Chăm Chỉ Học Tập, Ngày Ngày Yêu Đương

Chương 56: “Thư tình”




Tiết học môn tự chọn chỉ có 40 phút, vốn không đủ để xem hết một bộ phim được, nhưng chuông tan học vang lên mà mọi người vẫn điên cuồng yêu cầu xem tiếp, dù sao tiết sau cũng là tiết tự học, không ảnh hưởng gì.



Giáo viên có chút do dự, Chi Chi đứng lên, có lý có lẽ trình bày: “Lúc trước cô có nói, nghệ thuật là phải cảm nhận, nhưng nửa tháng sau xem lại, tình tiết vở kịch đã quên, cảm giác cũng đã mất. Hơn nữa dù chúng em có về lớp tự học, chắc chắn sẽ nhớ mãi không quên, không thể chuyên tâm, chi bằng xem một lần cho xong, em có thể đảm bảo mọi người sẽ không trễ nãi chuyện học tập.” LQĐÔN



“Em đảm bảo? Em lấy gì đảm bảo?” Nữ giáo viên cười hỏi.



“Em là lớp trưởng lớp 2, nếu không làm được, thì em xin tự nhận lỗi từ chức ạ.” Chi Chi mặt không đổi sắc, thậm chí có chút mong chờ.



Nữ giáo viên cảm thấy rất thú vị, nghiêm túc hỏi: “À, vậy lớp 2 ở lại, lớp 1….”



Trang Gia Minh giơ tay: “Em cũng đảm bảo ạ.”



Ninh Mân nhân cơ hội nói: “Đây là lớp trưởng lớp 1 bọn em.”



“Các bạn hai lớp nhưng lại một lòng một dạ nhỉ.” Cô giáo bật cười, cuối cùng dưới ánh mắt khát vọng của bọn họ, gật đầu đồng ý, “Vậy cứ xem tiếp đi.”



Mấy bạn học hoan hô một tràng dài.



Vì vậy phim tiếp tục được chiếu.



Đợi tới lúc đám đàn em tìm ra thẻ mượn sách ngày trước, Fujii Ki phát hiện phía sau thế mà có bức ảnh của mình, chuyện xưa rốt cuộc đạt tới cao trào.



Trong phòng học vang lên tiếng nức nở trầm thấp.



Chi Chi đã từng xem một lần, nên không xúc động như mấy cô, chỉ kinh ngạc với điều trùng hợp kỳ diệu: Fujii Shu để lại cho Fujii Shu một quyển sách, là tập cuối cùng của “Hồi ức tháng năm như nước,” có tên là “Thời gian tái hiện.”



(Phim có tên là Thư tình, mọi người có thể tham khảo, mình đọc sơ qua để edit thì có nói đến hình như có hai nhân vật trùng tên họ là Fujii, nên ai muốn tìm hiểu thì xem hộ mình nhé)



Cảm giác rất vi diệu.



Xem phim cũng tựa như xem ca nhạc, xem là chuyện xưa nhưng cũng không chỉ là chuyện xưa. Điều mà Trang Gia Minh để ý hoàn toàn khác với Chi Chi.



Đổi lại ngày trước, cậu sẽ tiếc hận vì sao Fujii Shu không sớm nói ra tình cảm của mình, có lẽ hôm tặng sách thổ lộ hết tất cả, thì mọi chuyện đã khác. Nhưng hôm nay thầm mến một người, ngược lại có thể cảm nhận được tâm trạng kia.



Lo được lo mất, do dự chần chừ, không dám đối mặt nói ra, không thể làm gì khác hơn là dùng phương thức uyển chuyển để biểu đạt.



“Thư tình” rất dài, 117 phút, cho đến khi tan học của tiết tự học cuối cùng vẫn chưa chiếu xong. Cô giáo vội đi ăn cơm, nên đi tới bên cạnh Chi Chi, thấp giọng dặn dò cô lát nữa xem xong thì tắt máy tính đóng cửa.



Chi Chi gật đầu đáp ứng.



Đợi đến khi phim chiếu xong, đã tới thời gian cơm tối. Ngoài cửa sổ, bầu trời đỏ rực một mảnh, trên mặt đất là học sinh kéo nhau chạy về phía phòng ăn, gió đêm thổi làm hơi nóng mùa hè dần dần biến mất, bên tai vẫn còn lưu lại tiếng kêu gào trong phim.



“Cậu ổn không.”



“Tớ ổn.”



Các bạn học ngồi ở vị trí, thấp giọng trò chuyện với nhau, mãi vẫn chưa rời đi.



Chi Chi bước lên bục giảng, tắt thiết bị đầu chiếu, nhắc nhở mọi người: “Mau đi ăn cơm đi, tự học buổi tối đừng tới muộn đấy.”



“Quan Tri Chi, cậu càng ngày càng gương mẫu đấy.” Ninh Mân lấy lại tinh thần trước, cười hì hì trêu chọc cô.



Chi Chi làm bộ phiền muộn: “Cậu có Trang Gia Minh, mình không có. Uyển Uyển không có lương tâm, bỏ lại mình để chọn tiết âm nhạc.”



Ninh Mân ngó ngó Trang Gia Minh đang thu dọn sách vở, giọng nói vi diệu: “Là Trang Gia Minh nhà cậu.”



Trang Gia Minh da mặt mỏng: “Khụ khụ!”



Ninh Mân làm mặt quỷ, không nói gì thêm, cùng Kỷ Khả Nhân đi ăn cơm.



Mấy bạn học tốp năm tốp ba rời đi, chỉ còn lại hai người họ.







“Đi ăn cơm không?” Trang Gia Minh nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, dò hỏi.



“Cũng chưa đói, không đi.” Chi Chi lắc đầu nói, “Em đi tắm trước, lát về mua cái bánh bao ăn vài miếng là được.”



Cô là một dưỡng sinh girl (theo mình hiểu là biết chăm chút lo cho sức khỏe), dù mùa hè cũng phải bật nước nóng tắm rửa, khác với nam sinh chỉ dùng nước lạnh tắm dội. Trang Gia Minh rất rõ thói quen của cô, thuận thế nói: “Vậy anh mua cho em.”



“Anh cũng không ăn?”



“Không đói.” Cậu cười, lại đưa nửa ly café còn dư lại cho, “Buổi tối em uống đi, lát nữa trả ly cho anh là được.”



Chi Chi cũng nghĩ tới chuyện này: “Anh chờ em một lát, em đi lấy ly, anh rót qua cho em là được.”



“Đó không phải là lại phải rửa thêm một cái nữa à?” Cậu cầm túi bút và sách vở lên, ỷ vào người cao chân dài, hai bước làm thành một đi về lớp học, để lại cô đứng nguyên tại chỗ: “Lát nữa trả anh, anh đi trước.”



Chi Chi: “….” Thiếu vài phút à? Nam sinh thật đúng là không kiên nhẫn mà.



Cô lắc đầu, trở về phòng học đổ café vào ly của mình, sau đó rửa sạch ly, quẹo vào lớp 1, tìm được chỗ ngồi của Trang Gia Minh, nhét ly vào chỗ quen thuộc của cậu.



Lúc rút tay ra, không cẩn thận kéo ra một bức thư. Phong bì màu hồng, dán trên miệng bì thư là một trái tim tình yêu màu tím.



Chi Chi rất quýnh, xem “Thư tình” xong thì nhận được thư tình, không hổ danh là Trang Gia Minh. Sau đó mặt không đổi sắc nhét trở lại.



5h50’.



Trang Gia Minh đưa bánh mỳ cho Chi Chi xong quay lại, phát hiện ra bức thư ở trong ngăn bàn. Cậu sợ hết hồn, theo bản năng nhìn xung quanh một cái, thấy không có ai để ý, vội vàng kẹp vào trong sách bài tập.



Để người khác thấy cái này không phải là chuyện hay ho gì, cậu bị trêu chọc còn chưa tính, ngộ nhỡ người gửi thư bị lộ ra ngoài ánh sáng, nặng thì bị đâm thọc, nhẹ thì bị giễu cợt, chẳng có chút ý nghĩa gì.



Cậu làm như không có chuyện gì tiếp tục tìm sách vở, rất nhanh thấy ly nước đã được rửa sạch. Ngón tay dừng lại phía trên một lúc, rồi từ từ thả ra.



6h, tự học buổi tối chính thức bắt đầu.




Từ bắt đầu lớp 11, tiết đầu tiên tự học buổi tối không phải là tự học, giáo viên khác nhau cũng sẽ sắp xếp khác nhau. Có lúc giảng đề thi, có lúc thi luôn trong lớp, số may thì còn có thể xem vài đoạn phim.



Hôm nay giáo viên ngữ văn cho bọn họ xem tập 87 trong , đoạn Lâm Đại Ngọc vào phủ Giả. Đoạn này chính là tiết học đầu tiên học kỳ 1, bọn họ vừa học qua.



Trang Gia Minh xem không tập trung, trong lòng hơi lo lắng vì bức thư trong vở bài tập: Lúc Chi Chi để ly nước, có thấy bức thư đó không, có hiểu lầm gì không?



Thật vất vả chịu đến khi xem xong đoạn phim, cậu mở sách bài tập ra, mượn sách che chắn, lặng lẽ rút bức thư ra, bên trong là bài thơ tình được chép lại: "One word is too of­ten pro­faned, For me to pro­fane it..." (Trích bài thơ One Word is Too Often Profaned của Percy Bysshe Shelley)



Thành thật mà nói, khoảnh khắc cậu thấy dòng chữ bằng tiếng Anh, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm. Cẩn thận đọc lại lần nữa, càng thêm bình tĩnh.



Không ký tên.



Cậu đọc qua loa, lặng lẽ cất vào, tiện tay nhét vào trong túi đựng bài thi.



Kiểu thư này không thể tùy tiện vứt bậy bạ được, biết đâu có người lục thùng rác, hơn nữa nếu bị đối phương biết, không biết sẽ đau lòng cỡ nào.



Cho nên cậu không trả lời thư, chỉ cầm về nhà, nhét vào thùng giấy dưới gầm giường. Có thể ngày nào đó lúc dọn nhà, chúng nó sẽ biến mất, hoặc cũng có thể vẫn nằm trong đó, đợi đến lúc tóc cậu bạc trắng mở ra xem, vẫn không đoán được là ai gửi cả.



Sau khi xác nhận đã giấu kỹ bức thư, Trang Gia Minh tập trung suy nghĩ nên giải thích với Chi Chi thế nào – Cố ý hỏi, có thể khiến cô hiểu làm gì không, nhưng nếu chờ cô chủ động hỏi, lại giống như kiểu không muốn cô biết.



Làm sao bây giờ? Rõ ràng chỉ là một chuyện cỏn con, nhưng sao cậu lại phiền não như vậy.



******************************************************************



Thư tình, Chi Chi chưa từng viết, cũng chưa từng nhận được.



Qua lại với bạn trai hồi đại học, cũng chỉ add QQ, trò chuyện vớ vẩn, tỏ tình cũng chỉ một câu “Anh rất thích em, hay là chúng ta ở bên nhau đi,” vô cùng đơn giản.







Nói thật, dù năm 2011, đám học sinh rất ít dùng thư tình, dùng QQ vừa dễ dùng vừa khó bị phát hiện. Tuy nhiên, câu “Lúc trước ngày trở nên chậm, xe, ngựa, bưu phẩm cũng chậm, cả đời chỉ cần yêu một người” sẽ bùng nổ trên mạng, không phải không có nguyên nhân.



Mọi người vẫn nhớ những bức thư tình như vậy, từng lời tỏ tình được dùng bút viết ra.



Cô có chút hâm mộ Trang Gia Minh.



Trên đường về sau tiết tự học buổi tối, cô chủ động nhắc tới chuyện này: “Ngại quá, hôm nay lúc để ly em vào vô tình nhìn thấy. Nhưng không mở ra, nên chẳng thấy gì.”



Trang Gia Minh đang phiền não nên mở miệng thế nào, như vậy đúng ý đúng nguyện, giải thích nói: “Không sao, chỉ là bức thư bình thường.”



“Bây giờ quả thật người viết thư ít hẳn đi.” Cô nói: “Anh tốt nhất nên biết quý trọng.”



Trang Gia Minh dừng bước, nhìn chằm chằm cô hỏi: “Quý trọng cái gì?”



“Sau này chưa chắc còn có người tình nguyện viết thư.” Chi Chi vỗ vai cậu, thở dài nói: “Lâu lắm rồi em không viết thư.”



Trang Gia Minh thật sự không biết nên tức giận hay là nên thở phào nhẹ nhõm: “Bây giờ em cũng có thể viết mà.”



“Khác chứ.” Ánh sao đầy trời, bươm bướm bay múa, Chi Chi đi trên con đường mòn trở về ký túc xá, sa vào ký ức, “Lúc học tiểu học, em cũng từng kết bạn qua thư đấy, những bức thư đó em vẫn còn giữ. Thoáng cái mà đã nhiều năm rồi.”



Vẻ mặt Trang Gia Minh có chút kỳ lạ: “Em nói chính là người bạn ‘Độc giác thú rừng cấm’ qua thư sao?”



“Đúng vậy, em còn cho anh xem thư của cậu ấy, anh nhớ chứ.” Chi Chi hăng hái.



||||| Truyện đề cử: Vợ Cũ Hoá Tình Nhân |||||



Lúc cô học tiểu học, mọi người phổ biến kết bạn qua thư. Lúc ấy chưa có máy tính, gợi ý kết bạn được đăng trong hàng dưới cùng của tạp chí, cô chọn lựa cẩn thận, tìm thấy một người tự giới thiệu rất thích ma pháp ‘Độc giác thú rừng cấm,’ dương dương tự đắc viết kín một trang giấy (Khi đó vẫn còn là gà con tiểu học, viết kín một trang quả thật không dễ dàng) gửi đi.



Sau đó ngày đêm trông ngóng, mong nhận được thư hồi âm.



Cô nhớ rất rõ, mình đợi chừng nửa tháng mới nhận được thư trả lời. Đối phương rất lễ phép nói “Rất vui khi làm bạn với bạn,” những thứ khác thì không nhớ. Nhưng, đây đây tuyệt đối là chuyện cực kỳ có ý nghĩa kỷ niệm của Quan Tri Chi thời học sinh tiểu học.



Ở trong ấn tượng của cô, họ thư từ qua lại hơn nửa năm, hoàn toàn không trò chuyện về cuộc sống hàng ngày, mà tất cả đều là chuyện ma pháp – Đúng vậy, vì một loạt tác phẩm như , , được lưu hành, có lần cô tin chắc chắn trên thế giới có ma pháp tồn tại, nghiêm túc thảo luận cùng người nhà “Ngôi sao năm cánh không gọi là ngôi sao năm cánh mà nên gọi là ngũ mang tinh,” “Trên thế giới có bốn nguyên tố chủ yếu Phong, Thủy, Hỏa, Thổ.”



“Sau đó không biết vì sao mà mất liên lạc.” Thời gian đã cách hai mươi năm, Chi Chi không nhớ rõ nữa, ngoài tiếc nuối thì có chút may mắn, “Nhưng như vậy cũng tốt, toàn là lịch sử đen tối.”



Trang Gia Minh: “….”



Cậu quyết định giữ im lặng.



******************************************************************



Tối thứ sáu, Trang Gia Minh ăn cơm bên nhà nội về, khóa cửa phòng lại, lôi thùng giấy dưới gầm giường ra. Đầu tiên là nhét thư tình không tên vào túi giấy, sau đó lôi hộp bánh quy màu xanh ở phía dưới cùng ra. Truyện của LQĐÔN, trang khác copy là thứ hèn.



Mất chút sức để cậy nắp ra, bên trong là một chồng thư được xếp ngay ngắn. Bì thư màu hồng rất đặc biệt, sau khi mở ra, bên trong vẫn còn mùi hương nước hoa rẻ tiền.



Cậu bị sặc ho khụ khụ, lắc lắc bì thư, rồi mở ra xem lại.



“Xin chào Độc giác thú rừng cấm, mình là thiếu nữ linh chi. Thấy lời giới thiệu ở mẫu tin trên tạp chí nói cậu rất thích ma pháp, nên quyết định viết thư cho cậu, vì mình cũng là Ma pháp sư….”



“Ha ha,” cậu không nén được, nằm xuống gối cười điên cuồng.



Trên bì thư, là dấu mộc đỏ bưu điện trả về.



Haizzz, thiếu nữ linh chi tự xưng là ma pháp sư không hề biết, lúc cô ghi địa chỉ cho người ta bị sai mấy chữ. Người đưa thư không thể tìm ra người này nên trả lại cho cô.



Còn khi đó Trang Gia Minh làm lớp trưởng, phụ trách nhận tất cả thư từ trong lớp. Cậu biết cô mong đợi thư cỡ nào, sau khi phát hiện, lặng lẽ cất đi, giả làm đối phương gửi một bức thư hồi âm, còn vắt hết óc viện cớ dọn nhà, cho cô địa chỉ mới.



Chuyện cũ trôi qua đã quá lâu, đã sớm phủ bụi sâu trong trí nhớ, không nghĩ tới bây giờ, lại một lần nữa xuất hiện trong ký ức của cậu bằng cách như vậy.



Thì ra, họ từng có năm tháng đẹp đẽ như thế.