Cây Quýt Dưới Đám Mây Đen

Chương 33: Tạm biệt




Thỉnh thoảng cũng có người đi qua bảng thành tích, Hiểu Thanh đắm chìm trong thế giới của riêng mình, qua một lúc lâu cô mới phát hiện ra Trần Kỳ.

Trần Kỳ thấy cô chốc lát vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, trêu chọc cô theo thói quen: “Sắp nghỉ hè rồi, sao còn ở đây úp mặt vào tường thế?”

Cậu mới úp mặt vào tường đó. Hiểu Thanh thầm vặn lại, sau lại nghĩ tới điểm số lên xuống của mình, cảm thấy mình thật sự nên tự kiểm điểm: “Học kỳ này trôi qua nhanh quá, mà tớ lại luôn đứng yên ở một chỗ, giống như trôi qua vô ích vậy.”

Trần Kỳ lại nói: “Cậu từ hạng 308 lên 201 sao lại gọi là đứng yên một chỗ? Tớ mà là giáo viên thì sẽ tặng cậu giải thưởng tiến bộ.”

Hiểu Thanh nhận lòng tốt của cậu, cười nói: “Tớ mới không cần giải thưởng, tránh lần sau thụt lùi lại cảm thấy hổ thẹn.”

“Cậu đấy, lúc tiến bộ lại nghĩ thụt lùi, biến chuyện tốt thành chuyện xấu.” Trần Kỳ ra hiệu cho cô sang một bên: “Đừng nhìn nữa, đi lòng vòng đi.”

Hiểu Thanh đi theo cậu về phía con đường lớn trồng cây long não và bạch quả trong khuôn viên trường.

Trần Kỳ biết cô đang nghĩ gì: “Không cần thấy đáng tiếc, sau này không còn môn Vật lý cản trở, thứ hạng của cậu chắc chắn sẽ tăng lên.”

“Hy vọng vậy.” Hiểu Thanh dẫm lên bóng cây trên mặt đất, cô nhớ tới mùa đông năm đó, cũng là buổi họp phụ huynh, cũng có ánh nắng đẹp như vậy, điều khác biệt là tâm trạng của cô không tồi tệ như lúc đó.

“Tuy tớ chỉ cách top 200 một hơi thở, nhưng tớ tự thấy mình đã cố gắng hết sức trong kỳ thi lần này, qua rồi thì để nó qua đi, không thì sẽ phải chịu tổn thất lớn hơn nữa.”

“Vậy mới đúng.” Trần Kỳ nhìn cô: “Cậu bị ai niệm chú à? Sao giống như chỉ mới nhét ống hút vào hộp sữa mà cậu đã nghĩ thông rồi.”

Hiểu Thanh bị cách nói ẩn dụ của cậu chọc cho cười: “Vậy trước khi bị niệm chú tớ thế nào?”

“Là một cây bút máy tự động, chỉ biết viết soàn soạt soàn soạt, ấn vào cũng không kêu.” Trần Kỳ nói: “Nhưng cuối cùng cậu vẫn là con người, không dễ bị vỡ, cũng không dễ bị bẻ như vậy.”

Hiểu Thanh: “...”

Trần Kỳ cười nói: "Đã lâu không bị cậu trừng mắt, giờ cậu trừng mắt tớ lại có chút không quen đấy.”

Hiểu Thanh hừ một tiếng ở trong lòng, vậy mà cậu lại nghĩ cô nhát gan. Có điều, cô và cậu đúng là đã lâu không gặp, vậy thì trong lúc cô viết soàn soạt soàn soạt, cậu chắc cũng đang âm thầm nỗ lực nhỉ?

“Trần Kỳ.”

“Vâng đang nghe.”

Hiểu Thanh: “Chúc mừng cậu lần này thi được hạng 10.”

“Cùng chung vui đi.”

“Gì mà cùng chung vui, tớ có thi đạt đâu.” Hiểu Thanh nhận ra niềm vui của cậu: “Lần này cậu là người đứng đầu lớp số 8, không có khuyết điểm gì, đừng nói với tớ chỉ là may mắn, khiêm tốn không phải phong cách của cậu.”

"Vậy phong cách của tớ là gì? Tớ là thiên tài từ trên trời rơi xuống, hay là người đã thay đổi vận mệnh của chính mình? Nếu tớ nói vũ khí thần kỳ của tớ là nằm ngủ cả ngày để có thể lụi đúng gần hết các câu hỏi, chắc chắn cậu sẽ nói tớ đạo đức giả.”

Hiểu Thanh nói: “Bớt bớt lại đi, tớ không cảm thấy cậu đạo đức giả mà là cảm thấy cậu già mồm, muốn cậu thừa nhận việc đã chăm chỉ khó đến vậy à?”

“Khó, ai cũng có thể chăm chỉ, nhưng không phải ai cũng thông minh. Tớ thà bị nói là không chăm chỉ còn hơn là bị nói không thông minh.”

Hiểu Thanh: “... Rõ ràng cậu đang nói tớ.”

“Ồ! Phản ứng nhanh như vậy, không giống người không được thông minh.”

“...”

“Được rồi.” Cái miệng của Trần Kỳ không tha một ai, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười: "Đừng đánh đồng điểm số của tớ và cái gọi là sự nỗ lực của thiên tài. Cậu không thể học tài năng của tớ, nỗ lực của cậu cũng nhiều hơn tớ.” Nếu bắt buộc phải tìm một lý do để tổng kết sự tiến bộ của tớ, vậy cậu có thể sẽ thất vọng đấy, Tớ không thể giúp cậu hiểu được một vài mục tiêu lúc trước.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Cậu đã giúp tớ rồi.”

“Cậu là đang nói mấy điểm kiến thức đó à? Được rồi đó, còn không bằng đi xem tóm tắt kiến thức trong sách.”

“Mới không đúng đó, chúng tốt hơn rất nhiều so với sách giáo khoa.” Hiểu Thanh nghiêm túc nói: “Tớ không nói những điểm kiến thức đó, cái tớ nói là việc cậu sắp xếp lại những kiến thức trọng tâm của bài học, cho tớ mấy đêm tớ cũng không sắp xếp được. Tớ học Vật lý và Toán chủ yếu là dựa vào vận may chứ không phải phương pháp, không làm được một câu hỏi, đọc xong giải thích đáp án liền cho rằng mình đã hiểu rồi, nhưng thực ra vẫn chưa hiểu kỹ, lần sau gặp câu hỏi tương tự vẫn sẽ mông lung thôi. Kiểu mông lung này khác với kiểu mông lung trong Ngữ văn, môn Ngữ văn có ngữ cảm, có quán tính, nó trọng tình nghĩa, nhận người quen, sẽ không làm tớ lúng túng. Nhưng tính tình môn Vật lý còn nóng nảy hơn môn Toán, nó chê tớ ngốc, chê vài lần nó sẽ không quan tâm đến tớ nữa.”

Hiểu Thanh muốn nghe cậu thừa nhận sự chăm chỉ của mình, cũng là muốn nói với bản thân, cậu giỏi Vật lý là vì cậu đã nỗ lực rất nhiều, cậu xứng đáng được như vậy: “Tớ muốn học hỏi từ cậu, thay vì nhìn chằm chằm vào khoảng cách rồi cảm thấy tự trách.”

Trần Kỳ hỏi: “Khoảng cách của chúng ta rất lớn sao?”

“Lớn, từ lúc bắt đầu lớp 10 đã lớn rồi, bài khảo sát đầu năm lớp 10 cậu đứng thứ 79 toàn khối.”

Trần Kỳ sửng sốt: “Vậy là cậu biết tớ thi được bao nhiêu.”

“Đương nhiên, lần nào tớ cũng xem hết.”

“Vì sao lần nào cũng xem?”

“Bởi vì…” Hiểu Thanh suy nghĩ một lúc: “Bởi vì tớ thân với cậu nhất, mà cậu lại là học sinh top đầu, cũng là người bạn cho tớ nhiều năng lượng nhất.”

“Triệu Hiểu Thanh.” Trần Kỳ dừng bước: “Nếu tớ nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên cậu khen tớ.”

“Cậu không thích tớ khen cậu à?”

“Thích chứ.” Trần Kỳ nhìn cô, giọng điệu có phần nghiêm túc cũng có phần đùa cợt: “Sau này phải khen tớ nhiều hơn đó.”

“Được thôi.” Hiểu Thanh gật đầu, liếc nhìn chiếc đồng hồ lớn trên tầng thượng, cách thời gian họp phụ huynh vẫn còn sớm.

Trần Kỳ nghe cô nói chuẩn bị đi trước: “Cậu không đợi…”

“Không cần đợi, mẹ tớ không đến.” Hiểu Thanh xấu hổ nói: “Thật ra tớ có thể không đến, nhưng tớ muốn biết cậu thi được bao nhiêu.”

“...” Trần Kỳ nhắc nhở cô: “Triệu Hiểu Thanh, có một thứ gọi là điện thoại, nếu cậu muốn biết có thể trực tiếp hỏi tớ.”

“Vậy nếu tớ muốn gặp cậu thì sao?”

“?”

Hiểu Thanh cười vui vẻ: “Tớ muốn gặp cậu, nói chuyện với cậu, kết quả là gặp được rồi, cũng đã nói hết lời muốn nói.”

Cô đi về phía thư viện, được vài bước thì quay lại. Cô nhớ tới Trần Kỳ đã từng nói với cô gặp lại ở Trung học số một, ngày mai gặp lại, vậy lần này đến lượt cô nói trước: “Trần Kỳ, hẹn gặp cậu lúc khai giảng.”

“Được.” Trần Kỳ gật đầu.

Vào lúc này, những câu hỏi cậu đã soạn, những đêm cậu đã thức, những dòng chữ khiến cậu ghi chép đến mức co rút, những bài văn khiến cậu buồn nôn mỗi khi học thuộc lòng, những nỗ lực cậu không muốn nhắc đến, không muốn cô nhận ra đều trở nên có giá trị.

Thì ra Triệu Hiểu Thanh nhìn thấy cậu.

Không chỉ là cậu trên bảng thành tích, mà còn có cậu khi ở sau cô.



Trong kỳ nghỉ hè, Hiểu Thanh đến nhà máy gia công nơi mẹ làm việc một lần nữa.

Công việc bà chủ sắp xếp cho cô vẫn không đổi, lương cũng không đổi. Làm được nửa tháng thì thấy chán nhưng cô vẫn kiên trì, ngoài việc muốn kiếm chút tiền tiêu vặt, quan trọng hơn là cô muốn dành thời gian ở bên mẹ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Sau khi Triệu Bân ném tiền ở nhà rồi bỏ đi, trạng thái của Trương Bình càng ngày càng không tốt. Bà chủ nhận đơn hàng mới, yêu cầu Trương Bình làm mẫu cho mọi người, kết quả buổi sáng giao cho bà, tới buổi chiều vẫn chưa làm xong.

“Bà cũng là thợ may có thâm niên, sao tay chân lại chậm như vậy?” Hiếm khi nào thấy mặt bà chủ lại đen như vậy: “Đàn ông chạy rồi thì thôi, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.”

Hầu hết công nhân ở nhà máy đều là phụ nữ, chuyện gì cũng có thể buôn chuyện được. Mặc dù họ không nói quá nhiều trước mặt Hiểu Thanh, nhưng thời gian trôi qua, trong lòng Hiểu Thanh cũng bắt đầu có những suy đoán.

Trên thực tế, quả thực Trương Bình đã bị Triệu Bân làm tổn thương sâu sắc. Bà tự động phớt lờ việc ông nghiện bài bạc ở bên ngoài, lầm tưởng vẫn có thể cứu chữa được. Nhưng khi người phụ nữ trẻ tuổi mang thai kia tìm đến cửa, lần đầu tiên Trương Bình phải đối mặt với nỗi đau bị khiêu khích và bỏ rơi. Bà thậm chí còn bắt đầu hối hận vì đã không tha thứ kịp thời cho Triệu Bân, để ông ta chịu đủ dày vò nên mới tìm niềm vui mới, thậm chí bà còn đổ mọi tội lỗi lên đầu mình, để tiện giải thích vì sao Triệu Bân không yêu bà, không còn cần bà nữa. Tuy nhiên, bà không dám nói những điều này với Hiểu Thanh, vì vậy thời gian trôi qua, ngay cả bản thân bà cũng cảm thấy mệt mỏi vì bản thân hèn nhát và tự ti như vậy, Trương Bình à Trương Bình, lẽ nào không có Triệu Bân thì không được à? Mày đi theo ông ta căn bản cũng có được hưởng phúc mấy ngày đâu…

Tối hôm đó, Hiểu Thanh qua phòng bà: “Mẹ ơi, con muốn ngủ với mẹ.”

Trương Bình ngạc nhiên: “Vì sao thế?”

Hiểu Thanh vốn tưởng rằng cô và mẹ nương tựa vào nhau, nhưng thực tế giữa họ lại có một khoảng cách vô hình: “Không vì sao cả, con chỉ nghĩ, hai người chúng ta mỗi người một chiếc chăn điều hòa, con sẽ không dính lấy mẹ đâu.”

“Hiểu Thanh.” Trương Bình cảm thấy đau lòng: “Không phải mẹ cố ý không quan tâm con, chỉ là…”

“Con biết mẹ làm việc rất vất vả, bố bỏ đi mẹ cũng rất buồn.” Hiểu Thanh chui vào trong chăn điều hòa: “Nhưng còn có con ở bên cạnh mẹ mà, chúng ta đã ở đây cùng nhau nhiều năm như vậy, có hoặc không có ông ấy cũng vậy thôi.”

Trương Bình bị cô nói trúng nỗi lòng, không khỏi cảm thấy ngơ ngẩn.

Hiểu Thanh không tiếp tục chủ đề này nữa, chỉ nói: “Mẹ, sao mẹ không nghỉ việc ở nhà hàng? Chúng ta không tiêu nhiều tiền, buổi tối mẹ nghỉ ngơi đầy đủ cũng sẽ có thể nhẹ nhõm hơn một chút.”

“Đợi thêm mấy ngày nữa.” Trương Bình sờ sờ mặt cô, không đồng ý cũng không phản đối.

Hơn một tháng sau đó, Hiểu Thanh làm việc bán thời gian vào ban ngày, ban đêm thì làm bài tập trong phòng. Khi ở bên mẹ, cô dạy cho bà cách mua sắm trực tuyến, cách trả lại hàng, cách sử dụng WeChat và các ứng dụng thường dùng khác. Trong thời gian riêng của mình, cô háo hức, hoàn toàn tập trung đọc hiểu - cô không ngừng mua, không ngừng đọc, tâm trạng cũng dần được xoa dịu và soi sáng bởi lời văn - điều này khiến cô bình tĩnh lại và cảm thấy đủ đầy.

Trước khi khai giảng, cô đi làm thẻ căn cước, sau đó mang thẻ căn cước đến ngân hàng làm thẻ ghi nợ, gửi 4500 tệ kiếm được trong kỳ nghỉ hè và số tiền Triệu Bân để lại vào thẻ.

Đây là học phí của cô, tiền thuê nhà và chi phí sinh hoạt, cô tự nhủ mình không cần phải xấu hổ.

Ngày quay trở lại trường, Trương Bình giúp cô buộc hành lý vào ghế sau xe đạp.

“Đi đường cẩn thận.”

“Vâng ạ.” Hiểu Thanh hứa.

Thời tiết tháng chín oi bức, cô đạp xe đến trường không biết mệt mỏi.

Học kỳ mới đã bắt đầu, cô giống như một con cá lâu ngày chán nản trong ao, chật vật nhảy lên khỏi mặt nước.