Cha Thượng Tá, Giở Trò Lưu Manh!

Cha Thượng Tá, Giở Trò Lưu Manh! - Chương 5: Mẹ con cùng ra tay!




“Tiểu thư, rõ ràng cô mới là người vượt lên, sao có thể đổi trắng thay đen như thế được!”. Lái xe đã vài chục năm, tính tình của lão Vương vẫn luôn chính trực thẳng thắn, đối mặt với vị thiên kim tiểu thư không biết phân biệt phải trái trước mắt không hề e dè mà nói thẳng, đồng thời cũng xem những lời vừa nghe thấy như gió thoảng bên tai.



Bởi vì địa điểm nổ ra tranh chấp lại đúng ngay chỗ đèn xanh đèn đỏ, vì vậy càng thu hút nhiều sự chú ý hơn, có không ít xe cảm thấy hứng thú còn thi nhau đỗ lại để xem kịch hay.



Nghe cuộc đối thoại của một già một trẻ ngoài kia, Dung Nhụy Tâm cực kỳ thấy phản cảm, cho dù chuyện có ra sao, thì một người trẻ tuổi lại thốt ra những lời coi thường nhục nhã người khác như thế, đặc biệt còn là những người lớn tuổi hơn mình thì lại càng không thể tha thứ.



“Tiểu Phong, con ngoan ngoãn ngồi trong này, mẹ ra ngoài xem tình hình thế nào nhé!”. Đặt cậu nhóc trong lòng mình xuống ghế, sau khi vuốt ve đầu con trai dặn dò, cô liền chuẩn bị xuống xe xem xem mặt mũi của vị tiểu thư ngạo mạn kia thế nào.



Dung Tiểu Phong lại giữ chặt khuỷu tay, giương đôi mắt nhỏ linh động, cười hì hì nhìn cô nói: “Mẹ, Tiểu Phong cũng muốn xem, chờ con đi với!”.



Bị con gọi giật lại, vừa quay đầu liền thấy cậu nhóc đã lôi khẩu súng bắn nước của mình từ trong cái hộp nhỏ ra, không đợi Dung Nhụy Tâm hỏi, đã nhanh chóng đổ hộp mực đỏ vào bên trong.



Chỉ cần vài giây đã hành động xong xuôi đâu đó, Dung Nhụy Tâm sửng sốt ngẩn ra đó không hiểu con trai mình đang muốn diễn trò gì.



“Mẹ, mau đi xuống thôi!”.Dung Tiểu Phong vừa nở nụ cười như thiên sứ vừa nói.



Mắt nhìn chằm chằm vào dòng chất lỏng màu đỏ, lại liếc sang bóng dáng màu trắng bên ngoài, Dung Nhụy Tâm đột nhiên nở nụ cười âm ngaon tựa hồ đã hiểu được tính tình của cậu nhóc nhà mình.



Gật gật đầu, Dung Nhụy Tâm mở cửa xe, sau khi xuống xe, lại xoay người ôm lấy con trai mình ra ngoài, sau đó mới đóng cửa xe lại, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mông cậu bé.





Hai mẹ con diện mạo xuất chúng đột ngột xuất hiện trước tầm mắt mọi người khiến cho những người vây xem ai nấy đều mắt tròn mắt dẹt, âm thầm ao ước nếu đây là vợ con của chính mình thì tốt biết bao!



Không rõ vì sao mẹ lại vỗ lên mông mình, Dung Tiểu Phong nghi hoặc nhìn lại, cái miệng nhỏ nhắn còn khẽ chu lên.



Dung Nhụy Tâm khẽ mỉm cười, chớp chớp đôi mắt màu nâu, sau đó lại vỗ thêm một cái lên cái mông nhỏ.




“Ông già, đừng tưởng cứ lái xe đắt tiền là có thể lên giọng với người khác, bổn tiểu thư thông báo cho ông biết, hôm nay nếu không đền tiền, thì không xong với bà đây đâu!”. Cô ta nổi giận đùng đùng chỉ hận không thể cắn chết lão già trước mắt, chiếc thể thao Porche này là món quà sinh nhật mà cô ta vừa lấy được, không nghĩ tới vừa chạy được một đoạn đã bị sứt sát thế này, lòng đau nhe muốn nhỏ cả máu.



Hai người phía sau vừa tiến tới, lão Vương đã phát hiện ra, vội vàngtiến lên hai bước, cung kính nói: “Tiểu thư, sao cô và tiểu thiếu gia lại xuống xe thế ạ!”.



“À, hóa ra cô mới chính là chủ của chiếc xe này!”. Đánh giá phong cách cao quý bức người của vị tiểu thư trước mắt, Lưu Tinh Tinh ghét bỏ cao giọng nói. Cô ta ghét nhất khi nhìn thấy người khác xinh đẹp hơn mình, bèn vung ngón tay thon dài chỉ vào lão Vương tiếp tục nói: “Lái xe nhà cô làm xướt xe của bổn tiểu thư, vậy ý cô thế nào? Muốn báo công an hay là muốn giải quyết riêng?”.



Nghe người ta nhục nhã áp bức mình hết lần này đến lần khác, lão Vương giận đến tái mét mặt, tay gắt gao nắm chặt thành quyền chỉ muốn vả vào cái miệng đang tác oai tác quái kia vài cái cho hả.



Lúc này tuy rằng Dung Nhụy Tâm rất muốn bẻ quặt ngón tay kia xuống nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười thản nhiên, chẳng lẽ cô ta không biết dùng một ngón tay chỉ vào người khác thì bốn ngón còn lại đang trực tiếp chỉ thẳng vào mình sao.



“Xin chào tiểu thư, là do lão Vương nhà tôi không tốt, cô cũng đừng nên tức giận làm gì. Là lỗi của chúng tôi vội vã về nhà cho nên mới không cẩn thận làm hư xe của cô, nói giá đi, bao nhiêu tiền, chúng tôi sẽ bồi thường!”.




“Tiểu thư...”



Nghe cô nói thế, lão Vương kích động không thôi, ánh mắt sâu xa của Dung Nhị Tâm nhẹ nhàng mà đảo qua người trước mắt, liếc sang bóng dáng nho nhỏ vừa vọt ra đằng sau. Rồi sau đó liền nháy mắt với lão Vương nháy mắt, tao nhã cười cắt đứt lời ông định nói: “Lão Vương, xe chúng ta quệt vào xe của tiểu thư đây, đền tiền cũng là chuyện đương nhiên!”.



Trong lòng Lưu Tinh Tinh mừng húm vì lại chuẩn bị có tiền tới tay, liền lập tức ngẩng đầu, thần sắc ngạo nghễ lại ra vẻ rộng rãi nói: “Thấy cô biết điều như vậy, bổn tiểu thư coi như chịu thiệt một chút, chỉ lấy một vạn thôi!”.



“Cái gì, một vạn? Quá bằng cắt cổ người ta!”. Lão Vương rất sợ tiểu thư bị cô gái kiêu căng trước mắt lừa, liền chỉ vào mấy vết xướt đằng sau xe, tức giận lên tiếng: “Chỉ cần mất mấy trăm đồng là có thể sửa tốt, cái giá mà cô đưa ra đúng là quá trên trời rồi!”.



“Ông là ai chứ, ở đây không đến phiến ông lên tiếng, mau cút xa một chút!”. Lưu Tinh Tinh thẹn quá thành giận, không để ý mình đang ở đâu nữa, lập tức rống ro chẳng khác nào một người đàn bà chanh chua đanh đá.



Mắt của Dung Nhụy Tâm lập tức lóe lên tia sắc lạnh, trên môi vẫn nở cười nhàn nhạt, quay sang nói với lão Vương đang nổi giận đùng đùng: “Cứ giao cho tôi, chú bình tĩnh lại một chút, lát nữa còn phải lái xe nữa!”.




Không để ý đến lão Vương nữa, cô bước mấy bước lại gần chiếc xe thể thao màu đỏ, cười khẽ nói:“Xe Porche này vẫn còn mới nguyên, có lẽ là vừa mới mua về, một vạn thì một vạn. Không ngờ kỹ thuật của cô lại tốt thế, có thể lái một chiếc xe thể thao vừa đẹp, vừa phong cách đến chừng này, thật sự vô cùng hâm mộ!”.



Ai mà chẳng thích nghe nói ngọt, huống chi là một người bình thường như Lưu Tinh Tinh, cơn tức vừa dâng lên trong lòng nhất thời giảm đi không ít, mặt tỏ ra đầy đắc ý, tự hào cười cười.



“Đó là chuyện đương nhiên, tài lái xe của bổn tiểu thư đây luôn đứng hàng đầu. Nói cho cô biết, ngay cả những tay đua xe chuyên nghiệp cũng chưa chắc có thể so được với tôi. Vì thế nên tôi thích nhất là chạy xe thể thao vượt lên trên người ta, cảm giác bỏ người khác lại phía sau thật sự tuyệt không thể tả!”.




“Khụ khụ... Ha ha...”



“Ha ha...”



Đám người đang vây xem nghe thấy thế liền không nén nổi buồn cười, nhưng lại không muốn phá vỡ cuộc đối thoại hay ho này, đành vất vả nhịn xuống!



“Từ đó có thể thấy được, tiểu thư đây thật sự là vị cao nhân. Hóa ra sở thích lớn nhất của cô chính là vượt lên xe của người khác, xem ra một vạn tệ này tôi không cần phải đưa cho cô nữa, có đúng không?!”.



Gương mặt xinh đẹp tuy đang tươi cười nhưng ánh mắt ngày càng tỏ ra sắc bén, Dung Nhụy Tâm cất giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng, thêm vào đó là cảnh cáo uy nghiêm, vừa thanh nhã lại lợi hại vô cùng.



“Cô...”



Lưu Tinh Tinh khẽ biến sắc, cuối cùng cũng cười không nổi, một cậu nhóc đẹp như tiên đồng không biết xuất hiện từ lúc nào, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nói: “Chị gái à, sao mông của chị lại đỏ thế, có phải bị đổ máu rồi hay không?”.



“Cái gì?”, Lưu Tinh Tinh vừa nghe cậu bé nói thế, lập tức đưa tay ra đằng sau sờ sờ lên mông mình, một giây tiếp theo liền thét lên thảm thiết: “A....”.