Cây Quýt Dưới Đám Mây Đen

Chương 31: Kiểm điểm




Một câu không hợp kết quả là không hợp nhau, Hiểu Thanh không ngờ rằng Trần Kỳ đợi cô ở đây chỉ để cãi nhau nên cô bực bội trở về chỗ ngồi.

Cô quan tâm rất nhiều thứ, nhưng không phải tất cả mọi thứ đều đáng được quan tâm. Cô bắt đầu thu dọn bài tập về nhà, sau khi dọn xong thì thấy Trần Kỳ vẫn chưa rời đi. Cậu quay lưng lại với cô, đút một tay vào túi, thản nhiên dựa vào khung cửa, không biết đang nghĩ gì.

“Cậu có cần quay về ký túc xá lấy đồ không?” Trần Kỳ đột nhiên hỏi.

“Cần.”

“Vậy cùng đi đi.” Trần Kỳ đi cùng cô xuống lầu.

Tuần này, Hiểu Thanh không đi xe đạp. Bên ngoài tòa nhà lớp học, mùa xuân đang đến vào cuối tháng năm. Bãi cỏ xanh tươi, lá cây xanh tươi, sau khi được mưa liên tục làm ẩm, màu xanh trở nên thưa thớt hay dày đặc, sẫm màu hay nhạt màu, trở nên trong lành, sạch sẽ, tươi sáng và dễ chịu.

Hiểu Thanh đi vào ký túc xá nữ, khi cô bước ra, Trần Kỳ đã đứng ở ven đường.

Một người bạn cùng lớp đi ngang qua, cậu trông như thể rất nhàn rỗi, đưa tay ra định với lấy lá cây long não. Ánh nắng dịu dàng và ấm áp nhưng tâm trạng của Hiểu Thanh lại có chút chua xót.

“Động tác nhanh thế.”

Trần Kỳ nhìn cô: “Hai câu không hợp liền nổi giận, nếu không đi trước cậu một bước, ai có thể bảo đảm cậu sẽ không tự mình rời đi trước.”

Vai của Hiểu Thanh từ từ rũ xuống.

“Được rồi, vui hay không vui là chuyện của cậu, không cần tự ép mình xem tớ như tri kỷ.” Trần Kỳ không có khả năng cạy miệng cô, chỉ là: “Cậu trốn học không sợ bị gọi phụ huynh sao?”

“Giáo viên lớp tớ không làm vậy đâu, thầy ấy không có thời gian ngó đến tớ, cũng lười ngó đến tớ.” Hiểu Thanh cùng cậu đi đến cổng trường: “Tớ ngủ gật trong lớp, thầy ấy nói không có lần sau, mặc dù lần này nghiêm khắc hơn rất nhiều nhưng tớ chỉ trốn tiết không trốn học, không gây ra bất kỳ rủi ro về sự an toàn.

Trần Kỳ nghe được sự bất cần của cô trong đó: “Từ lúc nào mà gan của cậu to thế?”

Hiểu Thanh lại nói: “Nếu tớ trưởng thành sớm hơn thì đã không bị Vật lý hành hạ về cả thể xác lẫn tinh thần rồi.”

“Cậu học hành khó khăn như vậy sao không nói tớ biết?”

“Nói với cậu để cậu giúp tớ?” Hiểu Thanh không làm được: “Học là chuyện của tớ, sao lại bắt cậu gánh trên vai sự kém cỏi của tớ? Lúc trước tớ luôn cho rằng mình rất giỏi, chỉ cần chịu khó thì sẽ có thể nắm vững kiến ​​thức, nhưng thực tế chứng minh tớ không thể nắm vững, tớ học lệch, học lại vừa chậm vừa mệt, mãi đến hai ngày qua tớ mới nghĩ thông suốt, kỳ tới tớ sẽ không chọn môn Vật lý, từ bỏ sớm chút cho nhẹ người.”

Trần Kỳ không nói nữa.

Người đã an ủi cô nếu không muốn học thì đừng học là cậu, khuyên cô dứt khoát chọn khối xã hội cũng là cậu, giờ đây chính tai nghe cô nói sẽ từ bỏ học Vật lý nên cảm thấy hối hận cũng là cậu.

Nhóm khối sẽ thông báo mở lớp tổ hợp chọn ba trong bảy môn vào tuần tới, mọi người đều phải điền đơn nguyện vọng xếp lớp. Trần Kỳ nghe Diệp Ngọc Linh nói không chỉ một lần, cô ấy đã nghe ngóng trước, nói bóng nói gió, quyết tâm học cùng lớp với Trương Dương.

Mặc dù học cùng lớp với Trương Dương không có nghĩa là điểm số sẽ được cải thiện nhưng Trần Kỳ khá khâm phục Diệp Ngọc Linh.

Cùng mang tâm tư giống nhau nhưng bản thân cậu lại không thể mở miệng khuyên Hiểu Thanh tiếp tục chiến đấu với môn Vật lý, cũng như không đủ can đảm để đi theo Hiểu Thanh chọn khối xã hội.

Cả hai người đều có tâm sự riêng, đi đến gần cổng trường thì Hiểu Thanh đột nhiên dừng bước.

Người đàn ông ngồi trên chiếc xe đạp điện cách đó không xa đang nghịch điện thoại, không phải Triệu Bân thì còn có thể là ai?

Cô cau mày định tránh đi, Triệu Bân lại chợt ngẩng đầu lên.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hiểu Thanh lại dừng chân lần nữa.

Khi Trần Kỳ nhìn thấy người đàn ông cao lớn vạm vỡ đó dừng xe đi về phía này, những ký ức xa xôi hiện lên trong đầu cậu: “Ông ấy là bố cậu à?”

“Không phải.”

“...”

Triệu Bân dè dặt nở một nụ cười lấy lòng nhưng Hiểu Thanh lại đi thẳng sang một bên.

Trần Kỳ đi theo: “Cậu trốn gì thế?”

“Tớ không muốn thấy ông ấy!”

Trần Kỳ bị tiếng thét của cô làm cho giật mình, nhưng thấy cô bất chấp chạy sang phía đối diện, cậu đành phải đuổi theo.



Bóng của Hiểu Thanh nghiêng trên vỉa hè như bóng cây, nhưng bóng cây đứng yên, còn bóng của cô thì chuyển động.

Trần Kỳ đi theo cô một đoạn dài, tới khi cô quay người lại: “Vừa rồi xin lỗi.”

Không phải cô chưa từng hung dữ với Trần Kỳ, nhưng phần lớn đều là do cậu tự tìm mắng, mà tình huống như hôm nay, cậu cũng không tiện truy cứu: “Đừng trịnh trọng như thế, ai mà chưa từng cãi nhau với bố mẹ, tớ hiểu.”

“Sao cậu hiểu được? Bố cậu cũng ham ăn biếng làm, miệng toàn lời dối trá sao?”

“Vừa nãy cậu còn nói ông ấy không phải bố cậu.”

“...”

“Được rồi, tôi rút lại lời nói.” Trần Kỳ biết cô không có tâm trạng cãi nhau với cậu nên tiếp tục cùng cô đi đến trạm xe buýt: “Mỗi ngày chúng ta không ở trường thì cũng ở nhà, buồn phiền hoàn toàn cũng đến từ hai chỗ này.”

Hiểu Thanh nói: “Tớ cứ tưởng bản thân có thể xoay sở được.”

“Nhưng thực tế cho thấy cậu không thể.”

“Đúng vậy.” Hiểu Thanh thừa nhận: “Thật ra, tớ rất muốn người vừa rồi đuổi theo tớ sẽ là bố, nhưng ông ấy không làm vậy. Cho dù ông ấy có đuổi theo, tớ cũng sẽ nói những lời không hay với ông ấy, nhưng tớ vẫn hy vọng ông ấy sẽ làm vậy. Cậu nói xem tớ có bệnh đúng không?”

Trần Kỳ nói: “Nghe có vẻ có chút.”

“Vậy nên ông ấy không phải là một người bố tốt, tớ cũng không phải là một cô con gái tốt.”

“Hai chuyện này có quan hệ nguyên nhân - kết quả sao?”

Hiểu Thanh nhớ tới lần tiếp xúc ngắn ngủi với mẹ cậu: “Gia đình cậu hòa thuận như vậy, có lẽ cậu không cảm nhận được, nói chung thì gia đình tớ khá thất bại. Tớ từng nghĩ rằng bố mẹ tớ rất yêu thương nhau, chỉ vì kế sinh nhai mà bị buộc phải đi xa làm việc, nhưng sự thật ông ấy là một tay nghiện bài bạc, một kẻ dối trá, những khuyết điểm trên người ông ấy đã bị che đậy bởi sự ảo tưởng và tự cho là vậy của tớ, khoảng thời gian này, cuộc sống của mẹ con tớ cũng bị ông ấy hủy hoại rồi.”

Trần Kỳ nhìn khuôn mặt buồn bã của cô, nhớ lại hồi cấp hai vô tình nhìn thấy nụ cười của cô khi ngồi ở ghế sau xe của bố: “Nhưng cậu rất yêu bố cậu.”

“Yêu thì có ích gì? Mẹ tớ rất yêu bố tớ, nhưng cuối cùng vẫn muốn ly hôn, bố tớ cũng rất yêu tớ, nhưng tình yêu của ông ấy chỉ khiến tớ sợ hãi mà thôi.” Hiểu Thanh nói: “Không có gì là không thay đổi cả, tình cảm của tớ dành cho bố đã hoàn toàn khác so với trước đây, hiện tại không còn nhiều nữa, sau này cũng sẽ dần biến mất.”

Trần Kỳ không phản bác. Cậu không phải cô, cũng có lẽ điều cô nói là đúng.

Đường phố tấp nập người qua lại, Hiểu Thanh nhìn những chiếc xe chạy đạp điện lướt qua nhưng không thấy bóng dáng Triệu Bân đâu.

Cô không yêu cầu Trần Kỳ giúp cô giữ bí mật, đây không phải là một câu chuyện dễ thương, một đề tài đáng cười hay một tin tức đáng để chia sẻ, đây là một tình huống nan giải mà cô phải một mình trải qua và sống sót. Nhưng không biết vì sao cô lại không nhịn được mà bộc lộ hết với Trần Kỳ, mong đợi sau khi bộc lộ hết với cậu xong sẽ xoa dịu một phần nào nỗi đau của cô: “Nếu cậu không muốn nghe tớ nói những điều này, tớ sẽ không nói.”

“Tớ muốn nghe, nhưng để cậu tự vạch vết sẹo thì có vẻ quá vô nhân đạo đi.” Trần Kỳ im lặng hai giây: “Tớ không thể tưởng tượng được nếu bố mẹ tớ ly hôn thì cả nhà sẽ náo loạn đến mức nào.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Sao phải đặt ra giả thuyết như vậy?” Hiểu Thanh nói: “Chuyện đến nước này, tớ không có nơi nào để trốn, vì vậy cậu đừng có đồng cảm quá mức rồi tự tìm rắc rối.”

Trần Kỳ bất đắc dĩ bật cười, suy đoán của cậu đã được xác nhận, nhưng cảm giác lại không hề dễ chịu: “Tớ không đồng cảm với cậu, tớ chỉ là muốn an ủi, muốn giúp cậu thôi, kết quả lại phát hiện ngay cả đặt bản thân mình vào hoàn cảnh của cậu tớ cũng không làm được.”

Hiểu Thanh cảm kích lòng tốt của cậu: “Cậu nghe tớ kể những điều này đã là đang giúp tớ rồi, đúng là tri kỷ.”

“Vừa rồi tớ muốn làm, cậu lại không cho, bây giờ tớ tự nhận tài nghệ không tới, tiếng gọi này của cậu, ngược lại tớ không dám nhận à.” Trần Kỳ cười.

Khi cậu cười, dường như trong lòng Hiểu Thanh cảm thấy vui hơn một chút.

Đèn đỏ phía đối diện chuyển sang màu xanh, họ cùng đám đông tiến về phía trước.



Triệu Bân không đón được Hiểu Thanh nên ôm một bụng tức giận về nhà.

Ông đi chợ mua rau, nấu món cá kho rồi mới gõ cửa phòng Hiểu Thanh: “”Cơm xong rồi.”

Hiểu Thanh không trả lời.

“Dù sao đi nữa bố vẫn là bố con, mẹ con đối xử như vậy với bố thì cũng thôi đi, nhưng con thì không được!”

Hiểu Thanh vẫn không trả lời.

“Con nhất quyết muốn bố mẹ ly hôn sao? Con cho rằng bố mẹ ly hôn thì cuộc sống của con sẽ tốt hơn sao? Hiểu Thanh, con cũng lớn rồi, bố cảm ơn trời đất vì con đã trưởng thành, nhưng mà con không thể cùng với mẹ dồn ép bố được?”

Khóa trái cửa phòng được mở ra, Hiểu Thanh đứng cạnh cửa, nhìn ông bằng ánh mắt buồn bã và đáng thương: “Bố, bố suy nghĩ cho kỹ là con ép bố hay là bố đang ép con và mẹ?”

“Bố…”

“Con đang làm bài, bố đừng làm phiền con.”

Cửa lại đóng lại, Hiểu Thanh đợi đến khi động tĩnh bên ngoài biến mất mới bắt đầu viết. Cảm giác ở trong lớp khác với ở thư viện, cảm giác ở nhà khác với ở trường, cảm giác ở bên cạnh Trần Kỳ cũng khác với khi ở một mình.

Cô thừa nhận sự kháng cự của mình với môn Vật lý trước mặt Trần Kỳ, nhưng cô không thừa nhận sự cố chấp của mình khi bị giáo viên dạy dỗ - cô không chỉ không nhận lỗi mà còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ đến nỗi chọc tức giáo viên, bị yêu cầu viết một bản kiểm điểm 800 chữ.

Cô không biết viết bản kiểm điểm, tự học trong lớp đã là thói quen, sau khi đã quen với việc làm một học sinh giỏi tuân thủ nội quy, lần đầu tiên cô cảm thấy vi phạm nội quy lại vui vẻ như vậy.

Cô không có ý chống lại giáo viên nhưng lại sơ ý thách thức quyền lực của thầy ấy, trong số những học sinh đứng đầu lớp số 5 bỗng đâu xuất hiện một đứa khó đối phó như thế. Khi cô bị giáo viên gọi lên văn phòng, cô đi ngang qua chỗ ngồi của Trương Dương. Trương Dương nói với cô: “Tớ có lẻn ra ngoài chơi bóng rổ cũng chỉ trốn nửa buổi, nếu bị thầy Hoàng ghim thì cậu sẽ rất thảm đấy.”

Hiểu Thanh không biết cậu ta nói “thảm” là có ý gì, cô chỉ biết phải nộp đơn nguyện vọng xếp lớp vào đầu tháng 6. Cô tin rằng thầy Hoàng sẽ không tốn quá nhiều tâm sức cho một đứa sắp rời khỏi lớp số 5 như cô, chỉ cần cô bình tĩnh, chỉ cần cô đủ cứng rắn, Triệu Bân cũng sẽ không tốn quá nhiều sức lực cho một đứa con gái đã vạch rõ ranh giới với mình như cô.”

Đồng hồ báo thức trên bàn kêu tích tắc, Hiểu Thanh chợt nhớ ra điều gì đó, lấy điện thoại trong ngăn bàn ra.

Điện thoại bị rơi hỏng còn chưa sửa được, màn hình mờ mờ phản chiếu khuôn mặt lờ mờ của cô.

Khuôn mặt bình thường như vậy, trái tim lạnh lùng và hà khắc thế này.

Nụ cười của Trần Kỳ hiện ra trước mắt Hiểu Thanh, cô nhanh chóng xua nó đi.