Tống Tử Đằng đứng trước giường bệnh, trên tay cầm một bó hoa đỏ thẫm. Hắn giống như một pho tượng, không hề cử động, chỉ lặng yên nhìn ngắm người đang say giấc trên giường.
Tống Tử Đằng đã chờ ngày này suốt mười năm. Thời gian dài đằng đẵng, từ lần cuối gặp gỡ cho đến tận bây giờ. Nhưng có lẽ đối với hắn, chờ đợi người yêu tỉnh dậy cũng là một loại hạnh phúc.
Ngày đó từ quỷ môn quan trở về, khi mở mắt ra, người đầu tiên hắn nhìn thấy chính là Lại Nhật Tâm. Khi ấy, hắn đã tự hỏi, liệu thiên thần có thật trên đời? Bởi ánh mắt Nhật Tâm trong sáng quá, nụ cười của cậu thuần khiết biết bao. Chìm sâu vào đôi mắt đen thăm thẳm ấy, Tống Tử Đằng cảm thấy bản thân như được gột rửa, chính bàn tay mảnh khảnh ấy đã kéo hắn ra từ vũng bùn lầy nhơ bẩn nhớp nhúa của cuộc đời.
Trong lúc bất tỉnh, hắn vẫn luôn cảm nhận được có người chăm sóc hắn tận tình. Thường xuyên thay khăn, lau người, xoa bóp chân tay, đút hắn từng miếng nước. Bên cạnh hắn không rời không bỏ trong thời gian tuyệt vọng nhất của cuộc đời chính là Lại Nhật Tâm. Bởi thế, khi Nhật Tâm gặp nạn, suốt một năm trời, không ngày nào Tống Tử Đằng không tới bệnh viện. Hắn hi vọng rằng, người đầu tiên Lại Nhật Tâm nhìn thấy chính là hắn, giống như ngày đó...
"Ư..." Lại Nhật Tâm khẽ rên một tiếng, từ từ thanh tỉnh.
Đám vệ sĩ bên ngoài nhìn không chớp mắt cảnh thiếu gia đỡ người trên giường ngồi dậy. Bộ dáng dịu dàng đến cực điểm, nhẹ nhàng đến mức sợ người tan vỡ này, hoàn toàn bất đồng với một Tống tổng tài lãnh khốc trên thương trường, hay một Tống lão đại chém người không chớp mắt. Chỉ đối với người này, kẻ lạnh nhạt tàn ác kia mới lộ ra bộ mặt ôn nhu chăm sóc ấy. Không ai bảo ai, tất cả đều tự nhủ phải tăng thêm vài phần cung kính với Lại Nhật Tâm.
"Từ từ thôi, em vẫn còn rất yếu." Tống Tử Đằng đè thấp giọng, rót một cốc nước kề sát đôi môi khô khốc. Nhật Tâm nhìn Tống Tử Đằng, môi cậu đóng mở, nhưng không có một âm thanh nào phát ra.
"Em muốn nói gì sao?" Hắn chăm chú nhìn cậu dùng khẩu hình miệng. Nhật Tâm bị câm bẩm sinh, vì cậu mà Tống Tử Đằng đã không ngại dành ra nhiều thời gian tìm hiểu ngôn ngữ của người khiếm khuyết.
[Anh trai em đâu?]
Tống Tử Đằng nắm chặt tay, đè xuống xúc động muốn ngay lập tức băm vằm Lại Vân Hi. Cứ nhắc đến người này là hắn lại không khống chế được nỗi tức giận. Căm hận Vân Hi bao nhiêu, hắn lại càng xót thương cho Nhật Tâm bấy nhiêu. Lại Nhật Tâm tâm tư đơn thuần, cậu quá thiện lương. Tại sao bị anh trai mình đâm đến mức suýt chết lại vẫn lo lắng cho y được cơ chứ?
Ý định của Tống Tử Đằng là một khi Nhật Tâm tỉnh dậy sẽ lập tức giết chết Vân Hi, vừa là báo thù cho người yêu, lại vừa là rửa hận cho chính mình. Trong số những kẻ từng làm việc cho Đại Bàng Hội, có dính líu đến vụ án của gia đình hắn năm xưa, chỉ có duy nhất Lại Vân Hi là còn sống. Những kẻ còn lại, một số bị hắn dàn dựng, phải mang tội danh người người phỉ báng, bỏ mạng chốn lao ngục, số còn lại trốn chạy liền chết không toàn thây.
Chỉ vì Nhật Tâm mà hắn luôn do dự không giết Lại Vân Hi. Nhưng hắn sao có thể dễ dàng tha cho kẻ ti tiện xấu xa ấy. Để y sống, cũng chính là để y thêm thống khổ, thêm đau đớn, đổi lại cho hắn sự thoả mãn khi trả thù.
Tối hôm đó, Tống Tử Đằng đưa Lại Nhật Tâm trở về. Sau khi phân phó người giúp Nhật Tâm tắm rửa, hắn liền đi tới căn phòng phía cuối hành lang. Ga giường đã được thay, căn phòng cũng không còn mùi tinh dịch nồng đậm. Nhiều năm lăn lộn hắc đạo, Tống Tử Đằng đã quen với mùi tanh tưởi của máu thịt, nhưng vẫn bài xích những thứ dơ bẩn kia. Ví như Lại Vân Hi, chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy chướng mắt.
(Dược Tâm: thằng cha này best tự vả nha mọi người, cứ ném đá chết hắn đi =))))
Thiếu niên trẻ tuổi vùi mình trên đệm giường, ngủ say mê mệt. Ngay cả khi chìm vào giấc mộng, đôi mày thanh tú của y vẫn nhíu chặt, môi mím lại, hiện rõ sự bất an đau đớn. Tống Tử Đằng lạnh nhạt nhìn y. Hắn giơ tay, túm lấy tóc người nằm trên giường, những cái tát liên tiếp rơi xuống, bỏng rát .
Lại Vân Hi kiệt sức đến mê man. Y bị đau đớn bức tỉnh dậy. Đôi mắt phiếm đỏ, hai gò má đã sưng lại càng đau hơn, cánh môi cũng bị cắn đến mức tứa máu, nhìn thảm thương không chịu nổi.
Tống Tử Đằng không hề thương xót. Thảm trạng của Vân Hi làm cho hắn càng thêm tức giận. Cảm giác như người này đang muốn chống đối lại mình vậy. Động tác càng thêm thô bạo, hắn hung hăng kéo y xuống khỏi giường. Tay chân của Vân Hi vẫn đang bị trói vào bốn thành giường, đột nhiên bị kéo mạnh, chiếc giường lung lay dữ dội. Khi Vân Hi nghiêng người ngã xuống, cũng là lúc chiếc giường đổ ập, đè nghiến lên người y.
"A... a..."
Lại Vân Hi kêu lên đau đớn, cảm giác từng khúc xương trên người như bị đập nứt ra.
Tống Tử Đằng nhanh chân lùi lại vài bước, hiển nhiên không bị sao cả. Cơn bực tức hừng hực xông lên trong lòng hắn. Hắn sai người dọn dẹp lại căn phòng, cắt đứt dây trói, băng bó qua loa lại cho Vân Hi. Dù sao cũng không thể để y chết, Nhật Tâm vẫn còn quan tâm đến y. Tống Tử Đằng mở ngăn kéo tủ, lấy ra một cái vòng da đen. Hắn đeo lên cổ Vân Hi, rồi nối một sợi xích sắt dài. Tống Tử Đằng nắm một đầu dây, vừa lôi vừa kéo y như súc vật, lê lết suốt dãy hành lang.
Mệt mỏi và đau đớn, Lại Vân Hi không có cách nào theo kịp bước chân của Tống Tử Đằng. Y thấy cơ thể mình bị kéo lê đi, tiếng xoàn xoạt vang lên khi da thịt tiếp xúc với nền gạch lạnh lẽo. Cổ bị dây sắt thít chặt đến nghẹt thở, gương mặt xinh đẹp của Vân Hi đỏ bừng, nước mắt ứa ra vì uất ức và tủi nhục. Y cố gắng ngẩng đầu, nhìn lên người con trai y luôn thương nhớ. Gương mặt ấy lạnh tanh, không hề có một tia thương xót hay bận tâm. Vân Hi cúi xuống, y không thở được, tim cũng như bị bóp nghẹt, nhói đau.
Nhật Tâm đang ngồi chơi với chú cún Đát Đát ở trước cửa. Cậu bị tiếng xích sắt ma sát với sàn gạch lôi kéo sự chú ý. Đập vào mắt Nhật Tâm là hình ảnh Tống Tử Đằng hung hăng kéo anh trai cậu xuống mấy bậc cầu thang. Đầu Vân Hi va đập mạnh xuống nền gạch đến đổ máu, khuôn mặt bởi vì hít thở không thông mà trắng bệch doạ người.
Nhật Tâm sốt sắng, bất chấp cơ thể còn đang yếu ớt chạy tới. Thế nhưng cậu chỉ bước được mấy bước đã ngã gục. Tống Tử Đằng lập tức buông dây xích. Hắn không hề quan tâm đến Vân Hi, vội vã chạy tới đỡ Nhật Tâm ngồi dậy, xoa lưng cho cậu.
Tầm mắt của Vân Hi đã trở nên mơ hồ. Y loáng thoáng nhìn thấy hình ảnh hai người ân ân ái ái trước mắt, trong lòng dâng lên nỗi chua xót cùng cực. Y còn mong đợi điều gì? Người Tống Tử Đằng yêu là em trai y. Mặc dù đã biết rõ như vậy, nhưng tại sao vẫn không thể buông tay? Tại sao vẫn cứ đau lòng? Vân Hi cúi đầu, những sợi tóc loà xoà che đi đôi mắt. Không được khóc. Vân Hi tự nhắc nhở bản thân mình. Dù sao cũng phải chịu đựng. Yêu Tống Tử Đằng hèn mọn như vậy, mày còn hy vọng điều gì? Từ khi nào mày đã trở nên hạ tiện đến mức này, hả Vân Hi?
Bởi vì Lại Nhật Tâm vô cùng lo lắng, nên Tống Tử Đằng mới miễn cưỡng sai người băng bó lại vết thương trên đầu Vân Hi. Nếu không có em ấy ở đây, hắn hẳn đã đạp y xuống khỏi ghế, bắt y bò ở dưới đất mà ăn như thứ súc vật.
[Anh à, ăn một miếng đi]
Nhật Tâm không tiếng động gắp cho Tử Đằng một miếng đậu phụ, rồi lại quay sang gắp vào bát Vân Hi một miếng. Vân Hi ngay lập tức gạt tay. Miếng đậu phụ rơi xuống đất vỡ nát trong đôi mắt sững sờ của Nhật Tâm.
Tống Tử Đằng thật sự nóng máu, hắn đập mạnh đũa xuống bàn, xông về phía đối diện, một cước đạp gãy chiếc ghế Vân Hi đang ngồi, thô bạo dúi đầu y xuống bắt liếm sạch miếng đậu phụ nát vụn trên sàn.
"Con mẹ nó cậu tưởng cậu là ai. Thứ chó đẻ như cậu có phúc mà không biết hưởng. Cậu tưởng mình xứng đáng với tình cảm của em ấy chắc? Hôm nay không liếm sạch tôi cho cậu sống không bằng chết."
Vết thương trên đầu Vân Hi vì va chạm mạnh mà lần nữa nứt ra, máu chảy xuống nhuốm đỏ hai thái dương, từng giọt từng giọt xuống sàn nhà. Nhật Tâm lắc lắc đầu, cậu chạy đến, giật giật tay áo Tống Tử Đằng, đôi mắt ầng ậc nước. [Dừng lại đi anh] Cậu nói trong im lặng.
Cảm nhận được sự sợ hãi của Nhật Tâm, lúc này, Tống Tử Đằng mới bình tĩnh lại, buông người ra. Nhật Tâm thương xót dìu Vân Hi đứng dậy, vừa muốn giúp y ra ghế sô pha ngồi nghỉ một chút, lại bị một lần nữa đẩy ra. Động tác của Vân Hi rất nhẹ, thậm chí chẳng có chút sức lực nào, nhưng Nhật Tâm lại bị đẩy lùi ra sau mấy bước. Cậu loạng choạng ngã lăn ra đất, đầu đập vào thành bàn, kêu lên một tiếng đau đớn.
Cơn giận dữ của Tống Tử Đằng bốc lên cuồn cuộn. Hai mắt hắn vằn đỏ, không màng Nhật Tâm can ngăn mà nổi điên tung một nắm đấm vào mặt Vân Hi. Khi y lảo đảo ngã xuống, lại tiếp tục bị hắn nắm tóc kéo lên, dùng đầu gối thúc mạnh vào bụng. Hắn vừa đánh người vừa mắng.
"Con mẹ cậu đừng tưởng em ấy không nói nghĩa là tôi không biết. Thứ rắn độc!"
Chút thức ăn còn sót lại trong dạ dày Lại Vân Hi lập tức bị phun ra ngoài, hoà cùng với máu tươi. Nát vụn như trái tim của y vậy.