Cha Nhóc Con Mỗi Ngày Đều Giả Nghèo

Chương 7: Đát Đát Đát Đát Đát Đát Đát




Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn

__________

Bé Bo nhăn nhăn gương mặt núng nính, cầm kiệt tác của mình lên cẩn thận ngắm nghía, rồi lại nhìn nhìn khuôn mặt đẹp trai ngời ngời của baba, có chút buồn bực: "Không giống mà ba."

Bé cầm bức tranh tới gần cho Cố Duyên Chi xem: "Baba, ba nhìn kỹ đi."

Cố Duyên Chi hơi lùi lại một chút, phối hợp với yêu cầu của nhóc mập nhà mình, nhìn một hồi lâu, anh thực sự không thể liên tưởng được người trên bức tranh trong trí tưởng tượng của bé là ai mà mình quen biết, chỉ có thể nói rằng: "Baba không đoán được."

Anh bế nhóc mập tới phòng ăn: "Bé Bo có thể nói cho baba biết không, bức tranh này con đang vẽ ai vậy?"

Bé Bo cúi mặt xuống, có hơi thất vọng, nhưng vẫn nói cho anh đáp án chính xác: "Bé Bo vẽ mama ạ."

Bước chân Cố Duyên Chi bỗng khựng lại, khoé miệng cong cong hạ xuống, kéo ghế ra ngồi xuống, đặt nhóc mập ngồi lên đùi mình, giọng nói không nghe ra cảm xúc: "Bé Bo nhớ mama sao?"

"Vâng." Bé Bo cúi đầu nhìn bức tranh của mình, nghĩ tới phản ứng của baba, bé chợt ngẩng đầu nhỏ lên, "Baba, chẳng lẽ ba quên mất mama trông như thế nào rồi sao?"

Cố Duyên Chi thấp giọng: "Baba không quên được." Sao anh có thể quên được?

"Nhưng mà vừa nãy baba không nhận ra người trên bức tranh của con là mama......"

"Chỉ là baba không nghĩ tới Bé Bo sẽ vẽ mama." Cố Duyên Chi xoa xoa mái tóc mềm mại của con trai.

Anh không muốn đả kích lòng nhiệt huyết trên phương diện hội hoạ của con trai mình, chuyển sang một đề tài khác: "Baba giúp con cất mấy bức tranh này đi nhé, đợi khi nào tìm được mama con thì đưa bức tranh này cho mama xem, được không nào?"

Bé Bo gật gật đầu, đưa tay tìm tìm kiếm kiếm, sau đó rút lấy một bức tranh vừa lòng nhất: "Bức này chưa cần cất đi ạ."

Nếu thầy Tạ là mama của bé, vậy ngày mai bé nhất định phải đưa bức tranh này cho mama: "Có thể ngày mai Bé Bo sẽ mang bức này tới nhà trẻ."

Cố Duyên Chi chỉ nghĩ đó là bài tập nhà trẻ giao cho các bạn nhỏ, hôm nay vẽ xong ngày mai mang đi nộp, anh đáp lại một tiếng tỏ vẻ mình đã biết, sau đó đứng dậy đi tìm chỗ đựng tranh vẽ.

Bé Bo ngồi trên ghế xoay, cằm nhỏ gác trên lưng ghế.

Bé không kìm được.

Bé muốn nói với baba rằng hôm nay ở nhà trẻ bé đã gặp được thầy Tạ, thầy Tạ rất giống mama.

Nhưng bé không thể nói ra.

Bởi vì bé không muốn khiến baba, không muốn khiến baba......

Bé Bo nhăn nhăn đôi lông mày nhỏ, nghiêm túc suy tư trong giây lát, nghĩ nghĩ câu nói đó.

Bé không muốn khiến baba chỉ được vui mừng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Chờ tới khi bé xác định được rằng thầy Tạ là mama của bé, bé sẽ nói chuyện này cho baba.

Bé Bo hạ quyết tâm, nhìn Cố Duyên Chi cầm túi hồ sơ đi tới, bé xin phép: "Baba, hôm nay ba có thể cho Bé Bo xem ảnh chụp của mama một lát được không ạ?"

Cố Duyên Chi rất khó từ chối thỉnh cầu của nhóc mập ở phương diện này: "Trước khi đi ngủ ba cho con xem."

Anh lấy tập tranh trên bàn bỏ vào túi hồ sơ, sau đó cầm bút ký tên ở bên cạnh lên.

Bé Bo hăng hái giơ cánh tay mũm mĩm lên: "Baba, cho Bé Bo viết đi!"

Bé lấy cây bút trong tay Cố Duyên Chi, bàn tay mập mập cố gắng nắm chắc bút, viết từng nét từng nét lên túi hồ sơ:

Mama de huà xiàng (*).

(*) 妈妈的画像 /māmā de huà xiàng/: tranh của mama

Xuống một dòng viết tên mình.

Bé viết xong lấy cán bút gãi gãi khuôn mặt bầu bĩnh: "Ba ơi, hôm nay là bao nhiêu vậy ạ?"

Cố Duyên Chi trả lời: "21 tháng 9."

Bé Bo nghiêm túc ghi ngày tháng vào góc dưới bên phải.

Đây không phải lần đầu tiên mà bé viết những thứ này.

Trong phòng làm việc của baba, trên đỉnh giá sách, có cả dãy chất túi đựng tài liệu giống nhau.

Cả hàng ngay ngắn gọn gàng như duyệt binh, túi nào túi nấy dựng thẳng tắp.

Bé chờ mama về.

Mama bé sẽ tự tay mở những túi tài liệu đó ra.

Cố Duyên Chi ngày nào cũng sẽ cố gắng về nhà ăn cơm tối với Bé Bo.

Có người sẽ thay anh đi tham dự những bữa tiệc rượu hay yến hội gì đó, còn việc trong công ty, anh có thể mang về nhà xử lý.

Sau bữa tối, dì quản gia sẽ ngồi trong phòng vẽ tranh viết chữ cùng Bé Bo, còn Cố Duyên Chi phải đọc kế hoạch dự án trong phòng làm việc.

Có lẽ do Bé Bo đã nhắc đến người đó trước lúc cơm tối, nên Cố Duyên Chi làm việc không quá tập trung.

Nửa tiếng sau, Cố Duyên Chi vẫn chưa thể xem xong nổi một phần kế hoạch nào, anh tắt đèn màn hình, đứng dậy bước tới chỗ tủ thấp, mở cửa tủ ra.

Chiếc tủ sắt thấp nhận diện mắt anh, tự động mở ra, Cố Duyên Chi lấy một bộ quang não kiểu dáng cũ từ trong tủ ra.

Tinh Diệu N3.

Bảy năm trước từng thịnh hành trên khắp liên bang, có biệt danh là "Vua giá trị".

Một năm sau nó bị ngừng sản xuất, thay thế bởi lô N5. Tiếp theo đó lại là N7, N9, T11...... Cho đến lúc này, dù có vào cửa hàng quang não second-hand cũng rất khó để tìm lại được một bộ quang não lỗi thời như vậy.

Cố Duyên Chi ấn khởi động máy.

Một phút sau, quang não hơi rung rung.

Ngay cả khi đã giảm bớt số lần khởi động máy và nạp điện, đưa tới Tinh Diệu làm sạch bụi bẩn định kỳ, Cố Duyên Chi cũng không thể ngăn cản sự lão hoá của mạch điện trong quang não.

Tốc độ khởi động của quang não Caton tương đối chậm. Sau một lần rung lại phải đợi màn hình trắng một lúc lâu, sau đó mới hiện lên hình ảnh khởi động máy.

Khởi động máy, màn hình khoá.

Cố Duyên Chi nhập mật khẩu, quang não 'cạch' một tiếng mở khoá, thông báo nhận được trong một tuần nay hiện lên tới tấp.

Cố Duyên Chi rũ mắt xoá bỏ từng tin nhắn rác, khi xoá đến lời nhắc cuộc gọi nhỡ, đầu ngón tay anh khựng lại, tựa như bị ấn nút tạm dừng.

28 cuộc gọi nhỡ.

Tất cả đều từ một dãy số xa lạ.

Cố Duyên Chi nhanh tay mở một trong số đó, chuẩn bị gọi lại, màn hình lại xuất hiện lời nhắc chặn số của hệ thống:

Quấy rối lừa đảo, đã bị 77821 người chặn. Gọi lại hay không?

Mặt Cố Duyên Chi lạnh xuống, chọn 'Huỷ bỏ', thuận tay chặn số của người kia. Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân lạch bạch lạch bạch, Cố Duyên Chi tắt máy, bỏ quang não vào tủ sắt rồi trở tay đóng tủ lại.

Cửa phòng làm việc bị gõ 'cốc cốc' hai tiếng, Cố Duyên Chi nói vọng ra: "Vào đi con."

Bé Bo đẩy cửa phòng làm việc, ló ra gương mặt bầu bĩnh sau cánh cửa: "Baba, ba có đang bận không ạ?"

"Ba không bận." Cố Duyên Chi vẫy vẫy tay với Bé Bo, khẽ hỏi, "Sao vậy con?"

Bé Bo ốm quyển tranh vẽ dành cho trẻ nhỏ, vọt vào lòng Cố Duyên Chi như viên đạn nhỏ, chỉ chỉ vào nội dung trên tranh vẽ hỏi anh: "Baba baba, trong sách nói, giữa ba mẹ và con sẽ có một sợi dây liên kết thần kỳ vô hình. Dù cho cách nhau rất xa, liên kết ấy cũng sẽ không đứt. Là thật ạ?"

Trong sách tranh vẽ giành cho trẻ nhỏ sẽ thường xuyên giải thích đôi chút về quan hệ giữa những người thân với nhau.

Cố Duyên Chi nhìn hình vẽ trên trang giấy, trả lời bé: "Đúng vậy."

Anh dựa theo tranh minh hoạ rồi vẽ vẽ một vòng giữa mình và bé mập: "Mối liên kết giữa Bé Bo và baba là ở đây."

"Vậy giữa Bé Bo và mama cũng có một sợi dây liên kết như vậy ạ?"

Cố Duyên Chi ngừng lại một lát, thấp giọng nói: "Đương nhiên rồi."

Đầu tai của Bé Bo run run.

Bé nhận ra tinh thần của baba hình như có hơi tụt xuống.

Nhóc mập xoa xoa mặt Cố Duyên Chi, quan tâm hỏi: "Ba ơi, ba không vui sao ạ?"

"Không phải ba không vui." Cố Duyên Chi bế bé con mềm mềm mụp mụp nhà mình lên, điều chỉnh cảm xúc, không tiếp tục đề tài này nữa, "Baba ôm con đi tắm nha, lát nữa trước khi đi ngủ còn xem ảnh của mama con."

Vì lý do trước khi đi ngủ có thể xem ảnh mama, cho nên hôm nay nhóc mập tắm vô cùng ngoan.

Bảo nhấc tay liền nhấc cánh tay mập mạp lên, bảo nhấc chân liền nhấc cái chân ngắn nhỏ lên.

Tắm xong bé mặc áo ngủ in hình rồng sữa nhỏ ngồi trên giường. Chờ Cố Duyên Chi tắm xong bước ra ngoài, bé đã tự bật đèn màn hình lên.

Nhìn thấy Cố Duyên Chi, nhóc mập luôn miệng thúc giục: "Baba, nhanh lên! Nhanh lên!"

Cố Duyên Chi ngồi lên giường, kết nối với quang não, lấy bảng điều khiển trong tay nhóc mập rồi ấn ấn vài cái, trên màn hình liền hiện lên bức ảnh thứ nhất.

Là một bóng lưng rất xa.

Thời gian là vào buổi tối, khung cảnh dưới đèn đường.

Cố Duyên Chi vẫn còn nhớ rõ ngày hôm ấy, Tạ Diệc Thư đang đợi anh ở tầng dưới ký túc xá, nói rằng có một chuyện quan trọng muốn nói với anh.

Nhóc mập ấn nút "cạch" một cái.

Bức ảnh thứ nhất biến mất, được thay thế bởi bức ảnh thứ hai.

Sườn mặt mơ hồ dưới ánh mặt trời, địa điểm là phòng tự học Nam Khê.

Cố Duyên Chi vẫn còn nhớ rõ ngày đó......

"Cạch ——"

Cậu ghé vào mặt bàn ngủ, chỉ lộ ra cái ót.

"Cạch ——"

Một điểm nhỏ trong đám đông, không thấy rõ mặt.

"Cạch ——"

Lại là một sườn mặt mơ hồ.

"Cạch ——" "Cạch ——" "Cạch ——"

Bé Bo ấn đến mỏi tay.

Bé xoa xoa bàn tay nhỏ mũm mĩm, có chút hoang mang: "Baba, sao mấy tấm ảnh này đều không thấy rõ mặt mama ạ?"

Đây là lần đầu tiên nhóc mập hỏi một vấn đề kiểu này.

Cố Duyên Chi nghĩ nghĩ, đưa ra lời giải thích: "Có một số là do góc chụp, cũng có một số là bởi máy chụp, độ phân giải, ánh sáng,......"

Chỉ không đề cập tới vấn đề kỹ thuật chụp ảnh.

Độ phân giải, ánh sáng là thứ quá mức tưởng tượng của đứa nhóc năm tuổi nhà mình, Bé Bo "à" một tiếng, tiếp tục chuyển ảnh.

Bé phải tìm được bức ảnh có thể nhìn rõ mặt mama bé thì mới có thể xác định rằng thầy Tạ có phải là mama bé hay không. Bé nóng vội, nên tốc độ rất nhanh, bàn tay nho nhỏ mập mập ấn cạch cạch cạch cạch không ngừng.

Cố Duyên Chi phát hiện ra đứa nhỏ nhà mình có gì đó không ổn: "Bé Bo, con đang tìm thứ gì sao?"

"Con đang tìm......" Động tác trên tay Bé Bo ngừng lại, nhìn tấm ảnh xuất hiện trên màn hình sáng, hai mắt mở to.

Chính là bức ảnh này!

Bức ảnh này, giống hệt như bức ảnh trên thẻ công tác của thầy Tạ.

Thầy Tạ chính là mama của bé!

Nhưng vì sao mama lại không nhận ra bé?

Bé Bo nhìn tấm ảnh, đầu óc rối bời, sau một hồi lâu, bé nghĩ tới một khả năng.

"Baba ơi." Bé Bo yếu ớt hỏi, "Một bạn nhỏ muốn lén lút chuồn ra khỏi nhà trẻ, có phải là không quá ngoan không ạ?"

+++++++

Lâu lâu không up chap mới, mọi người có ném đá tôi không đấy:)))))))

07/02/2022

Truyện chỉ đăng trên W.?️.t.t.?️.?️.d của chính chủ