Sang tuần là tới sinh nhật của Nhật Tâm, nhưng Tống Tử Đằng lại bận bịu với dự án mới của mình. Hắn đã tìm được đối tác khá hoàn hảo - Cố Hải Đường. Cố Hải Đường từng là chủ thầu xây dựng của rất nhiều công trình lớn, cũng nắm trong tay nhiều cổ phần của các công ty lớn nhỏ, quan trọng hơn, Tử Đằng thấy được hắn và mình đều cùng có tham vọng như nhau. Cố Hải Đường hiện tại đang nắm giữ quán bar kiêm vũ trường nổi tiếng ở thành phố H, dĩ nhiên hắn biết cách làm thế nào để mở rộng thị trường và góp phần vào kế hoạch rửa tiền hoàn hảo của Tử Đằng.
Nhưng cũng bởi vì lẽ này, Tử Đằng không thể dành thời gian cho Nhật Tâm. Cậu chỉ hơi buồn một chút, nói đơn giản muốn ra ngoài ngắm cảnh giải sầu, không thiếu dịp cả hai ở cùng nhau nên lần này có thể đi một mình. Vì vậy Tử Đằng cử năm vệ sĩ thân cận nhất của hắn theo sát để bảo vệ Nhật Tâm. Dù gì, hắn cũng khá yên tâm vì đám xã hội đen khi nghe danh Tống lão đại của Bạch Xà, ngay lập tức thu liễm, từ lâu đã không còn dám manh động.
Vân Hi hàng ngày vẫn bị trói lại trên giường, miệng bị quả bóng da bịt chặt, ngăn chặn ý đồ muốn tự sát của y. Đúng giờ sẽ có người vào phòng tiêm chất dinh dưỡng và truyền nước, khoảng thời gian còn lại đều bị ép sống như một các xác không hồn. Những lúc Tử Đằng hứng tình sẽ không quản thời gian mà lôi y ra làm công cụ tiết dục không hơn không kém, đôi lúc còn ép Vân Hi sử dụng chất kích thích để tăng cảm giác mạnh. Bao nhiêu món đồ chơi người lớn cũng bị áp hết lên người y không thiếu cái nào. Lúc thú tính bạo phát, Tử Đằng thậm chí còn chơi SM, dùng roi quất, nhỏ nến, kẹp đầu nhũ, dùng cây châm chặn linh khẩu, nhồi cùng lúc hai cái sex toy vào huyệt động... Chèn ép Vân Hi đến phát khóc. Cuộc sống hiện giờ của y có lẽ không kém một con búp bê tình dục là mấy.
Hôm nay cũng vậy, Tử Đằng sau khi phát tiết xong, cài thắt lưng và khuy áo là trở lại bộ dáng lãnh đạm thường ngày, vẻ mặt hưng phấn tàn nhẫn muốn cưỡng ép người ta đến sức cùng lực kiệt, sau khi thoả mãn cũng biến mất không còn dấu vết. Hắn vứt bao cao su nhơ nhớp tinh dịch lên người Vân Hi, trước đó không quên đổ hết thứ trắng đục bên trong lên khuôn mặt vô thần của cậu.
Sau khi Tử Đằng rời đi, một lúc sau mới có người vào dọn dẹp. Gia nhân ở đây nhìn thân thể tàn tạ đầy vết thương của Vân Hi lâu dần cũng thành quen, động tác lau chùi chẳng hề nương tay, đôi lúc không có Tử Đằng ở đây, vài tên còn lớn mật chạm vào những chỗ nhạy cảm trên người y, ngắt nhéo nhũ hoa, dùng ngón tay, đũa gỗ hoặc que inox đâm vào cúc huyệt non mềm vốn đang đau rát đến thảm thương, lấy danh nghĩa là làm sạch bên trong nhưng thực ra là để thoả mãn phần con dơ bẩn bên trong bọn chúng. Nhưng tên hôm nay lại khác, Vân Hi mặc dù đến mặt của bọn gia nhân cũng không nhớ và không muốn nhớ, nhưng động tác chăm sóc nhẹ nhàng này là lần đầu tiên y được đối đãi.
Đối phương sau khi tẩy rửa sạch sẽ cho Vân Hi, len lén nhìn ra cửa, đảm bảo không có ai ở ngoài nghe lén mới nói nhỏ vào tai y.
"Vân Hi, cậu còn nhớ Tô Dịch chứ? Tô Dịch của Đại Bàng Hội."
Đầu óc trống rỗng của Vân Hi hơi thanh tỉnh lại một chút, nhưng vẫn chưa tỉnh táo lại hoàn toàn. Chỉ khi đối phương nhắc tới lần thứ ba, mí mắt y mới hơi rung động.
Người kia lại nói thêm một tràng. "Tôi là Tô Minh, em trai của Tô Dịch, Tô Dịch hiện tại vẫn còn sống. Tôi biết bây giờ cậu chỉ muốn chết, nhưng cậu nhất định phải giúp tôi một chuyện này. Anh trai tôi ngày xưa đối xử với cậu không tệ chút nào, giống như anh em một nhà vậy, cậu còn nhớ chứ? Tô Dịch hiện tại đang bị Tống Tử Đằng nhốt ở nhà kho phía Đông, chỉ vài ngày nữa anh ta sẽ cho thuộc hạ tra tấn anh trai tôi đến chết rồi phanh xác, vứt cho chó ăn. Vân Hi, cậu nhất định phải cứu anh ấy. Chỉ có cậu mới cứu được Tô Dịch thôi."
Thấy sắc mặt Vân Hi thay đổi, Tô Minh vô cùng vui mừng, cậu ta xức thuốc lên cổ tay bị thương của Vân Hi, luôn miệng nói.
"Tối mai tôi sẽ cởi trói cho cậu, ban đêm bọn gác cổng khá bất cẩn, tôi biết một chỗ không lọt vào camera, nếu cần sẽ đánh thuốc mê bọn vệ sĩ để rời khỏi đây. Lúc đó nhất định cậu phải đi cùng tôi. Cậu là hi vọng sống duy nhất của Tô Dịch. Lúc biết tất cả anh em chiến hữu đều chết hết, anh tôi cũng không thiết sống nữa. Nhưng đến lúc biết cậu đang bị giam giữ ở đây, anh ấy lại có hi vọng. Cậu cứu bản thân mình cũng chính là cứu Tô Dịch, có biết không? Anh tôi nghe nói cậu bị Tống Tử Đằng cưỡng bức mà phẫn nộ tới mức muốn giết hắn thì tôi nghĩ cậu hiểu rồi. Đến lúc tôi cởi khoá miệng, cậu mà cắn lưỡi thì anh tôi nhất định sẽ tự vẫn, quy tiên cùng cậu, tôi cũng chẳng còn lí do gì để tồn tại trên cõi đời này. Mạng của cậu chính là mạng của cả ba người. Tôi mong cậu hãy suy nghĩ cho kỹ. Sau khi cứu được anh tôi ra rồi, tôi sẽ đưa anh ấy qua biên giới, nhiệm vụ của cậu lúc đó cũng hết, cậu muốn tự sát hay làm gì tôi cũng không ngăn cản nữa. Vì vậy làm ơn đừng từ chối tôi. Giờ tôi phải đi ra ngoài, tôi làm ở đây hai năm rồi nhưng chưa bị phát hiện, cậu không biết tôi phải tính kế bao lâu để gặp được cậu mà không bị nghi ngờ đâu. Tôi đi đây Vân Hi, tối mai gặp."
Sau khi nói xong, Tô Minh đi thẳng ra cửa, không để lộ bất cứ sơ hở nào. Vân Hi lúc này cũng đã hoàn toàn thanh tỉnh. Tô Dịch ư? Năm năm trôi qua rồi, bao nhiêu việc đã xảy ra, dồn dập và tàn nhẫn đến mức Vân Hi không còn nhớ nổi khuôn mặt của những người y tiếp xúc khi xưa nữa. Tâm trí lúc này chỉ ngập tràn hình ảnh đáng sợ đến kinh hồn của Tử Đằng, tình yêu và sự sùng bái đối với hắn nay đã trở thành nỗi ám ảnh tâm lý trong lòng y, chỉ cần nghe tên hay nhìn thấy hắn thôi là những vết thương cả trên thân xác và tận đáy lòng đều đồng loạt đau đớn như bị tàn nhẫn lột da tróc vảy.
Tuy không nhớ mặt, nhưng trong đám thuộc hạ của Đại Bàng Hội, Vân Hi vẫn nhớ rõ Tô Dịch là người đối xử với y tốt nhất. Anh ta là anh cả của cả đám, có thể ôn hoà như vậy chỉ là để bình ổn đội nhóm, tránh phát sinh tranh cãi và gây hấn, điều tiếng đến tai những kẻ nắm quyền ở trên mà thôi. Nhưng Vân Hi cũng có phần bội phục và cảm kích Tô Dịch. Y có thể an ổn kiếm tiền nuôi bản thân và Nhật Tâm suốt bao nhiêu năm là nhờ có anh ta. Một thằng nhãi mười mấy tuổi đầu, gầy đến nỗi không thể gầy hơn, có nơi để kiếm miếng ăn khi đó đã là phúc đức. Dù rằng Đại Bàng Hội cũng chẳng phải là cái xó xỉnh tốt đẹp gì.
Cứu vật, vật trả ơn, cứu nhân, nhân báo oán. Vân Hi từ lâu đã chẳng còn được sống như một con người đúng nghĩa. Vậy thì chết đi như một con vật cũng được. Y sẽ trả ơn cho Tô Dịch, chỉ cần Tô Minh đưa anh ta qua biên giới thành công, Vân Hi sẽ tự sát. Không còn lí do gì níu giữ y với cuộc đời này nữa.
Thiên đường cũng được, địa ngục cũng được, làm quỷ làm ma vất vưởng cũng được. Tất cả không còn quan trọng nữa, bởi từ lúc Đát Đát chết, linh hồn Vân Hi cũng đã ra đi trong chính địa ngục mà Tống Tử Đằng tạo ra để tàn nhẫn trói buộc người hắn cùng lúc yêu hận.