Chầm Chậm Thích Em

Chương 15




Mặt trời đã bắt đầu khuất đằng sau núi, trong nhà lớn của Cố gia vẫn ngặt một màu u tối ảm đạm, không khí nặng nề.

Vì đã lâu rồi mà Cố Tranh vẫn chưa bình phục.

Vốn tưởng rằng sự nhẫn nhịn có thể đổi lấy bình yên nhưng xem ra đã uổng công rồi.

Bả vai của Cố Tranh nóng rát đau nhức như đang nhắc nhở hắn không được phó mặc cho số phận.

Cái gọi là buông xuôi, chẳng qua chỉ là một cách nói khác của sự tuyệt vọng.

Ông cụ nói không sai, hắn không thể hành động theo cảm tính được, nếu không thì cũng là cá mè một lứa với cái đám ô hợp kia thôi. Đặt trường hợp là trước kia thì có lẽ hắn đã liều mạng, nhưng bây giờ không giống như lúc trước nữa. Hắn còn có một omega nhỏ đang đợi hắn ở nhà, Cố Tranh nhớ khi người nọ cười lên trong ánh mắt dường như cất chứa cả ngàn vì tinh tú, từ lần gặp gỡ vào buổi chiều hôm ấy, sắc nước hương trời cũng không bì kịp với omega.

Ăn cơm trưa xong, Cố gia tìm một bác sĩ gia đình đổi thuốc khác cho hắn. Miệng vết thương tạm thời không còn xuất huyết nữa, chỉ sợ bị nhiễm trùng nên phải thay băng đúng giờ, ăn uống cũng phải chú ý hơn.

Vừa qua giờ trưa một chút thì Lâm Nhuận An gọi đến.

Từ lúc hay tin Cố Tranh bị thương, Lâm Nhuận An đã đứng ngồi không yên, bình thường cậu xem phim ảnh nhiều, thấy người tham gia quân ngũ một khi bị thương thì đa số đều là vết tích của pháo đạn, không chết cũng tàn tật. Sau đó biết được tuy vết thương của Cố Tranh là do đạn bắn nhưng không sâu, chỉ là phải nằm tĩnh dưỡng một thời gian thì Lâm Nhuận An mới yên lòng.

"Bây giờ anh đỡ nhiều chưa?"

Giọng nói mềm mại của omega từ bên kia điện thoại truyền đến, xua hết mọi sương giá trong lòng Cố Tranh đi.

"Ừm, nghỉ ngơi một thời gian nữa là ổn thôi."

"Vậy thì tốt rồi."

Thật ra Lâm Nhuận An muốn đi thăm Cố Tranh lắm, nhưng biết hắn đang ở nhà lớn của Cố gia, nơi đó hình như ở rất xa... Hơn nữa không biết cậu đến có tiện hay không.

Hai người im lặng hết một lúc, sau đó Lâm Nhuận An mới vội vàng hỏi, "Em có thể... Đi thăm anh không?"

Sợ Cố Tranh không đồng ý, Lâm Nhuận An gấp gáp nói tiếp, "Không được cũng không sao! Em... Hôm nay em còn phải đi siêu thị, bận lắm!"

Người nọ hình như không thích cho ai xem thương tích của mình. Lần trước khi hắn bị thương lúc làm nhiệm vụ, Lâm Nhuận An nằng nặc đòi xem nhưng Cố Tranh cứ không chịu, giằng co qua lại một hồi cậu phải bó tay với hắn. Dù sao kẻ yếu lúc nào chẳng sợ người mạnh hơn mình, nhìn cái mớ cơ bắp kia của hắn đi, đụng vô vảy ngược của hắn không chết chắc cũng què.

Cố Tranh không khỏi phì cười, "Câu trước chẳng khớp với câu sau gì cả, em muốn đến thì đến, ba mẹ và ông nội anh cũng đến nhà em rồi mà. Đợi lát nữa anh gửi địa chỉ cho."

Lâm Nhuận An ngồi trên ban công, hơi ngửa mặt đón lấy ánh nắng ấm hiếm có trong mùa đông, gió lạnh thổi qua làm mấy tán cây đung đưa nhè nhẹ. Trong lòng cậu dù đang rất vui nhưng cũng cố kiềm lại, giả vờ nói, "Cố tiên sinh đã mời thì tất nhiên em không thể từ chối rồi."

Cố Tranh để mặc cho Lâm Nhuận An nghịch ngợm, omega này càng ngày càng làm hắn yêu thích không thôi. Nhớ lúc vừa mới quen cậu còn rất sợ hắn, khi ăn uống hay xem phim đều dùng ánh mắt dè dặt nhìn hắn. Bây giờ Lâm Nhuận An cũng gọi hắn là Cố tiên sinh, nhưng thái độ không giống như trước nữa, nếu nghiền ngẫm một chút sẽ cảm nhận được sự ngọt ngào nho nhỏ mỗi khi cậu chủ động gọi hắn như thế.

Lâm Nhuận An được cho phép xong liền bắt tay chuẩn bị đồ đạc ngay. Hôm qua cậu có nướng một ít bánh quy, tuy không phải cái gì quý nhưng cũng muốn mang theo, lỡ có gặp trưởng bối thì có cái để tặng lấy thảo.

Bây giờ Cố Tranh còn bị thương chưa khỏi, cậu cũng muốn làm một vài món ăn cho hắn tẩm bổ, chẳng hạn như canh bồ câu con.

Bình thường sở trường của Lâm Nhuận An là làm đồ ăn vặt, thỉnh thoảng cũng có nấu cho ba mẹ mấy món chính, nhưng nấu canh sao cho ngon thì cậu chưa có nghiên cứu kĩ, chỉ biết chất liệu của nồi nấu với thời gian hầm rất quan trọng.

Lâm Nhuận An đi siêu thị mua một ít nội tạng bồ câu con, bỏ thêm vài lát gừng với hành vào, cậu chợt nhớ đã từng đọc trong sách nấu ăn rằng lá trà có thể khử mùi tanh nên mua thêm ít lá trà ngon nữa. Cậu biết Cố Tranh không thích ăn gừng với hành nên lúc nấu cố ý cắt chúng thành những miếng to để dễ gắp ra.

Chi tiết nhỏ này được Lâm Nhuận An phát hiện lúc hai người đi ăn cơm, Cố Tranh sẽ ngồi gắp hết những thứ hắn không thích ra. Hắn đã từng bị Lâm Nhuận An trêu là tham gia quân ngũ rồi mà còn kén ăn giống con nhà giàu, mà thực chất hắn cũng là một quý công tử rành rành đó thôi.

Sau 40 phút ninh bằng lửa nhỏ, mùi thơm của canh bắt đầu lan khắp căn bếp, Lâm Nhuận An cho thêm ít gia vị rồi nếm thử, quá ngon.

Cậu vừa tấm tắc tự khen mình có thiên phú nấu ăn vừa múc canh bỏ vào hộp giữ ấm, trong lúc bất cẩn đụng phải cái nồi còn nóng bên cạnh nên bị phỏng, bàn tay trắng nõn ngay lập tức xuất hiện một vết đỏ chói mắt. Lâm Nhuận An lầm bầm, "Nếu không phải vì cái người kia thì còn lâu mình mới học nấu canh."

Khoảng ba bốn giờ chiều Lâm Nhuận An mới đến nhà lớn của Cố gia, chỗ này cách nội thành hơi xa nhưng được cái nằm cạnh núi nên không khí lúc nào cũng mát mẻ, gần đó còn có một con sông. Xung quanh khu vực này không có một khu chung cư cao tầng nào, chỉ có mấy cái biệt thự lớn nhỏ nhấp nhô.

Cậu còn tưởng rằng Cố gia nhiều đời tham gia quân ngũ nên sẽ sống rất cần kiệm, nào ngờ cũng là một "nhà tư bản".

Dư Gia Cầm với bà Lâm đã quen nhau từ trước, lần này được gặp Lâm Nhuận An nên vui vẻ ra mặt, kéo tay cậu nói chuyện liên hồi.

Lâm Nhuận An cẩn thận lấy ra mấy cái bánh quy tự nướng ra làm Dư Gia Cầm cười càng tươi rói. Bà chỉ sinh một người con trai là Cố Tranh, hắn đã là alpha mà còn ở trong quân đội lâu ngày nên đôi khi nói chuyện không được nhỏ nhẹ cho lắm. Bây giờ có một đứa con dâu là omega bà đương nhiên rất vui, omega nhỏ nói chuyện nhu mì dịu dàng, tay chân yêu kiều, gia cảnh trong sạch, mặt mũi còn hơn cả xinh đẹp, làm gì có ai không thích cậu chứ.

Dư Gia Cầm kéo tay Lâm Nhuận An vuốt ve, cảm khái rằng đôi tay này trông mềm mại như vậy mà có thể làm ra biết bao nhiêu món ngon. Bà vừa nói chuyện vừa đưa cậu đến phòng Cố Tranh, dặn dò con trai mình đón tiếp người ta cho tốt xong mới hài lòng rời đi.

Lúc Lâm Nhuận An vào phòng, Cố Tranh còn đang dựa vào ghế đọc sách trên ban công, đợi Dư Gia Cầm đi rồi cậu mới mang canh bồ câu của mình ra, cẩn thận như vật quý.

"Anh tranh thủ uống lúc còn nóng đi, để nguội không ngon đâu."

Cố Tranh nhìn điệu bộ của cậu như một người vợ nhỏ, trong lòng vừa thấy ấm áp vừa thấy buồn cười.

"Em biết anh không thích ăn hành với gừng nên cắt miếng to, lúc ăn anh cứ gắp ra là được. Canh này có lợi cho vết thương của anh lắm, em cũng không rành về y học nên chỉ có thể nấu đồ ăn ngon cho anh thôi." Cậu vừa nói vừa ngồi lên giường của Cố Tranh, dùng tay khẽ vuốt tấm ga trải giường màu xám, bên cạnh là cái chăn được xếp vuông như miếng đậu hũ.

Cố Tranh đứng im lặng, ánh nắng vàng khẽ xuyên qua cửa sổ sát đất rất to, rọi vào người Lâm Nhuận An rồi đáp xuống giường hắn. Mấy hạt bụi li ti bay là đà trong không khí, thời gian lúc này như đang ngưng đọng lại. Theo ánh nắng, người nọ đang cúi đầu nhìn tấm thảm dưới chân, khóe mắt đuôi mày đều mang mác sự bình yên.

Khiến tất cả khó chịu, đau buồn trong lòng Cố Tranh tan biến.

Hắn đặt chén canh lên cái bàn nhỏ, nói: "An An, lại đây."

Tuy không biết Cố Tranh muốn làm gì nhưng Lâm Nhuận An vẫn nghe lời đi đến bên hắn.

Cậu vừa định ngồi xuống ghế đã bị Cố Tranh nắm tay, dùng lực kéo cậu về phía hắn. Đến khi hoàn hồn lại Lâm Nhuận An đã ngồi trên đùi hắn, trong lúc bất ngờ hai tay đã đặt lên bả vai Cố Tranh, cũng may không đụng vào vết thương.

Lâm Nhuận An không trách người nọ đột ngột hành động, chỉ thấy lo lắng cho thương tích của hắn.

"Anh! Em có đụng tới vết thương của anh không?"

"Không có."

Cố Tranh luôn rất biết nhẫn nhịn, Lâm Nhuận An cảm thấy lúc này hắn đang giả vờ không đau. Cậu không yên tâm, kiên trì muốn nhìn vết thương của hắn.

"Anh đừng né! Để em nhìn một cái đi!"

Omega nhỏ động đậy trong ngực hắn, vô tình đụng phải bộ vị mẫn cảm, Cố Tranh hít một hơi liền bị Lâm Nhuận An phát hiện.

"Anh còn bảo không đụng."

Giọng Lâm Nhuận An đã pha lẫn tiếng khóc mếu máo, Cố Tranh mới thôi không trốn nữa, hắn thở dài, để omega xem vết thương đang bị băng gạc quấn lại.

Nước thuốc cùng với nước từ vết thương thấm vào dải băng trắng, nhưng Cố Tranh vẫn luôn bình thản như không có chuyện gì. Chuyện bị thương đối với hắn mà nói là chuyện xảy ra như cơm bữa, hắn đã từng bị rắn độc cắn lúc trong rừng, lúc đó phải nói là đau đớn thấu xương, mà hoàn cảnh lúc đó còn không được chữa trị như bây giờ, chỉ có thể xử lý đơn giản như trong quân y để giải độc.

Nhưng Lâm Nhuận An không biết, ba mẹ cậu trước nay là dân làm ăn buôn bán, cậu cũng chỉ bình yên trưởng thành, nào có nghĩ đến một ngày mình sẽ quen biết với một quân nhân vào sinh ra tử, đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với vết thương do súng đạn gây ra.

Lâm Nhuận An nhìn chằm chằm vào dải băng, tựa hồ như có thể thấy được vết thương xấu xí đằng sau nó, cậu cảm thấy mình cũng đau đớn như bị đạn bắn vậy.

Cố Tranh cảm giác trên vai ươn ướt, quay đầu liền thấy mắt omega đỏ hoe, nước mắt tí tách rơi xuống. Hắn đột nhiên nghi ngờ, không biết có phải omega được làm từ nước không mà lại mít ướt như vậy.

"Em khóc cái gì."

Lâm Nhuận An mếu máo nói, "Chắc là đau lắm."

Cố Tranh khẽ cười, "Ừ, lúc đó thì đau, nhưng qua rồi là hết đau ngay."

Hắn lau nước mắt cho Lâm Nhuận An, bàn tay đầy vết chai cọ vào làn nha mịn màng kia làm cậu thấy hơi nhột. Cậu nhòe mắt nhìn dáng vẻ thảnh thơi của Cố Tranh, trong lòng tự nhiên thấy giận dỗi, bèn đánh một cái vào ngực hắn.

"Anh đấy! Đúng là không tim không phổi, lần sau muốn kéo phải nói trước với em, lỡ em đụng vào vết thương thì phải làm sao."

Cố Tranh nắm lấy một tay của omega, một tay khác vén tóc ra sau tai cho Lâm Nhuận An, "Thực sự chỉ là vết thương nhỏ thôi, anh đối với em không lẽ cũng không tim không phổi sao."

Cậu nghe xong mặt mày liền đỏ bừng lên, muốn thoát khỏi lồng ngực hắn nhưng cánh tay hắn lại càng siết chặt như gông cùm. Trong lúc loay hoay, Lâm Nhuận An chợt cảm giác có thứ đang nóng rực cọ vào đùi mình, sau đó kí ức hai người thở dốc dính lấy nhau trên giường khách sạn ở thủ đô bắt đầu ùa về như cuốn phim.

Cố Tranh ghét sát vào tai Lâm Nhuận An, khẽ thì thầm mấy chữ, "Đêm nay em đừng về."