Ngày Vân Hi tỉnh lại, đã là chuyện của sáu tháng sau.
Khi Vân Hi mở mắt, chỉ thấy trần nhà là một mảng màu trắng xoá. Xung quanh, từ giường bệnh cho đến máy móc thiết bị cũng gần như là độc một màu trắng toát. Vân Hi lúc đó đã nghĩ, có phải mình chết rồi, được lên thiên đường rồi không. Thì đúng lúc đó, bác sĩ cùng với hộ lý mở cửa phòng, lật chăn lên xem xét dây xích ở chân y có bị lỏng ra hay vẫn còn chặt, mấy sợi dây truyền nước có cái nào bị tuột ra không, vết thương trên người y còn chỗ nào chưa lành lặn, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì mới thông báo cho mấy tên vệ sĩ canh gác bên ngoài.
"Người tỉnh dậy rồi, mau báo cho lão đại."
Vân Hi cười trong nước mắt. Tống Tử Đằng đời nào để thần chết mang y đi dễ dàng như thế. Nếu có chết, y có lẽ cũng không thể siêu thoát lên thiên đàng được, mà sẽ bị đày đoạ xuống mười tám tầng địa ngục, là địa ngục do Tống Tử Đằng tạo ra, giam giữ linh hồn y đời đời kiếp kiếp.
Sáu tháng trước, lúc Tử Đằng dùng Vân Hi làm mồi nhử trên đường cao tốc, trói y loã thể vào chiếc xe mui trần, giết tất cả những kẻ dám đặt tầm mắt lên người y, Vân Hi thực ra đã bị tiếng súng nổ của Tử Đằng đánh thức rồi. Ánh nhìn của những gã đàn ông xen lẫn dục vọng và sự khinh bỉ, hoà với từng đợt gió rít gào sượt qua da thịt, nỗi đau đớn nơi tư mật cùng lúc lan toả đến tận con tim. Cũng là khoảng khắc hi vọng của y triệt để tan biến.
Tống Tử Đằng coi y là gì, Vân Hi không còn muốn nghĩ, cũng không dám nghĩ. Y sợ, có lẽ đối với hắn, y đến kẻ thù cũng không bằng. Kẻ thù dù bị phanh thây xẻ thịt, cũng là làm trong bóng tối. Còn Vân Hi, bị Tử Đằng nhục mạ giữa ánh sáng, giữa hàng trăm ánh mắt.
"Tỉnh rồi?"
Tống Tử Đằng không biết đã đến từ khi nào, hắn lạnh nhạt, một bên túm lấy cánh tay gầy guộc của Vân Hi, một bên nắm lấy mấy sợi dây truyền nước, đồng loạt kéo ra.
'Phựt phựt'
Động tác quá thô bạo, những nơi bị kim tiêm cắm vào bị giật mạnh đến toé máu. Vân Hi nhíu mày, cắn môi nén đau. Chịu đựng bị Tống Tử Đằng xốc người đứng dậy, kéo ra khỏi giường bệnh. Sợi dây xích trói chân quá vướng víu, bị Tử Đằng nổ súng bắn đứt.
Cơ thể Vân Hi nhẹ bẫng, có lẽ do nằm một chỗ quá lâu, có cảm giác chân tay không cử động nổi, cứ như không phải thân thể của chính mình, một cảm giác quá đỗi không chân thực. Nhưng mà như vậy cũng... không quá tệ, bởi vì nó giống như linh hồn y được giải phóng ra khỏi cái thân xác tàn tạ này trong chốc lát. Dù rằng chỉ một lát nữa, đôi cánh tự do này sẽ bị xé nát, người đàn ông y đã từng yêu sẽ lại giam giữ cả thân xác và linh hồn y trong cái lồng giam không có lối thoát kia.
Về đến biệt thự, Tử Đằng tàn nhẫn túm kéo y vào căn phòng cuối cùng. Hắn sai người treo y lên xà nhà. Cả người Vân Hi lơ lửng, trọng lượng cơ thể dồn hết vào hai cánh tay khẳng khiu.
"Thành thật cho tôi, Lục Diệp nói cậu yêu tôi, có đúng như vậy không?"
Vân Hi cúi đầu, mỗi chữ nói ra đều như rút hết cả tâm can.
"Yêu anh... đúng, tôi rất yêu anh. Yêu bằng cả con tim. Tôi coi anh là lẽ sống, là lí do duy nhất khiến tôi tồn tại."
Trái tim Tử Đằng đập mạnh trong lồng ngực. Hắn không biết cảm giác này là gì, bởi tim hắn chưa từng đập nhanh như thế. Tống Tử Đằng nhìn rất lâu vào đôi môi của Vân Hi, chờ đợi một sự thành khẩn, chờ đợi một điều kỳ diệu nào đó phá mở chiếc hộp Pandora mà hắn đã chôn giấu đi, chưa từng để ai nhìn thấy.
"Nhưng đó là chuyện từ rất lâu rồi. Tôi "đã từng" yêu anh. Chỉ là "đã từng" mà thôi."
Vân Hi ngẩng mặt lên, khuôn mặt sau hai tháng điều trị chỉ còn lại những vết sẹo mờ nhạt. Lần đầu tiên từ khi Vân Hi bị giam giữ ở đây, Tống Tử Đằng thấy Vân Hi cười, một nụ cười đẹp đến thê lương. Như thể tất cả những mảnh vỡ trái tim ghép thành một đoá hồng rực rỡ, đặt lên môi y.
Tống Tử Đằng ngây ngẩn. Sau đó, là tức giận. Hắn đang trông chờ điều gì? Hắn muốn Vân Hi nói yêu hắn, dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai. Vân Hi phải dành trọn con tim và thể xác cho hắn, y không được phép khước từ dù chỉ là một chút. Hắn muốn Vân Hi thừa nhận tình cảm của mình, dù cho hắn không chấp nhận. Nhưng đồng thời, một cảm giác tội lỗi và phẫn nộ lại cuộn trào lên. Hắn căm hận Vân Hi, y không xứng đáng được yêu thương bất cứ ai, cũng không xứng đáng được bất cứ ai yêu thương. Y là thứ quỷ dữ trong cái vỏ bọc thiên thần. Nếu Vân Hi dành tình cảm cho hắn, chẳng phải ghê tởm lắm hay sao?
Tống Tử Đằng đấu tranh giữa yêu thương và hận thù. Hắn không muốn chấp nhận sự thật rằng cảm xúc và dục vọng của bản thân đối với Vân Hi đang ngày một lớn dần lên. Sáu tháng qua, y hôn mê trong bệnh viện, Tống Tử Đằng cũng không ngày nào yên giấc. Hắn dằn lòng không đến nhìn y dù chỉ một lần. Nhưng vừa nghe tin y tỉnh dậy, lại tức tốc đến lôi người về, trói buộc và giam giữ. Hắn không muốn bất cứ ai động vào Vân Hi, đồng thời muốn tất cả giống đực trên địa cầu chà đạp y, vấy bẩn y, nhục nhã y, để y trở nên xấu xí và bẩn thỉu đến mức hắn không còn muốn chạm vào nữa.
Con tim Tử Đằng bị giằng xé đến vặn vẹo.
Hắn gằn giọng.
"Cậu nói yêu tôi? Cậu nghĩ mình có tư cách yêu tôi sao? Cậu lấy tư cách gì nói những lời đó. Dù là trước đây, hay bây giờ, cậu cũng không xứng đáng được yêu thương. Thứ duy nhất xứng đáng với cậu là nỗi đau đớn và thống khổ. Tôi thề, sẽ để cậu mục ruỗng đến chết, giống như cha mẹ tôi."
Tống Tử Đằng cầm lấy sợi dây bằng da, xung quanh gắn đầy những viên sắt nhọn hình tam giác, quấn quanh cự vật đã cương cứng của mình. Hắn nâng chân Vân Hi, tách mạnh ra đến khi nhục huyệt ửng hồng lộ rõ giữa hai cánh mông. Hai tháng điều trị, không có xâm nhập, không có lăng nhục, hậu huyệt đã trở lại hình dáng ban đầu, nhỏ hẹp và chặt chẽ. Giờ đây dù chỉ là một ngón tay đưa vào cũng sẽ bị kép chặt đến mức không thể lui ra.
Nghiến răng, Tử Đằng tàn bạo đỉnh nhập toàn bộ cự vật của mình vào trong nhục huyệt, bóp chặt vòng eo thanh mảnh khiến y không thể cựa quậy, hung hăng cắm vào rút ra.
Vân Hi cảm thấy người mình như bị xuyên thủng, cảm giác trướng đau lan toả bên trong cửa huyệt và tràng ruột, từng viên sắt hình tam giác hung ác đè qua sượt lại bên trong nhục huyệt yếu mềm, cọ sát thành vách đến ứa máu.
Chỉ riêng cự vật của Tống Tử Đằng bình thường nhét vào bên trong đã rất trướng, còn quấn thêm sợi dây da kinh khủng kia, khiến bên trong Vân Hi như bị xé ra.
"A... đau quá... trướng... dừng... dừng đi..."
Vân Hi khóc nức nở, y không chịu nổi cảm giác xé rách từ bên trong này. Tống Tử Đằng liên tục cưỡng hiếp y, một lần lại nối tiếp một lần. Mặc y van xin. Thậm chí hắn còn lấy hình cụ nối với dương vật giả buộc vào miệng Vân Hi, ngăn không cho y cắn lưỡi tự sát.
Đôi lúc Tống Tử Đằng rút hẳn ra, rồi lại đâm mạnh vào trong nộn huyệt. Đến hừng đông, hắn giựt phăng vòng da khỏi cự vật, thúc thẳng côn thịt vào bên trong nơi tư mật đã bị tra tấn đến mức chỉ còn là một cái động ngập máu không thể khép lại. _________
Cho mọi người dễ hình dung cái dây da quấn các viên sắt hình tam giác như thế nào, thì nó gần giống vậy nè, mỗi tội thay vì là một cái gậy vô tri vô giác thì nó là "gậy thịt" của Tử Đằng 😂
Chào mn, mình sẽ đăng chương tiếp theo vào khoảng giữa tuần này, follow mình để nhận được thông báo sớm nhất nhé. Yêu mn ❤️