Bão 3/10
Sáng hôm sau, Mộng Uyển tỉnh dậy vệ sinh cá nhân xong cô vào tủ đồ , chọn cho mình một chiếc váy xanh dương cổ cách điệu ,cô đi đến bàn học lấy mấy cuốn sách y học bỏ vào ba lô xuống phòng ăn sáng.
Khoảng 8h Mộng Uyển nhờ tài xế đưa cô đến quán Cafe Cảnh Tiên gần trường học của 3 người bạn cô, Mộng Uyển đi vào quán thì một giọng nói nam gọi tên cô:
" Uyển Uyển !! cháu tới rồi sao ."
" Vâng chào cháu Bác Lâm !! " Bác Lâm là chủ quán cafe Cảnh Tiên này và cô là khách quen của tiệm, khi mới khai trương hồi 3 năm trước . Cũng nhờ có cô góp ý và cải thiện tiện bánh và cafe cho tiệm , giờ đây tiệm bánh trở nên đông khách vào những giờ nghỉ trưa hay cuối tuần, cũng nhờ sự giúp đỡ và sự lương thiện của cô mà Bác Lâm rất quý mến cô xem cô như cháu của mình và dành riêng cho cô một bàn riêng , ngay cạnh của kính mà cho thích ngồi nhất để ngắm cảnh .
" Bác Lâm cho cháu như mọi khi nha ." Mộng Uyển nói.
" Được cháu vào bàn rồi đi. " Bác Lâm miễn cười nói.
" Vâng " Mộng Uyển gật đầu đi lại bàn ngồi, cô lấy trong ba lô rất những quyển sách thì ra để lên bàn rồi đọc chăm chú, thì bác Lâm đem lý cafe latte để lên bàn cô nói :
" Cafe latte của cháu đây. "
Mộng Uyển đừng xem sách lại ngước mặt lên nói " Cảm ơn chú. "
" Con bé này cảm ơn gì chứ!! dù sao chú cũng xem cháu như cháu gái của chú mà khách sáo làm chi " Bác Lâm nói
" Dạ " Mộng Uyển mỉm cười gật đầu nói.
" Vậy thôi nha chú phải đi làm việc tiếp đây!! Cháu học bài đi " Bác Lâm nói.
" Vâng " nói xong Mộng Uyển vừa đọc sách vừa uống cafe ,1 tiếng sau có người đàn ông khoảng 30 mấy tuổi , dáng người cao to mái tóc bạch kim , mắt xanh giống cô mặt anh ta cứ chăm chú xem điện thoại đến gần chỗ cô hỏi:
" Xin lỗi, chỗ này tôi có thể ngồi được không ?? " Anh ta hỏi vì giờ quán rất đông không có chỗ ngồi, anh ta chỉ thấy cô chỗ Mộng Uyển chỉ có mình cô ngồi nên lại hỏi.
Mộng Uyển vẫn cuối mặc đọc sách mà không ngước mặt lên nói : " Anh cứ việc ngồi đi , không sao cả !! "
anh ta nghe được sự đồng ý của cô, thì anh ta mới ngồi xuống. Lúc này bác Lâm lại đi đến đưa cafe cho anh nói :
" Cafe Robusta của ngài đây ." Bác Lâm nói rồi nhìn khuôn mặt của anh ta thì kinh ngạc vô cùng , xoay qua nhìn Mộng Uyển đang đọc sách nói :
" Uyển Uyển !! đây anh là anh trai sinh đôi của cháu ả. "
Mộng Uyển nghe vậy liền ngước mặt lên nhìn bác Lâm nói : " Bác Lâm đừng giỡn như vậy !!Cháu làm gì có anh trai sinh đôi nào chứ? "
" Không tin cháu nhìn chàng trai đối diện cháu đi là biết. " Bác Lâm nói.
Mộng Uyển liền quay qua nhìn đối diện anh ta nhìn, thì Mộng Uyển liền kinh ngạc vô cùng còn người đàn ông kia thì từ lúc bác Lâm nói ' Anh trai sinh đôi của cô ' là anh buông điện thoại xuống nhìn, lúc cô ngước mặt nhìn anh cũng kinh ngạc không kém gì cô.
Hai người họ nhìn nhau cũng cùng một suy nghĩ là một phiên bản nam/nữ của họ vậy !!\_ bác Lâm thấy họ nhìn nhau như vậy liền không làm phiền mà đi vào làm việc tiếp.
Người đàn ông kia lấy lại bình tĩnh nhìn cô giới thiệu mình : " Xin chào cô !! Tôi là Eric "
\[ Eric tên thật là Lãnh Hàn Vũ 32t đại thiếu gia lãnh gia và anh còn một người em sinh đôi nữa là Lãnh Hàn Mạc , Chủ Tịch của tập đoàn Lãnh Tịch kinh doanh đa ngành, như thế mạnh vẫn là khoa học kỹ thuật đứng đầu thế giới \]
" Chào chú !! cháu là Mộng Uyển ."
" Sao gọi tôi là chú !! bộ tôi già lắm sao ??" Hàn Vũ nói.
" Không có nhìn chú chắc bằng tuổi Papa cháu nên cháu mới gọi bằng chú thôi!! " Mộng Uyển nói.
" Vậy cháu nghĩ ta 40 mấy tuổi phải không!! " Hàn Vũ nói.
" Không có !! cháu nghĩ chú 32t thôi chứ làm gì 40 mấy dữ vậy . " Mộng Uyển.
Hàn Vũ kinh ngạc nói : " Vậy cháu bao nhiêu tuổi ? "
" Cháu sắp 18t " Mộng Uyển nói.
Vũ Hàn kinh ngạc anh không ngờ rằng ,trên đời này lại có ông ba trẻ nào mà các con gái 18t chứ!! Không lẽ nào ông ba kia 14\-15t đã có con rồi sao? Vậy không hợp Logic cho lắm , nhưng cũng có khả năng là con nuôi mà !!
Hàn Vũ suy nghĩ rồi nói " Ra là vậy!! nhưng mà cháu không đi học sao ? đáng lý ra cháu phải ở trong trường học chứ!! "
Mộng Uyển cười nói : " Thật ra cháu Tốt nghiệp cấp 3 khi mới 7t rồi chú àh ."
Hàn Vũ kinh ngạc không lời nào diễn tả được luôn : " Cái gì mới 7t mà cháu đã tốt nghiệp cấp 3 sao!! Cháu giỡn với chú phải không !! "
" Thật , chúng không tin thì nhìn mấy quyển sách trên bàn đi là chú biết ." Mộng Uyển nói.
Hàn Vũ liền nhìn 5 quyển sách dày hơn 500 trang mà toàn về sách Y các khoa như khoa ngoại, Khoa nội, Khoa thần kinh..... v. v. Liền làm cho Hàn Vũ không nghi ngờ gì nữa mà gật đầu nói :
" không phải là giỡn!! vậy cháu muốn làm bác sĩ sao ??? nghề này rất cực đó!!!"
" Cháu không sợ cực khổ đâu chú yên tâm!! Nhưng mà cháu thắc mắc sau chú với cháu giống nhau vậy ?? " Mộng Uyển nói.
" Chú không biết!!" Hàn Vũ nói .
Mộng Uyển nghe chú nói vậy nên cô cũng không muốn hỏi thêm gì cả !! Cứ thế là hai người nói chuyện vui vẻ, cho dù Hàn Vũ hỏi cô về thông tin gia đình cô ,nhưng cô không muốn nói mà muốn giữ bí mật sợ có người ham muốn quyền lực tiền tài mà tiếp cận cô.
Hai người nói chuyện mà ai nấy nhìn vô cũng tưởng là anh em hoặc chú cháu, mấy tiếng trôi qua Mộng Uyển nhìn đồng hồ thấy đến giờ rồi nên cô cấp sách vào ba lô rồi chào Hàn Vũ mình đi đến trường học của Trần Mộng, Kỳ Nhã và Lâm Chi.