đối phương trách mắng: "Mấy hôm trước cô bị dư luận công kích, tôi còn công khai ủng hộ cô, bây giờ sóng gió qua đi thì trở mặt hả?"


Tống Nhiễm trực tiếp cho hắn ta vào danh sách đen. Tiếp theo, cô đi in một văn bản rồi đến văn phòng của Lưu Vũ Phi.


Nhận được đơn xin thôi việc của cô, Lưu Vũ Phi kinh hãi quá đỗi: "Cô làm gì vậy?"


Tống Nhiễm áy náy: "Trưởng phòng, tôi muốn thôi việc."


"Cô..." Lưu Vũ Phi không hiểu nổi, "Sao cô lại tự làm khổ mình làm gì? Vất vả lắm Vương Hàn mới đứng ra đính chính, chứng minh cô nói đúng. Bây giờ bên ngoài có rất nhiều người ủng hộ cô kia mà."


"Kết quả đúng, nhưng quá trình sai." Tống Nhiễm khảng khái thừa nhận: "Khi đó tôi không nên đăng bài viết gây bất lợi cho kẻ bị tình nghi."


"Tôi bảo này, cô cứ hay tự làm khó mình vào mấy chuyện không đáng. Vụ án của Chủ Á Nam chưa đi đến kết luận, không có nghĩa là vụ của Vương Hàn sẽ không được giải quyết. Không những thế, chuyện của Vương Hàn còn phải xử lý ngay bây giờ mới có thể khiến quần chúng quan tâm, chú ý".


Tống Nhiễm im lặng chốc lát, định bảo: Anh nói chuyện không giống lần trước. Song cô chỉ mỉm cười: "Không phải vì việc này, tôi nên nghỉ việc từ lâu rồi." Cô đưa bệnh án của mình ra. "Tình trạng hiện giờ của tôi mà vẫn tiếp tục làm tin thời sự thì sẽ là vô trách nhiệm."


Lưu Vũ Phi nhận lấy bệnh án chẩn đoán tâm lý, thoáng chốc sửng sốt.


Anh ta vò đầu bứt tai, mãi vẫn chưa bình tĩnh lại được. "Cô là phóng viên xuất sắc, việc này phải đợi ban giám đốc bàn bạc, ít nhất cũng phải một, hai tuần, cứ chờ thông báo trước đi đã."


"Vâng. Đã gây phiền phức cho anh rồi."


***


Vụ án của Vương Hàn cũng do đội cảnh sát hình sự chịu trách nhiệm. Lời khai của cậu ấy vô cùng rõ ràng, không cần huy động quá nhiều người để điều tra, nên cảnh sát ở đồn Bạch Khê không cần tham gia.


Trái lại có vài phóng viên mang ý xấu, lần tìm trong danh sách học sinh viết thư ngỏ, chặn ở cửa trường, muốn phỏng vấn những em "bao che", nói tốt cho Triệu Nguyên Lập, dẫn đến nhiều lần xảy ra xung đột không đáng có.


Chỉ một buổi sáng, cảnh sát ở đồn Bạch Khê đã phải tới hiện trường giải quyết mấy vụ liền.


Lý Toản bận đến mức đến trưa mới xong việc, vừa về đồn, chưa kịp uống nước thì đồng nghiệp bảo trưởng đồn đang tìm anh.


Lý Toản đi đến cửa văn phòng, nghe thấy cảnh sát trưởng nói chuyện điện thoại bên trong: "Ôi, chúng ta là là chiến hữu lâu năm, anh còn khách sáo với tôi làm gì? Thằng nhóc thể hiện tốt lắm, làm việc điềm tĩnh kiên định, rất có tinh thần làm việc, anh yên tâm đi, tôi trông chừng cho."


Lý Toản đoán người bên kia là lãnh đạo Ban Chính trị của quân khu anh. Chờ cảnh sát trưởng cúp máy, anh mới gõ cửa: "Đồn trưởng."


"A Toản hả?" Cảnh sát trưởng tươi cười, vẫy tay với anh: "Mau vào đây!"


Lý Toản ngồi xuống, "Sếp tìm tôi có việc gì không?"


"Không có gì, cậu đến đây sắp được nửa năm rồi. Đội cậu bảo cậu về kiểm tra thể năng và tâm lý. Bên kia phải giám sát định kỳ tình trạng của cậu. Cậu biết chứ?"


"Biết ạ." Lý Toản cười ngại ngùng, "Chỉ đạo viên có nói, do tuần trước tôi bận quá nên quên."


"Không sao. Vậy tôi cho cậu nghỉ phép vài ngày. Nếu không, chiến hữu tôi lại gọi đến giục, cho rằng tôi giữ cậu khư khư."



"Vâng, cảm ơn đồn trưởng."


Anh về nhà tắm rửa, thay bộ quân trang huấn luyện mầu xanh bộ đội, lúc lấy áo trên giá đi ngang qua bàn làm việc, anh lơ đãng thoáng nhìn sách, dây điện và dụng cụ chất đầy trên bàn.


Nhớ lại đợt trước công việc ở đồn bận quá, cứ đi sớm về muộn, gần như không có thời gian cho riêng mình. Cứ thế mãi anh sợ sẽ có ngày mai một chuyên môn mất.


Bên tai vang lên lời Tống Nhiễm: "Anh có sợ không?"


Lý Toản lấy điện thoại ra, ngồi xuống sofa, vừa cầm khăn bông lau tóc vừa gọi điện cho Trần Phong.


Sau vài tiếng "tút, tút", Trần Phong bắt máy: "A Toản à?"


"Chỉ đạo viên." Lý Toản hé môi, cúi đầu đưa tay vuốt nhẹ hàng mày: "Buổi chiều em về doanh trại kiểm tra được không? Nếu hôm nay không tiện thì mai cũng được..."


"Tiện chứ!" Trần Phong cất cao giọng: "Mọi người đều có mặt, mấy giờ cậu đến?"


Lý Toản nhìn đồng hồ đeo tay, "Hai giờ chiều nhé?"


"Được."


***


Một giờ rưỡi, Lý Toản xuất phát.


Ngày mùng một tháng Ba, rốt cuộc trời đã ấm lên, mặc dù cây cối trên núi Lạc Vũ vẫn khô héo, nhưng bầu trời xanh trong, ánh nắng cũng chan hòa, không khí hết sức trong lành.


Lúc đến cổng doanh trại, Lý Toản đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị xét hỏi. Không ngờ lính gác lại nhận ra anh, không hỏi lời nào, tức khắc chào theo kiểu quân đội. Lý Toản cũng chào cậu ta, khi giơ tay phải lên huyệt thái dương, tim anh như thắt lại.


Lúc đến văn phòng của Trần Phong là hai giờ kém một phút. Trần Phong xem đồng hồ đeo tay, khen: "Khá đấy chứ, vẫn chưa quên kỷ luật, không đến muộn."


Lý Toản cười nói: "Em cũng không muốn bị phạt chạy 10 km đâu."


"Làm gì có." Trần Phong nói đùa: "Giờ đã tăng lên 15 km rồi."


Lý Toản đi theo Trần Phong xuống tầng, băng qua thao trường. Trên bãi tập, từng hàng lính mới đang thao luyện, tiếng còi hiệu "toét, toét" vang lanh lảnh.


Lý Toản lưu luyến quay đầu nhìn mấy lần, Trần Phong tinh ý hỏi han: "Giờ thể năng thế nào?"


Lý Toản thuận miệng đáp: "Lát nữa kiểm tra khắc biết."


Còn chưa dứt lời thì Trần Phong đã tung một cú đấm đến, Lý Toản giơ tay lên đỡ, nhanh chóng xoay người bẻ quặt tay anh ấy ra sau. Trần Phong bị đau, lập tức nhả ra, Lý Toản cũng buông lỏng tay.


Trần Phong xoay xoay cổ tay đau nhức, chau mày chậc lưỡi, "Thằng nhóc này, ra tay với chỉ đạo viên mà ác thế." Dù vậy trong lòng lại vui mừng, giỏi lắm, sức mạnh và tốc độ vẫn không bị mai một.


Đi đến sân huấn luyện cá nhân, huấn luyện viên thể năng đã chờ sẵn. Lý Toản không chút lề mề, cởi áo khoác vứt sang một bên, nhoài người trên đất bắt đầu chống đẩy. Huấn luyện viên đứng một bên tính giờ, chống đẩy 100 cái trong vòng 2 phút 11 giây.


Kế tiếp là nhảy xa. Anh vẫn hít thở đều đặn, đứng trước vạch xuất phát nhìn bãi cát rồi lùi về sau lấy đà, hạ thấp hai chán, mím môi bật xa: 3m09.


Tiếp theo là hít xà, chạy qua lại 10m8, chạy cự ly dài... kiểm tra lần lượt từng môn hết nửa giờ.


Trán Lý Toản đầm đìa mồ hôi giống như vừa ngoi lên khỏi nước, tóc mái ướt mèm dính bệt bên huyệt thái dương.


Trần Phong nhíu mày, "Tóc cậu sao thế? Để dài vậy, mai cắt đi."


Lý Toản nhìn anh ấy, khom lưng nhặt áo khoác trên mặt đất, vắt lên vai, đi đến phòng y tế.


Quân y Trương làm cố vấn tâm lý trong quân khu, cũng chính là bác sĩ tâm lý của Lý Toản, chịu trách nhiệm kiểm tra tâm lý cho anh.


Trong phòng khám chỉ có quân y Trương và Lý Toản, Trần Phong tranh thủ đi tìm huấn luyện viên thể năng hỏi thăm. "Kết quả kiểm tra như thế nào?"


Huấn luyện viên đáp: "Kỳ lạ lắm."


Trần Phong căng thẳng: "Lạ thế nào?"


"Thành tích rất xuất sắc."


Trần Phong thật muốn đánh anh ta. Huấn luyện viên lại chậm rãi giải thích: "Theo lý, sau khi rời khỏi đơn vị, thể năng sẽ giảm đi một chút. Trái lại điều này cho thấy, sau khi rời khỏi doanh trại, chắc hẳn cậu ấy vẫn kiên trì rèn luyện, không hề bỏ dở."


Trần Phong nghe thế mừng rỡ, vỗ vai huấn luyện viên, "Vất vả cho anh rồi."


Trần Phong vui mừng đi về phòng cố vấn tâm lý. Gần nửa giờ sau, Lý Toản đi ra, nhìn Trần Phong với vẻ mặt bình thản, "Không còn gì nữa, em đi đây."


Trần Phong vốn định nói gì đó, cuối cùng đành nhăn mày xua tay, "Đi đi, đi đi." Thấy Lý Toản đi xa, anh ấy lại gọi với theo: "Lần sau tự giác đến đấy, đừng để tôi gọi giục."



"Em biết rồi." Lý Toản vung vẩy tay, không hề ngoảnh lại.


Trần Phong đi vào hỏi quân y, giọng ung dung: "Kết quả kiểm tra tâm lý như thế nào?"


"Vẫn không đạt chuẩn."


Trần Phong ngẩn người, dáng vẻ như bị giội một chậu nước lạnh, bất đắc dĩ thở dài.


"Có điều..." Quân y đổi giọng.


"Có điều gì?"


"Cậu ấy chịu nói ra suy nghĩ trong lòng rồi."


"Nói gì?"


Quân y lườm Trần Phong, "Việc này sao nói cho anh biết được?"


"Không nói thì thôi." Trần Phong hết sức hài lòng với kết quả này, cười nhẹ nhõm, "Chỉ cần cậu ấy phối hợp điều trị, đó là việc tốt, đúng không?"


"Là chuyện tốt. Chuyện bệnh tâm lý này, người bệnh chịu phối hợp mới có thể chữa được."


***


Tan làm, Tống Nhiễm ra khỏi tòa nhà đài truyền hình, lần đầu tiên cảm thấy tinh thần vô cùng nhẹ nhõm. Cô đứng ở ven đường chờ xe buýt, vừa ngẩng đầu liền phát hiện cây liễu đã nhú chồi non. Hôm nay mùa xuân mới thong dong xuất hiện, tuy chậm nhưng cuối cùng cũng chịu đến rồi.


Cô nghĩ ngợi chốc lát rồi gọi điện cho Lý Toản. Đợi hồi lâu không ai bắt máy, lúc định cúp máy thì bên kia truyền đến một giọng trầm khàn: "A lô?"


Tống Nhiễm thoáng hồi hộp, "Là tôi."


Anh cười khẽ, "Tôi biết."


Cô quay người đưa lung về con phố, nhìn bảng xe buýt, "Tội chợt nhớ, lần trước còn nợ anh một bữa cơm. Anh còn nhớ không?"


Anh suy nghĩ một lát mới chậm chạp lên tiếng: "Đúng là có."


"Hay hôm nay trả anh nhé?" Muốn thêm nguyên nhân đặc biệt cho ngày hôm nay, cô lại viện cớ: "Hôm nay là ngày mùng một tháng Ba, thời tiết cũng đẹp, tôi thấy là ngày tốt đấy."


Giọng anh chan chứa ý cười: "Được."


"Ừ, để tôi nghĩ xem." Cô chọc tay vào biển thông báo, "Anh thích ăn món gì? Lẩu, món Quảng Đông..."


"Món gia đình." Anh thản nhiên ngắt lời.


"Ơ!" Cô không kịp hiểu, nghĩ ngợi, "Để tôi tìm quán ăn địa phương..."


"Cô nấu cho tôi đi!" Bên anh rất yên tĩnh, nên giọng nói rõ mồn một.


Ngón tay đang nghịch ngợm biển quảng cáo cứng đờ, Tống Nhiễm im lặng nghe anh nói tiếp: "Không phải cô bảo mình nấu ăn ngon lắm, sẽ cho tôi thưởng thức sao?" Anh nói thật khẽ: "Hóa ra là "nổ" à?"


"Vậy lát nữa anh xem thử có phải tôi "nổ" không nhé." Tống Nhiễm hất cằm, đầy tự tin.


"Được. Tôi gửi địa chỉ cho cô."


***


Tống Nhiễm vừa xuống xe buýt liền thấy Lý Toản đúng chờ ở trạm.


Hôm nay anh mặc đồng phục huấn luyện của quân đội, trông cao lớn và đầy khí thế. Đã lâu cô không thấy anh ăn mặc như thế này, có phần lạ lẫm, bèn hỏi dò: "Anh về doanh trại rồi hả?"


"Về kiểm tra thôi."


Hai người băng qua đường dành cho xe đạp, đến lối đi bộ. Tống Nhiễm đi sau anh nửa bước, ngắm nhìn thêm vài lần, trông anh cường tráng hơn rất nhiều trong bộ quân phục.


Một chiếc xe đạp phóng đến trước mặt, cô không chú ý, anh nắm lấy cánh tay cô kéo lại, "Nhìn gì vậy?"


Tống Nhiễm lặng im, đến khi bước vào lối đi bộ mới nhỏ giọng đáp: "Anh mặc quân trang vẫn đẹp hơn."


Lý Toản nghiêng đầu nhìn cô, không đáp lời.



Vừa vào chợ, mùi thức ăn ập đến, khu rau quả, khu thủy sản, khu thịt, khu gia vị... muôn màu muôn vẻ, người qua kẻ lại ổn ào, tấp nập.


Lý Toản hỏi: "Buổi tối muốn ăn gì?"


"Không phải tôi mời anh sao, anh chọn đi."


Lý Toản cong cong khóe môi, "Vừa đi vừa xem thôi."


"Ừm." Tống Nhiễm theo sau lưng anh.


Vùng này nhiều sông ngòi, các loại cá rất phong phú, người thành phố Lương và thành phố Giang đều thích ăn cá, nên khu thủy sản tươi trong chợ gần như chiếm nhiều diện tích nhất. Trên các quầy hàng bày kín thùng nhựa, đổ nước vào tạo thành bể cá đơn giản. Đám cá nước ngọt bơi qua bơi lại trong thùng, những con ngửa bụng thì bị chủ quầy bắt ra ném qua một bên, bán giá rẻ.


Tống Nhiễm theo Lý Toản len qua lối đi ướt đẫm, một con cá nheo to bỗng nhảy ra ngoài, giãy đành đạch trên sàn. Tống Nhiễm giật nảy mình, trốn phía sau Lý Toản. Anh đút tay vào túi, đứng yên nhìn con cá. Chủ quẩy đuổi theo bắt lại, ném vào thùng, làm nước văng tung tóe.


Lý Toản quay đầu lại nhìn người phía sau, "Có muốn mua con cá kia không, tôi thấy nó tươi lắm."


Tống Nhiễm lắc đầu quầy quậy, lí nhí: "Tôi không thích nó, chắc chắn ăn không ngon đâu."


Chủ quầy nhìn sang, Tống Nhiễm cười giả lả với đối phương.


Hai người tiếp tục đi, Tống Nhiễm khẽ khàng hỏi: "Anh thích ăn cá gì?"


"Cá trê vàng."


"Tôi cũng thích, vậy mua cá trê vàng đi."


Tìm được một quầy bán cá trê vàng, cá trong bể vừa nhỏ vừa tươi, hai người khom lưng cầm lấy vợt vớt cá, Tống Nhiễm chỉ: "Con bé kia kìa..."


Lý Toản vung tay, con cá nhỏ lọt thỏm trong vợt.


"Còn con kia nữa..."


Cuối cùng họ vớt bảy, tám con cá nhỏ dài bằng ngón tay, xuýt xoa khen rồi trả tiền. Lý Toản vừa định móc ví thì Tống Nhiễm vội ngăn lại, "Không phải bảo tôi mời sao?"


Lý Toản đưa tiền cho chủ quầy, cười với cô, "Cá tôi mua, mấy cái khác cô trả."


Rau quả tươi mơn mởn, thi nhau khoe sắc, Tống Nhiễm nhìn gì cũng muốn mua, nhanh chóng chọn một đống nấm sò, đậu phụ, ớt chuông, rau cải, dưa chuột, tôm tươi và hẹ.


Lý Toản buồn cười, "Chỉ có hai người ăn thôi, đừng mua nhiều quá, đến lúc đó sợ ăn không hết."


Lúc này Tống Nhiễm mới ngừng lại.


Khu nhà của Lý Toản gần chợ, bên trong trồng vài cây xanh quanh năm, qua một mùa đông, màu xanh của cây hơi chuyên sẫm, nhưng vẫn nổi bật dưới vòm trời xanh và mây trắng.


Trong khu dân cư khá yên tĩnh, đây là căn nhà mà một Chính ủy của Lý Toản bán sang tay cho anh với giá hữu nghị. Bên ngoài căn hộ trông cũ kỹ, khá giống nhà của bố Tống Nhiễm, nhưng bên trong được trang hoàng rất mới, dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ. Hai phòng ngủ một phòng khách, vì có mình anh ở nên không gian khá rộng.


Nhất là ban công với không gian cực kỳ thông thoáng. Ánh nắng mùa xuân soi vào nhà sáng ngời, dường như có thể ngửi thấy mùi hương của đám bụi nhỏ li ti trong nắng.


Lý Toản bỏ thức ăn mua về vào bồn rửa, Tống Nhiễm gạt anh sang một bên, "Để tôi làm. Anh chuẩn bị hành, gừng, tỏi giúp tôi đi."


Thế là Lý Toản tựa vào bên cạnh, chăm chú bóc tỏi.


Tống Nhiễm bỏ cá trê vàng đã làm sạch vào khay rồi đổ nước trong đậu phụ đi, xé sợi nấm sò, thái sợi ớt chuông.


Dầu trong nồi bắt đầu nóng lên, Tống Nhiễm chợ hỏi: "Nhà anh có tạp dề không?"


Lý Toản đang bóc tỏi, ngẩng đầu nghĩ, "Có."


Anh nhanh chóng lấy ra một chiếc tạp dề. Tống Nhiễm một tay cầm muối xào, một tay bung khay cá, thấy tạp dề, nhất thời không biết nên buông tay nào xuống trước. Đang luống cuống tay chân thì Lý Toản đã tròng tạp dề qua đầu cô rồi đi vòng ra phía sau.


Tống Nhiễm đổ cá vào nồi, âm thanh mỡ sôi vang lên xèo xèo. Lý Toản hơi khom người cúi đầu, cánh tay vòng hai bên người cô. Cô đã cởi áo khoác, mặc chiếc áo len mỏng rộng thùng thình, sợi len mềm mại mơn trớn cánh tay anh nhồn nhột. Anh nhẹ nhàng buộc hai sợi dây tạp dề lại. Không ngờ thân hình cô mảnh mai như thế, dây tạp dề thắt chặt vào eo, vẫn còn thừa hai đoạn thật dài.


Lý Toản ngẩn ngơ.


Eo Tống Nhiễm bị siết chặt, tim cũng theo đó mà loạn nhịp.


Anh cúi đầu ngắm nhìn, môi dưới mím nhẹ, tay nới lỏng một chút, thắt thành hình nơ bướm sau lưng cô.


Vừa buộc xong, dầu trong nồi bắn ra, Tống Nhiễm vô thức rụt người về phía sau, gáy đụng phải cằm anh. Anh buông dây, đứng thẳng dậy.


Cô đỏ mặt quay đầu lại, "Xin lỗi."


Anh không nói gì, quay người tiếp tục bóc tỏi.


Đợi cá rán vàng đều, Tống Nhiễm cho nước vào nồi, thêm gia vị, đậy nắp lại, bắt đầu nấu canh.


Cô quay về bên cạnh bồn, bắt tay vào lột bỏ đầu tôm. Lý Toản vẫn dựa vào bồn bóc tỏi, cô nhìn thoáng qua, khoảng cách của cả hai vô tình sát lại.


Từ lúc buộc tạp dề đến giờ, hai người đều không nói câu nào. Căn bếp im ắng chỉ có tiếng nước sôi trong nồi và tiếng mấy con tôm búng vào túi nylon nghe sột soạt.


Tống Nhiễm chợt cất lời: "Nói cho anh biết một việc."


"Sao cơ?" Anh liếc mắt sang, chỉ thấy được sườn mặt cô, hàng mi dài đen nhánh buông rủ, sống mũi vừa nhỏ vừa thẳng. Anh lại lơ đãng rời mắt đến chỗ nơ bướm ngay thắt lưng cô, chiếc áo len bị buộc phồng lên, làm nổi bật thân hình mảnh mai, yểu điệu.


"Hôm nay tôi xin thôi việc rồi."



Anh hoàn hồn, nghĩ ngợi giây lát rồi hỏi: "Suy nghĩ kỹ rồi hả?"


"Ừ. Nghĩ kỹ rồi." Cô bỏ đậu phụ, ớt chuông và nấm vào nồi, nhẹ nhàng buông lời: "Tôi cảm thấy, hiện giờ điều mình cần nhất là điều chỉnh lại tâm trạng, sau đó mới nghĩ tiếp theomuốn làm gì."


Giọng anh trầm ấm, đầy vẻ quan tâm: "Tâm trạng cô vẫn ổn chứ?"


Cô nhất thời im lặng, sau đó cười khích lệ mình, "Đương nhiên có chút buồn, dù sao đã công tác ở đó hai năm. Có điều... Hiện tại, cuối cùng xem như được thư giãn rồi."


"Vụ án của Vương Hàn, phía cảnh sát đang thu thập bằng chứng, nghe nói vô cùng xác thực. Cô không phải lo cho cậu ta. Chỉ là vụ án Chu Á Nam thì vẫn thiếu bằng chứng mấu chốt. Sự thật có thể sẽ không được phơi bày. Nhưng ít ra, Triệu Nguyên Lập sẽ bị trừng phạt, sau này ông ta không có cơ hội hại học sinh nữa rồi."


"Vậy thì tốt." Cô mỉm cười, ném đầu tôm vào sọt rác, vừa rửa tôm vừa nói nhỏ: "Thật ra hiện giờ tôi vẫn còn chút mờ mịt."


"Sao lại nói vậy?"


"Cảm giác thôi, làm tin tức trong nước không hợp với tôi lắm, làm tin quốc tế thì tạm thời..." Cô tự giễu: "Xem ra phải đổi công việc, đi làm nhân viên quản lý bảo tàng thật rồi."


Lý Toản bỏ tép tỏi đã bóc vỏ xếp thành hàng trên thớt, nghiêng mắt nhìn cô: "Cô làm tường thuật tin tức, hoặc là quay phim phóng sự không phải tốt lắm sao? Đừng ôm đồm nhiều trách nhiệm vào bản thân, đừng quan tâm đến dư luận. Tôi thấy hồi ở nước D cô rất giỏi làm mấy việc này, cũng rất vui vẻ. Có thể cô thích hợp với việc ghi chép tường thuật hơn."


Tống Nhiễm nghe thế ngẩng đầu, ngơ ngác giây lát: "Đúng nhỉ?"


Anh nhìn dáng vẻ cô, bật cười khe khẽ: "Trông ngốc quá..."


Tống Nhiễm nghẹn họng, chỉ vào hai hàng tép tỏi to tròn xếp chỉnh tề trên thớt, "Ai mới ngốc chứ?"


"Đây là đang huấn luyện quân sự." Lý Toản chỉ vào đám lính tỏi, "Đứng nghiêm hết cho tôi!"


Tống Nhiễm phì cười.


Nước lại sôi lên lần nữa, Tống Nhiễm mở nắp ra, hương thơm lan tỏa khắp bếp.


Cô cầm thìa múc chút nước canh, thổi vài hơi rồi nếm thử. Không nếm ra được mặn hay nhạt, cô bèn quay đầu bảo Lý Toản: "Anh nếm thử xem."


Cô định múc nước canh vào bát, thế mà anh đã đi đến, trực tiếp cầm lấy thìa trong tay cô, nhấp chút nước sốt còn dư lại, "Vừa rồi."


Mặt Tống Nhiễm bị hơi nước hun đến đỏ bừng, lắp bắp líu lưỡi: "Không cần... thêm muối sao?"


"Không cần."


"Vậy thì múc ra thôi."


"Ừ."


Món ăn được mang lên bàn, canh cá trê vàng nấu với nấm sò và đậu phụ, tôm sông xào hẹ, cải xào và dưa chuột xào. Mỗi món Lý Toản đều thử một miếng, vừa ăn canh cá vừa khen: "Ngon thật."


Lúc này Tống Nhiễm mới cười toe toét, "Không phải "nổ" chứ?"


Lý Toản ngước mắt nhìn cô, có lẽ ở trong bếp lâu, mặt cô đỏ ửng, trông vừa ấm áp vừa dịu dàng. Ngoài cửa sổ trời đã tối sẫm, ánh đèn trong nhà soi rọi, mang vẻ yên bình ấm cúng.


Anh sống một mình, phần lớn thời gian căn nhà đều có vẻ lạnh lẽo, không giống hôm nay. Lý Toản rời mắt đi: "Cô thường xuyên nấu cơm ở nhà à?"


"Mỗi khi rảnh sẽ nấu. Anh ít nấu lắm đúng không?"


"Ừ. Tôi thường ăn ở nhà ăn."


"Trong doanh trại nấu ăn ngon không?"


"Cũng không tệ. Thường xuyên đổi đầu bếp, thực đơn cũng phong phú."


"Vậy bây giờ anh ăn ở nhà ăn của đồn cảnh sát à?"


"Ừ. Không ngon bằng trong doanh trại."


Tống Nhiễm lại hỏi: "Có phải cuối cùng anh vẫn phải quay lại quân đội không?"


Lý Toản khựng lại, song không nghĩ nhiều, chỉ gật đầu, "Chắc vậy." Là chuyện sớm muộn thôi!


Ăn xong cơm đã đến chín giờ rưỡi tối, Tống Nhiễm thu dọn đồ đạc ra về, Lý Toản tiễn cô đến cửa. Hai người sánh vai xuống tầng, ra khỏi khu dân cư, thong thả băng qua con phố dài. Hai bên đường, hàng cây trụi lá lặng lẽ ẩn mình trong bóng tối.


Tống Nhiễm ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, bỗng cất tiếng: "Ôi, anh xem đi, nảy mầm rồi."


Lý Toản ngẩng đầu, dưới đèn đường, nhánh cây khẳng khiu nhú những mầm chồi xanh non, nổi bật trong đêm tối.


"Mùa đông năm nay dài thật." Anh thở dài, "Rốt cuộc cũng qua rồi."


Ánh mắt cô lấp lánh, nói theo: "Rốt cuộc cũng qua rồi."


Lý Toản bắt taxi, còn để ý biển số xe. Anh mở cửa cho Tống Nhiễm, cô ngồi vào rồi vẫy tay với anh,"Tạm biệt!"


Anh đóng cửa xe, lại khom người gõ cửa sổ. Cửa kính hạ xuống, Tống Nhiễm tươi cười nhìn anh, "Sao thế?"


Lý Toản nhìn khuôn mặt rạng rỡ của cô, ngẩn ngơ một hồi mới nhớ lại chuyện mình định nói: "Về đến nhà thì nhắn cho tôi."


"Ừ." Tống Nhiễm gật đầu, mắt sáng lấp lánh.


Anh không kìm được nở nụ cười, vẫy tay với cô, "Tạm biệt."