Chầm Chậm Thích Em

Chương 17




Từ lần quấn lấy nhau trong khách sạn ở thủ đô, Lâm Nhuận An đã biết được Cố Tranh dù có là một thiếu tướng cẩn trọng, uy nghiêm lẫy lừng với binh sĩ đến thế nào thì cũng là một alpha. Đừng thấy Cố Tranh bình thường ít nói ít cười mà nghĩ hắn lãnh đạm, thực chất alpha đó một khi đắm chìm vào omega là không chịu nhả ra, ăn được một lần là sẽ có lần tiếp theo. Lần đó Lâm Nhuận An bị hắn giày vò đến mấy ngày, mặt sau không ra nổi thứ gì nữa mà người nọ vẫn cứ như không biết mệt, ra sức tiến lùi trong thân thể cậu.

Tối hôm qua cũng thế.

Thể lực của alpha thực sự quá kinh người, Lâm Nhuận An cảm giác hai cẳng chân đang treo trên tay hắn của mình mỏi không chịu được, nhưng Cố Tranh chỉ đọng vài giọt mồ hôi trên trán.

Tình dục như một cơn lốc càn quét trên biển mà Lâm Nhuận An chỉ là một chiếc thuyền con đang lạc lối bởi cơn sóng. Hết thảy sự dựa dẫm ỷ lại của cậu đều đặt vào người đàn ông này, cậu tin hắn có thể chắn gió che mưa cho cậu, cứu cậu khỏi biển sâu.

Ánh trăng bên ngoài khẽ vén làn sương mù để trộm nhìn đôi uyên ương mới cưới, tin tức tố omega và alpha đan vào nhau khiến ai lướt qua cũng cảm nhận được sự nồng nàn trong đó.

Lâm Nhuận An bị alpha thúc mấy cái rất sâu, bật ra tiếng khóc rên cao vút xin tha, nhưng Cố Tranh đang chìm trong hoan ái, không đủ rộng lượng để bỏ qua cho omega của mình. Cơ bắp trên cánh tay hắn căng phồng, gân xanh ngay thái dương dữ tợn nổi lên, Lâm Nhuận An khẽ chớp đôi mắt ướt át khiến Cố Tranh càng thêm điên cuồng.

Đột nhiên omega dời một cánh tay đang gác lên cánh tay alpha lên lau mồ hôi trên trán cho hắn.

Lần này Cố Tranh thật sự không nhượng bộ được nữa, thúc thật mạnh thêm mấy chục cái nữa làm omega nức nở rên rỉ, cuối cùng run rẩy cong eo cao trào.

Lâm Nhuận An cảm giác được sự khác thường rất rõ rệt sau khi người nọ tiến vào khoang sinh sản của cậu.

Đêm qua Cố Tranh như bị nghiện mà ấn cậu làm bốn lần, đến khi omega dần dần mất đi ý thức, cảm nhận được một luồng chất lỏng nóng cháy chảy vào trong cơ thể mình rồi im lặng thiếp đi lúc nào không hay.

Lâm Nhuận An ngủ đến trưa hôm sau mới dậy, cả người đau nhức không thể hình dung nổi.

Máu trong cơ thể cũng thay đổi, cậu có thể cảm nhận được tin tức tố của Cố Tranh đang xuôi ngược trong cơ thể mình, chiếm hữu hết mọi ngóc ngách trong đó.

Đánh dấu hoàn toàn giữa alpha và omega quả thật kỳ diệu.

Lâm Nhuận An chưa kịp suy ngẫm về sự khác lạ trong thân thể mình thì bị sự đau nhức quấn lấy.

Alpha trông rất bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra, hắn đang ngồi trên giường xem báo cáo, thấy cậu tỉnh lại mới quay về dáng vẻ nghiêm túc như thường ngày.

"Dậy rồi à? Muốn ngủ thêm chút nữa không?"

Lâm Nhuận An nhìn điệu bộ của hắn xong trong lòng liền nghi ngờ rằng không biết alpha có sống hai mặt quá không. Cậu giận bản thân mình quá tin vào cái vẻ chính trực của hắn để rồi bị lừa, bèn vươn nắm tay đấm vào bụng người nọ một cái.

Cố Tranh không thèm đáp trả, omega nhỏ sức có bao nhiêu, bình thường hắn luyện tập còn đau hơn cái này nhiều.

"Đều tại anh hết! Em đã nói đừng rồi mà anh chẳng tôn trọng em gì cả!" Omega quở trách hắn một hồi hốc mắt cũng hơi nóng lên, muốn khóc cho bỏ tức.

Cố Tranh được ăn no nên có rất nhiều kiên nhẫn để dỗ dành omega, hắn ôm Lâm Nhuận An vào lòng, khẽ nói mấy câu vỗ về ngon ngọt nhưng tuyệt không nói sau này sẽ "tôn trọng" omega trên giường.

Lâm Nhuận An vẫn tức, dưới thân còn nóng rát khó chịu, dù đang lầm bầm mắng alpha nhưng thật ra trong lòng không còn giận nữa, lặng lẽ nép mình vào ngực hắn.

Trước kia xem phim ảnh Lâm Nhuận An đều nghĩ rằng hôn nhân là chuyện của hai người, người ngoài không có quyền xen vào, thậm chí cậu còn bất bình thay những cặp đôi bị gia đình chia rẽ. Bây giờ cậu mới biết được, hôn nhân quả thật là chuyện của hai nhà, đặc biệt là đối với nhà của Cố Tranh.

Cố Tranh xin nghỉ nửa tháng sau kết hôn, Lâm Nhuận An còn đang chuẩn bị kế hoạch hưởng thụ tuần trăng mật, ai ngờ mọi ý tưởng đều bị đổ bể hết. Sau khi cưới xong hai người vẫn luôn bận rộn đi thăm hỏi họ hàng, lúc Lâm Nhuận An gặp mấy vị lão tướng quân cấp trên của Cố Tranh không khỏi căng thẳng đứng dậy chào, mà người nọ không hề luống cuống, hắn mặc quân phục giống các quân nhân khác, tác phong kính rượu hoàn toàn khác hẳn so với dáng vẻ khi ở nhà với cậu.

Lâm Nhuận An vừa thấy tự hào vừa thấy tự ti.

Một thiếu úy phu nhân vừa cười vừa đùa nói, "Cố thiếu tướng phu nhân quả thật là một omega dịu dàng, đáng yêu. Nói chuyện nhỏ nhẹ, lớn lên xinh đẹp, vừa nãy tôi có nghe thấy Cố thiếu tướng phu nhân gọi Cố thiếu tướng là Cố tiên sinh, tuổi trẻ thật là, xưng hô vợ chồng cũng đặc biệt."

Lâm Nhuận An không biết những người này có ý gì, thấy câu từ có vẻ là khen ngợi nên ngại ngùng đỏ mặt.

Chỉ có buổi tối cậu và Cố Tranh mới được gần gũi, chân chính hưởng thụ thế giới riêng của hai người. Nhưng kế hoạch đi nghỉ phép của cậu vẫn chưa thực hiện được, kỳ nghỉ của Cố Tranh sắp kết thúc, hắn phải về làm việc tiếp, Lâm Nhuận An buồn bã không vui.

Cố Tranh để ý nét mặt của phu nhân mình, vươn tay niết nhẹ mặt cậu một cái, nói: "Sao lại không vui rồi."

Lâm Nhuận An không cần phải câu nệ với Cố Tranh, bèn bĩu môi oán trách, "Em còn tưởng anh có thể dẫn em đi chơi, ai ngờ ngày nào cũng đi xã giao."

"Em muốn đi đâu chơi?"

Lâm Nhuận An không nói gì, đi chỗ nào alpha cũng đâu có thời gian. Cậu cũng không thể tùy ý làm nũng với hắn như trước nữa, hôm nay thấy các vị quan quân phu nhân khác tuy đa số đều là omega, lác đác một vài beta nhưng tác phong của họ đều nghiêm nghị giống với chồng mình, lúc nói chuyện vừa đoan trang vừa rộng lượng.

"Sao im lặng rồi, em muốn đi đâu thì anh sẽ giành thời gian đi với em."

"Thôi, hai ngày nữa anh phải về quân đội rồi, vẫn nên nghỉ ngơi lấy sức thì hơn."

Cố Tranh thấy tiểu phu nhân khác thường, khẽ nâng khuôn mặt nhỏ của cậu lên, "Hôm nay em làm sao vậy?"

Lâm Nhuận An nhìn Cố Tranh xong lại càng muốn khóc, nhưng không muốn rơi nước mắt trước mặt hắn nên cúi đầu nói, "Em thấy những trưởng quan phu nhân khác ai cũng giỏi hơn em, em cảm thấy em không xứng với anh."

Cố Tranh ngẫm lại tất cả sự việc hôm nay, trong lòng liền sáng tỏ, hắn hôn một cái lên môi Lâm Nhuận An, "Đừng nghĩ nhiều, anh thích em như vậy."

"Thích em chỗ nào."

"Chỗ nào cũng thích." Lúc nói chuyện môi hắn cũng không rời khỏi da thịt của omega, lần lượt hôn xuống phía dưới cảm nhận hơi thở của cậu.

Hiện tại nơi nào trên thân thể của Lâm Nhuận An cũng toát ra hương vị của Cố Tranh, dù là ai nhìn qua cũng biết cậu có quan hệ gì với hắn.

Hai người đã làm rất nhiều lần, nhưng đến phút cuối Lâm Nhuận An vẫn sợ hãi mà co người một chút.

Bàn tay to lớn của Cố Tranh vuốt ve khuôn mặt cậu, hắn cúi xuống hôn omega làm cậu tự giác thả lỏng, sau đó tiến vào...

...

Sau khi Cố Tranh phục chức, ở quân đội xử lý hết công vụ tồn đọng cũng mất hết nửa tháng. Cấp trên thấy hắn bị thương, nể mặt Cố lão nguyên soái nên bảo sẽ không cử hắn đi làm nhiệm vụ đặc biệt nữa, chỉ là quân đoàn 701 vẫn cần hắn ở lại để chịu trách nhiệm huấn luyện.

Vì để xử lý công vụ, hai ngày này Cố Tranh phải ở ký túc xá.

Ký túc xá là nơi ở tạm thời của hắn, trước khi kết hôn tần suất hắn ở đây vẫn còn cao, sau khi quen Lâm Nhuận An thì hiếm khi ở lại.

Lâm Nhuận An không quen ở một mình mà không có ba mẹ, vốn định về nhà ở, đợi Cố Tranh về thì cậu sẽ về với hắn nhưng mẹ cậu không cho, nói omega mới kết hôn mà dọn về nhà mẹ đẻ ở thì không nên.

Không nên, cái gì cũng không nên, nhà cậu với hàng xóm không thân thiết, có về hay không người ta cũng đâu có biết. Omega gả xa thì cha mẹ người ta chỉ hận không thể đánh trống khua chiêng mỗi khi con mình về, bây giờ Lâm Nhuận An mới nếm được sự đau khổ của việc gả gần nhà.

Từ nhỏ đến lớn cậu chưa ở nhà một mình lần nào, bản thân cậu vốn nhát gan, không thích xem phim kinh dị, sách truyện thuộc chủ đề này cũng chưa đọc bao giờ nhưng lại hay tự hù mình. Lâm Nhuận An dùng hết sự dũng cảm để đi tắm, sau đó nói chuyện với bạn học vài ba câu, bên ngoài gió khẽ rít từng cơn làm trong đầu cậu xuất hiện mấy cảnh tượng khiến người ta sợ hãi.

Cậu gọi điện cho Cố Tranh nhưng không hy vọng lắm, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của alpha không cố định, hiếm khi xem điện thoại, đặc biệt là trong thời gian bận rộn.

Gió thổi ngày càng lớn, men theo khe hở của cửa sổ nhà bếp chui vào nhà kèm theo mấy tiếng mèo kêu. Trong nhà bếp đột nhiên có tiếng đồ vật bị rơi, Lâm Nhuận An bị giật mình nhưng lại không dám đi xem.

Điện thoại cầm trên tay hơi run vì sợ hãi, omega chỉ có thể nằm im thin thít.

Cố Tranh vừa mới xong việc, cầm điện thoại lên thấy cuộc gọi nhỡ của Lâm Nhuận An liền vội vàng gọi lại.

Lâm Nhuận An bị tiếng chuông làm giật mình, giọng nói cũng trở nên run rẩy, "Anh làm em hết hồn!"

"Sao thế?" Giọng nói ôn tồn của người đàn ông truyền đến làm chút bình tĩnh còn sót lại của Lâm Nhuận An sụp đổ.

Cậu cũng không biết vì sao mình lại khóc, "Em sợ."

Cố Tranh chợt nhớ ra Lâm Nhuận An chưa ngủ ở nhà một mình bao giờ, hắn cũng sốt ruột nhưng vẫn nhỏ nhẹ nói chuyện với cậu.

"Em sợ cái gì?"

"Em mới nghe có tiếng động trong bếp, nhưng mà ở nhà chỉ có mình em thôi... Sao lại có tiếng gì được."

"Đúng rồi, làm sao có tiếng động được. Chỉ có mình em thôi, không có ai nữa đâu."

Alpha chậm rãi xua đi nỗi sợ trong lòng omega.

"Bây giờ em về phòng ngủ đi, trong phòng ngủ được anh làm phép rồi, ai cũng không vào được."

Lâm Nhuận An như ma xui quỷ khiến mà đi vào phòng, bên tai là giọng nói trầm ấm của alpha, đến khi đóng cửa phòng ngủ lại mới sực nhớ, "Anh lừa con nít à, làm phép gì mà làm phép."

Cố Tranh khẽ cười, nói: "Vậy mà em còn tin có ma?"

Lâm Nhuận An bị phát hiện điểm yếu, đỏ mặt ngồi trên giường cảm nhận hơi ấm từ ánh đèn, sau đó mới phản ứng được người nọ đang trêu mình, mạnh miệng nói, "Ai nói, có ma thiệt đó."

Alpha không phản bác, "Mau ngủ đi, cho dù có ma thì cũng không dám bắt nạt em, vì em là người của Cố gia mà."

Lâm Nhuận An kéo chăn lên đắp, nằm trên giường bị cơn buồn ngủ bao vây nhưng vẫn lè nhè đáp lại, "Em họ Lâm cơ, anh là thiếu tướng đấy, bớt xem mấy thể loại ma quỷ lại đi."

Rõ ràng cậu mới là người hay nghi thần nghi quỷ, cuối cùng lại đổ thừa cho Cố Tranh. Nhưng hắn không giận, tập văn kiện để trên bàn in bóng hắn trầm tư thật lâu.

"Ngủ ngon, tiểu phu nhân của anh."

Omega ở bên kia đầu dây không lên tiếng nữa, chỉ truyền đến từng nhịp thở đều đều, Cố Tranh lắng nghe một hồi mới cúp điện thoại.