Tống Tử Đằng nửa tỉnh nửa mê, lờ mờ thấy bóng dáng ai đó lảo đảo bước đi. Hắn muốn đưa tay túm lấy, lại phát hiện căn bản thân ảnh ai kia đã quá xa tầm với, càng muốn mở to mắt nuốt lấy hồi ức khắc khoải, hình bóng trước mắt lại càng trở nên nhạt nhoà. Cơn đau nửa đầu cũng đồng thời tra tấn hắn, mạnh mẽ nhổ hết gai nhọn mà Tử Đằng đã dày công dựng nên suốt bao năm qua, đưa hắn vào cơn mộng mị tàn ác nhất.
Mười năm trước, lúc bị bè lũ Đại Bàng Hội truy đuổi, Tống Tử Đằng lê đôi chân bị đạn bắn xuyên qua chạy vào một con hẻm nhỏ. Theo từng bước đi, máu tươi từ ba bốn nhát đâm sâu trên người lại rỉ ra, dòng máu uốn lượn như những sợi tơ đỏ rực, thấm ướt bàn tay đang cố ấn mạnh vào vết thương để cầm cự. Máu tươi nhuốm đỏ đôi tay, nước mưa như trút chảy dài qua khuôn mặt tuấn mỹ đầy vẻ giận dữ, thấm ướt chiếc áo trắng đã dần chuyển sang màu của thứ chất lỏng đang cuộn sôi trong cơ thể, dán vào thân hình cao lớn với những khối cơ hoàn mỹ. Tống Tử Đằng đang tuổi trưởng thành, từ ngày biết cha mẹ lỡ dính dáng đến bọn xã hội đen, hắn đã tập luyện ngày đêm, mong ngày trở về có thể trở thành tấm khiên chắn chống đỡ cho gia đình. Nhưng thời gian không chờ đợi Tử Đằng, khi hắn đã đủ cứng cáp, trước mắt hắn chỉ còn là hai khối thi thể của đấng sinh thành, đã không còn nguyên vẹn nữa.
Chỉ không lâu trước đó thôi, hắn còn tận mắt chứng kiến cha mẹ mình, những người đã một thời đứng trên đỉnh cao quyền lực, kẻ săn người đón, nơm nớp xu nịnh; vậy mà hai con người cao quý đó vì ma lực đồng tiền và danh dự mà phải quỳ gối trước bọn xã hội đen mà cầu xin. Tử Đằng hiểu, cảm giác cha mẹ hắn phải trải qua, ô nhục đến cỡ nào. Như thể con ong chúa được cung phụng ngày qua tháng lại, ở nơi an toàn nhất, đẹp đẽ nhất, được những con ong thợ coi là kẻ quyền lực nhất, chăm chút bằng thứ mật ngọt ngào nhất thế gian, bỗng một ngày đôi cánh tuyệt đẹp bị chính những con ong thợ cung phụng xé nát, thân thể và tâm can bị chà đạp đến nát vụn, rồi bị ném ra khỏi tổ ấm không chút tiếc thương, bị dòng đời lần nữa vùi dập.
Kết cục là gì... Tử Đằng đoán được...
Cha Tử Đằng không cách nào vãn hồi quá khứ, không cách nào sửa đổi hiện tại, không cách nào thay đổi tương lai, ông chìm trong men rượu và chất cấm.
Mẹ Tử Đằng không cách nào tìm được hào quang của bản thân và dáng hình đẹp đẽ trong quá khứ, chán ghét chồng và chính bản thân ở hiện tại, sợ hãi tương lai mờ mịt và tăm tối, bà không ngày nào ngừng rơi nước mắt.
Cuối cùng... Họ chọn giải thoát cho chính mình.
Hình ảnh gia đình hạnh phúc và đẹp đẽ trong hồi ức chính thức vỡ nát. Tử Đằng của khi xưa cũng cùng lúc vỡ nát, trong hắn giờ phút ấy, ngọn lửa hận thù đang nhen nhóm cũng cùng lúc bùng cháy lên.
Hắn của mười năm trước, trong con hẻm tăm tối và chất hẹp, nhớp nhúa nước mưa và đất bùn đó, đã đấu tranh giữa sự sống và cái chết, giữa mong muốn chết đi để giải thoát, và sống sót để trả thù. Đã âm thầm tuyên thệ. Ai cũng được, bất kể là ai, cứu lấy hắn một lần này, hắn thề sẽ trao trọn ân tình, trao hết phần nhân tính còn sót lại cho kẻ đó, coi đó là người quan trọng nhất mà hắn sẽ dùng cả tính mạng để bồi đắp và phủng hộ.
Tiếng sấm rền vang xé tan màn đêm tăm tối, qua làn mưa ướt nhoà đôi mắt, Tử Đằng lờ mờ thấy hai bóng người... có người gọi tên hắn, có bàn tay ấm áp trong đêm bão giông lạnh lẽo nắm lấy tay hắn, nâng đỡ hắn bằng cử chỉ dịu dàng mà mạnh mẽ, người ấy vác hắn lên vai, có phần lảo đảo rồi dần ổn định cước bộ. Khoảnh khắc ấy, Tử Đằng biết, thiên sứ hộ mệnh của mình đã tới, đôi cánh ác ma của hắn sau này có thể bao trùm lấy cả thế giới, vấy bẩn cả thế gian, nhưng tuyệt đối giữ cho người ấy phần trong trắng và đẹp đẽ nhất trong trái tim đầy rẫy vết thương.
***
Lúc Tử Đằng thức giấc, Lại Nhật Tâm đang ngủ ngồi bên thành giường, không biết đã bao lâu. Thấy tiếng sột soạt do ga giường và chăn cọ sát, cậu từ từ mở mắt, hàng mi dài như cánh bướm khẽ lay động, hé ra đôi mắt trong trẻo và êm dịu như mặt nước mùa thu. Thấy Tử Đằng nhìn mình, Nhật Tâm mỉm cười đáp lại.
[Anh đã khoẻ hơn rồi chứ?]
Tử Đằng không đáp, lúc hắn ngồi dậy, chiếc khăn lạnh trên đầu tuột xuống, chiếc khăn dính dấp nhiệt độ từ cơ thể hắn, nóng hổi, chắc hẳn là từ lúc được đặt lên trán hắn thì đã khá lâu rồi.
Tống Tử Đằng nhớ lại mười năm trước đây, vào cái ngày định mệnh hắn được cứu rỗi ấy, khi tỉnh lại sau một đêm mê man vô định, người hắn nhìn thấy đầu tiên chính là Lại Nhật Tâm. Khi ấy cậu cũng như thế này, ngồi bên thành giường lẳng lặng nhìn hắn bằng đôi mắt ngây thơ đầy chờ mong. Lời thề trong thâm tâm cũng từ đó mà nảy mầm, hắn phải bảo vệ cậu bằng mọi giá, cho cậu những điều tốt đẹp nhất, bởi Nhật Tâm đã cho hắn được hồi sinh từ vũng bùn lầy chết chóc.
[Anh à, anh khoẻ lại rồi thì mình đi dùng bữa thôi.]
Nhất Tâm khéo léo nắm lấy bàn tay thô ráp của Tử Đằng, nửa phần níu giữ, nửa phần chờ mong, ngây thơ mà dụ hoặc.
Tử Đằng bỗng thấy cơ thể mình cứng ngắc. Bàn tay này không phải, không phải đôi tay đã nắm lấy tay hắn trong lúc bất tỉnh, hắn rõ ràng. Nhưng ngoài Nhật Tâm ra thì còn ai quan tâm đến hắn nhiều như cậu, người còn lại kia, Lại Vân Hi, Tử Đằng không muốn nghĩ tới, cũng không muốn tin.
Những điều tốt đẹp nhất trong trái tim hắn chỉ có thể dành trọn một người, đó là Nhật Tâm. Một lần bất tín, đổi lại vạn lần bất tin. Vân Hi, cậu không xứng đáng được yêu thương, không xứng đáng được hạnh phúc. Thứ cậu xứng đáng là bị giam giữ suốt phần đời còn lại ở nơi tăm tối như địa ngục, không có ánh sáng hi vọng, không có quan tâm chăm sóc, chỉ có thể sống trong hối hận, phủ phục dưới chân tôi, cầu xin tôi ngừng lại những điều khủng khiếp và tàn bạo ngày đêm tra tấn.
Tống Tử Đằng kéo tay Nhật Tâm, ôm cậu vào lòng. Đôi đồng tử nâu sẫm loé lên những tia tàn độc. Hắn nhìn không chớp mắt về phía trước, nơi cánh cửa phòng hé mở. Phản chiếu qua đôi mắt Tử Đằng là hình ảnh Lục Diệp đang vòng tay qua eo Vân Hi ve vuốt, thân thân mật mật, ái ái muội muội, ngay giữa sân vườn.
Hận thù mười năm phải được trả bằng cả một đời người. Vân Hi, cậu không xứng đáng...