Tại cô nhi viện Phúc Lợi , cũng nhưngmọi ngày những đứa trẻ chơi đùa vui vẻ với nhau. Ở cổng cô nhi viện có hai người thanh niên bước vào người mặc bộ vest màu đen, mang theo một luồng sát khí khiến cho một hai cũng phải sợ đó chính là Âu Dương Vũ Phong còn người còn lại là trợ lý của anh.
Anh bước vào trong sân cô Nhi viện thì nghe thấy những bọn trẻ nói : " Haha đánh nó đi "
" Con nhỏ quái dị "
" Đánh đi !!! Đồ quái vật "
" Đám không đưa gấu bông cho tao hả đánh đi "
" Haha... "
Vũ Phong lúc này thấy khó chịu vô cùng nên ra ám hiệu cho trợ lý , trợ lý của anh nhận được lệnh lập tức đi lại nói :
" Này mấy đứa kia sao ăn hiếp bạn vậy hả "
Những đứa trẻ đang đánh đập bỗng dừng lại khi thấy có người lớn liền chạy đi hết , để lại một cô bé mái tóc bạch kim với chiếc váy Hồng nhạt như bị lắm lem bùn đất. Trợ lý của anh đi lại đỡ cô bé dậy nói : " Cháu có sao không ? "
Cô bé không nói gì chỉ nhìn con gấu bông bị đứt đầu nằm lăn lóc ở dưới đất mà hai hàng nước mắt từ từ rơi xuống " Hu.... Hu.... Gấu...bông....của cháu...... " Cô bé khóc lớn không nói lên lời.
Người trợ lý thấy cô bé khóc như vậy : " Cháu nín đi đừng khóc nữa!! Chú sẽ tặng cho cháu con gấu bông khác. "
Cô bé nghe được tiếp trợ lý nó rồi dần dần dừng khóc lại : " Chú.... Hức.... Nói..... Thật... Hức... Sao? "
" Lời chú này nói đều là thật !! " lúc này Vũ Phong mới chịu nói: " Nhưng mà tại sao, mấy đứa trẻ kia lại đánh cháu vậy? "
" Mấy...bạn..ấy nói cháu là.... Quái vật ....." Cô bé ngập ngừng nói.
" Sao những đứa trẻ nói cháu như vậy? " Vũ Phong ngạc nhiên hỏi.
" Tại tóc và mắt cháu khác bọn họ nên họ nói cháu quái vật. " Cô bé nói.
Lúc này trong lòng của Vũ Phong không hiểu tại sao là dâng trào cảm giác muốn bảo vệ cô bé này anh nói : " Trần Hải!!! cậu đưa cô bé đi thay đồ băng bó vết thương cho cô bé rồi dẫn đến phòng viện trưởng gặp tôi ".
" Vâng thưa boss. " Nói xong Trần Hải liền bế cô bé đi còn Vũ Phong thì đến phòng viện trưởng hỏi rõ thêm về cô bé gái đó .
Sao khi Viện trưởng nói tên cô bé và những chuyện cô bé bị ăn hiếp ở cô nhi viện, làm anh cảm thấy vô cùng tức giận việc những đứa trẻ khác đối xử với Uyển Nhi . Nên anh quyết định sẽ nhận nuôi cô bé, anh vừa quyết định xong rồi thì Trần Hải trợ lý của anh dẫn Uyển Nhi đến lúc này cô bé đã thấy một bộ váy màu vàng nhìn vô cùng lỗi thời và cũ kỹ , trên mặt tay điều có băng keo cá nhân, làm cho anh liền nhìn cảm thấy khó chịu trong lòng: " Uyển Nhi cháu mau lại đây ngồi với chú. " Vũ Phòng nói .
Uyển Nhi bước lại chỗ ghế sofa ngồi với anh nhưng không nói gì chỉ biết cúi đầu xuống không đám nhìn vào mắt của anh, Vũ Phong nhìn Uyển Nhi mà cười thầm anh biết là con bé đang sợ anh nên không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Anh liền đưa tay bế Uyển Nhi đặt lên đùi nhìn cô bé nói : " Uyển Nhi con muốn về sống chung với chú không? Chú sẽ cho con ăn ngon mặc áo đẹp và cho cô nhiều thứ khác nữa. "
Uyển Nhi nghe anh nó vậy !! Trong lòng vô cùng vui vẻ, cô bé không suy nghĩ gì nhiều mà liền gật đầu. Vũ Phong thấy cô bé gật đầu đồng ý rồi thì anh nói tiếp: " Vậy sao này chú sẽ làm cha của con và con sẽ tên là Âu Dương Mộng Uyển ."
Uyển Nhi nhìn cười vô cùng đáng yêu khiến cho ai cũng phải siêu lòng . Sau khi xử lý xong mọi chuyện anh bế Uyển Nhi ra ngoài rồi lên xe về nhà riêng của mình, trên đường đi Uyển Nhi vô cùng thiếu kì với mọi thứ xung quanh nên cô bé cứ nhìn ra cửa xe.
Rồi dần dần ngoài đường không còn một khu nhà nào nữa thay vào đó ở phía xa có một ngôi nhà nhỏ , nhưng càng lại gần thì nó trở nên to lớn và lộng lẫy hơn nhiều. Không phải một ngôi nhà nhỏ nữa, mà là một tòa dinh thự mang theo phong cách kiến trúc Châu Âu cổ kính , màu chủ đạo của dinh thự là màu trắng và đen vô cùng đẹp làm cho Uyển Nhi không sao rời mắt khỏi.
Vũ Phong nhìn thấy cô bé như vậy thì liền nói : " Uyển Nhi con đừng nhìn nữa!! sao này đây sẽ là nhà con ".
" Thật sao cha. " Uyển Nhi nói
" ừ"
Chiếc xe chạy vào cổng , một khung cảnh vô cùng đẹp khiến cho Uyển Nhi nhìn mà đôi mắt Long lanh lên , khi cô bé nhìn thấy khu vườn của dinh thự có rất nhiều loại hoa quý hiếm cô bé chỉ thấy qua những trang sách .
Uyển Nhi lo mãi mê xem phong cảnh ở khu vườn mà không biết Vũ Phong xuống xe từ khi nào? Sau đó anh vòng qua cửa bên kia xe mở cửa ra bế cô nhóc lo mãi xem khu vườn của anh mà quên xuống xe. Vũ Phong bế Uyển Nhi vào trong nhà lúc này bên trong nhà có rất nhiều người cũng kính chào hai người họ nói :
" Chào mừng Thiếu gia và Tiểu tiểu thư về nhà ." Trước khi dẫn Uyển Nhi về Vũ Phong đã gọi điện cho quan nói trước ông ấy biết chuẩn bị.
Uyển Nhi quan xung quanh nhìn ngôi nhà rất rộng lớn hơn cả cô nhi viện mà cô sống gấp ngàn lần , làm cho cô tròn mắt mà nhìn những đồ nội thất sang trọng trong nhà . Lúc này Vũ Phong bế cô đi đến chỗ của hai người ngoài 50t đang đứng ở đó là hai quản gia một người là bác Trần phụ trách những việc trong dinh thự này còn người kia là thím lý vợ của bác quản gia phụ trách việc trong bếp .
Vũ Phong đặt cô xuống trước mặt hai người họ : " Bác Trần , Thím lý đây là Uyển Nhi mà con nói với hai người!! Sao này còn bé là con gái của con có gì con bé không hiểu thì hai người chỉ còn bé!! " Vũ Phong nói bằng giọng kính trọng vì dù sao hai vợ chồng quản gia đã chăm sóc anh từ nhỏ nên anh đối xử với họ như ba mẹ của mình.
" Vâng thưa thiếu gia " Hai người nói.
" Uyển Nhi sao này bác Trần và Dì lý sẽ chăm sóc con!!! Con nhớ phải ngon đấy " Anh nói mang theo chút lạnh lùng trong đó.
Uyển Nhi vẫn ngây thơ không chút sợ nào với anh mà nói: " Uyển Nhi sẽ ngoan nghe lời hai bác !! Cha cứ yên tâm "
" Ừ !!! Bác Trần dẫn Uyển Nhi lên xem phòng của con bé đi !! Nếu Uyển Nhi không thích cái gì thì cứ đổi!! Giờ cháu phải đi về cty giải quyết số chuyện rồi " Vũ Phong nói.
" Vâng thưa thiếu gia " Bác Trần nói .
Sao khí Vũ Phong đi chỉ còn lại cô , Dì lý bác Trần và người hầu ở đây , lúc này Dì lý giọng vô cùng hiền nhìn cô nói : " Tiểu Thư muốn ăn gì không ?? Để ta làm cho tiểu thư "
" Dạ cháu muốn ăn bánh kem dâu Tây ." Uyển Nhi nói bằng giọng vô cùng hào hứng, vì trước giờ cô rất muốn được ăn bánh kem dù chỉ một lần thôi cô cũng mãn nguyện.
Bác Trần Và Dì lý nhìn Uyển Nhi nói với hai con mắt sáng lấp lánh như vậy, trong cô rất dễ thương : " Ta sẽ làm bánh kem dâu Tây cho tiểu thư ." Dì lý nói
" Dạ!! Như mà hai bác đừng gọi cháu là tiểu thư được không cháu còn hay không quen chút nào. " Uyển Nhi nói
Lời nói của cô làm cho hai người bất ngờ " Hai bác có thể gọi cháu là Uyển Uyển hay Uyển Nhi cũng được , chứ đừng gọi tiểu thư cháu không thích đâu "
" Vậy sao được!! Nếu thiếu gia biết sẽ la chúng tôi mất ." Hai người đồng thanh nói
" Không sao!! Con sẽ nói với Papa biết. " Uyển Nhi cười nói.
Hai người vẫn phân vân như mà sao cùng họ cũng bị cô bé thuyết phục bằng khuôn mặt cực kỳ siêu dễ thương của Uyển Nhi, rồi sản đó bác Trần dẫn Uyển Nhi đến lầu hai đi đến cánh cửa màu trắng mở ra là một căn phòng ngủ vô cùng đẹp và rộng lớn như Uyển Nhi lại có chút Không thích vì trong phòng ngủ được thiết kế theo phong cách công chúa như lại màu hồng cô không thích cho lắm nên Uyển Nhi liền nói :
" Bác Trần ơi !! Uyển Nhi không thích màu này bác đổi màu của phòng thành màu xanh của bầu trời được không? "
Bác Trần nhìn cô bằng giọng hiền hòa nói :" Được bác sẽ đổi cho cháu "
" Vâng cảm ơn bác Trần " Uyển Nhi tươi cười nói, sau khi xong rồi Uyển Nhi đi lòng vòng xem xung quanh ngôi dinh thự này, mọi thứ điều vô cùng đẹp ngay cả vườn hoa cũng đẹp nữa mà nhất là Papa của cô ông ấy vừa đẹp trai có đôi mắt màu tím mang theo vẻ đẹp không thể tả được, mái tóc đen vô cùng đẹp từ trên xuống đứa vô cùng hoàng hảo ngay cả chiều cao cũng không tầm thường, làm cho Uyển Nhi rất vui khi có anh làm cha của cô bé.
Sao khi ăn bánh dâu xong Uyển Nhi liền đi lên phòng mình , lúc này được phòng của cô bé đã sửa lại thành màu xanh da trời, Uyển Nhi vô cùng thích thú có bé chạy lên nằm vào cái giường vô cùng mềm mại, khiến cho cô bé cảm giác thấy buồn ngủ mà ngủ từ khi nào không biết. Đến lúc Uyển Nhi nhìn ra cửa sổ thì thấy mặt trời đã lặn từ lúc nào , cô bé liền chạy đến tủ đồ lấy đại một bộ Jamaica animals hình Pikachu chạy vô nhà tắm khoảng nửa tiếng sao cô bé bước xuống lâu thì thấy Vũ Phong đã về từ khi nào !! Và còn đang ngồi ở bàn ăn , Uyển Nhi thì thấy anh vui vẻ chạy đến chỗ anh nói " Papa "
Còn Vũ Phong thì nghe được cô gọi liền quay lại nhìn thì thấy Uyển Nhi đang mặc bộ đồ ngủ siêu cấp dễ thương làm anh muốn ôm bé con này như anh không thể , mà anh quay trở lại bộ mặt lạnh lùng của mình nói :" Con lại đây ngồi đi"
" Vâng " Uyển Nhi nói rồi đi đến chỗ ngồi.
" 2 tháng nữa !! Ta sẽ đăng ký cho con nhập học " Vũ Phong nói
Uyển Nhi nghe được lời anh nói cô bé với vẻ nhìn anh nói : " Thật sự là con sẽ được đi học không papa "
" Thật " vũ Phong nói.
Cứ thế 2 tháng thoáng chốc trôi qua, ngày hôm Uyển Nhi chuẩn bị cập sách đến trường, trong lòng cô bé vô cùng vui. Trong phòng ăn cô cùng Vũ Phong ăn sáng xong , anh nhờ trợ lý đưa Uyển Nhi đến trường và sắp xếp những thủ tục nhập học còn lại .
\_\_\_ Trường Royal\_\_\_\_
Uyển Nhi được trợ lý đưa đến phòng hiệu Trưởng làm một số thủ tục nhập học, xong rồi Uyển Nhi được thầy giáo chủ nhiệm đưa vào lớp 1A .
Trong lớp có một số học sinh rất tò không biết học sinh mới là Nam hay nữ gia cảnh thế nào vì trường học Royal là dành cho con nhà giàu, quan chức nên học sinh ở đây xem như rất kêu ngạo về gia thế của mình.
Thầy giáo chủ nhiệm lớp 1A là Trần Văn Hạo bước vào lớp : " Các em mau trật tự nào !! "
" Hôm nay như các em đã biết lớp chúng ta có thêm bạn học sinh mới đến!!! " Thầy Trần dừng một chút rồi nói tiếp.
" Em mau vào đây đi. " Thầy trần nhìn ra cửa nói. Từ bên ngoài một cô bé mái tóc bạch kim dài đôi mắt xanh như biển cả gương mặt phúng phính, mặt búng ra sữa nhìn cực kỳ dễ thương . Làm cho mấy đứa con trai suy nghĩ trong đầu là " Dễ thương quá đi !! "
" Em giới thiệu mình cho các bạn biết tên em đi ." Thầy trần nói.
" Dạ!!! Xin chào các bạn mình tên là Âu Dương Mộng Uyển!!! Mình mới đến có gì không hiểu mong các bạn Mong các bạn bỏ qua " Lời nói của Uyển Nhi vừa trong trẻo dễ thương làm cho mọi người trong lớp xiêu lòng vì cô bé.
" Khụ..khụ..khụ được gọi Mộng Uyển em xuống ngồi kế bên Kỳ Nhã ngồi đi. "
" Dạ " Nói xong Uyển nhi xuống ngồi kế bên Kỳ Nhã, cô ngồi kế bên của sổ còn Kỳ Nhã ngồi ở ngoài.
Tiết học kết thúc mọi người điều xuống căng tin , Kỳ nhã lúc này mới nói chuyện với cô : " Xin chào mình tên là Kỳ nhã chúng ra làm bạn nhà "
" ù, mình là Mộng Uyển rất vui được làm bạn với cậu ." Mộng Uyển nói.
" Chúng ta đi xuống căng tin, ăn đi trưa đi " Kỳ Nhã nói . Uyển Nhi gật đầu Đồng ý rồi xuống căng tin.
Ở căn tin Trường Royal có rất nhiều món ăn vô cùng sang trọng và những món tráng miệng ngon, Uyển Nhi và Kỳ nhã lấy thức ăn rồi đi kiếm bàn ngồi thì nghe có người kêu " Kỳ Nhã bên này " Cô bé mái tóc ngắn màu đen nói.
Kỳ Nhã thấy bạn mình kêu thì nắm tay Mộng Uyển quá đó ngồi cùng ai cô bé : " Kỳ Nhã cô bạn này là ai vậy? " Cô bé có mái tóc nâu cột tóc đuôi ngựa hỏi .
" Àh đây là Mộng Uyển bạn ấy mới đến lớp tớ học hôm nay " Kỳ Nhã nói.
" Chào cậu!! Mình tên Trần Mộng bạn cứ gọi Mình là Mộng Mộng " Cô gái tóc nâu nói.
" Chào cậu!!!! Mình tên là Lâm Chi cứ gọi mình là Chi Chi " Cô gái tóc Đen nói.
" Chào các cậu!!! Các cậu cứ gọi mình là Uyển Uyển hay tiểu Uyển cũng được, mình rất hân hạnh được làm bạn của các cậu " Uyển Nhi nhìn các cô bé miễn cười nói. Làm cho ba cô bé liên tưởng Uyển Nhi là một chú mèo con vô cùng dễ thương muốn nựng má một cái. Thế là các cô bé nói chuyện với nhau vô cùng vui vẻ .