Đôi mắt đen láy của Vân Hi lúc đầu mở to vì khó thở, sau đó y dần lịm đi, nước mắt cứ thể chảy ra và trôi ngược lên thái dương do Cố Hải Đăng đâm vào quá mạnh. Cơ thể Vân Hi cũng theo từng động tác đâm thúc mà bị huých dần lên trên, cổ và đầu không còn chỗ để dựa bị đẩy hẳn ra ngoài mép bàn. Thế giới vốn dĩ đã nhạt màu dường như càng thêm quay cuồng và chao đảo trước mắt Vân Hi. Y chỉ thấy những mảng màu đen, đỏ và trắng lẫn lộn vào nhau, điên loạn đến mức làm người ta sợ hãi. Thế nhưng dù phải trải qua cảm giác kỳ dị đến thế thì xúc cảm đau đớn trên thân thể vẫn chẳng hề thuyên giảm dù chỉ một chút, thậm chí càng thêm khủng khiếp.
Nơi tư mật của Vân Hi căng cứng và siết chặt lại, bao bọc lấy một phần thân thể của kẻ phía sau. Mặc dù y bài xích hành động của Cố Hải Đăng đến cùng cực nhưng mỗi lần bị xâm hại, cơ thể đều theo phản xạ mà cứng đờ vì đau, khiến nơi tư mật cứ thế mà co bóp chặt chẽ, làm cho kẻ độc ác và tàn nhẫn đó càng thêm sung sướng. Cố Hải Đăng lúc này cũng vậy, việc nơi đó của Vân Hi mút chặt lấy phân thân của hắn khiến Cố Hải Đăng có ảo tưởng rằng đây là do y đang muốn lấy lòng. Mỗi lần Cố Hải Đăng rút thứ của mình ra phân nửa, cửa động liền hút chặt lại, phần da non mềm xung quanh tựa như một cái nút cao su dẻo, quấn chặt lấy không muốn rời, khiến Cố Hải Đăng không nhịn được mà đâm mạnh vào lần nữa, bỏ qua ý muốn rút hết cự vật ra ngoài rồi mới thúc mạnh toàn bộ vào bên trong. Nhưng việc này cũng chẳng khiến Vân Hi bớt đau đớn hơn bao nhiêu. Suy cho cùng hành động Cố Hải Đăng đang làm với y không phải là làm tình mà là cưỡng bức. Vốn dĩ việc Vân Hi không nguyện ý nằm dưới thân hắn đã khiến cơ thể bài xích triệt để, tâm càng đau đớn hơn, chưa nói tới việc bị đối xử tàn bạo không ai chịu nổi. Những giọt máu rớm ra từ con mắt bị thủy tinh ghim vào hoà với lệ, thoạt nhìn tưởng chừng Vân Hi khóc ra cả máu tươi.
"Chặt quá, mẹ kiếp."
Cố Hải Đăng chẳng còn chú ý tới hình tượng, hắn bắt đầu bộc lộ hết phần dã thú ẩn sâu bên trong tâm hồn.
Trong gia tộc, Cố Hải Đăng chưa từng được công nhận thực sự. Người anh trai Cố Hải Đường quá hoàn hảo, anh ta học giỏi từ nhỏ, lớn lên cũng dần bộc lộ những thiên phú bẩm sinh. Nhưng Cố Hải Đăng thì hoàn toàn trái ngược, hắn không có hứng thú với con chữ, chỉ đam mê thú vui thể xác và những tiêu khiển bạt mạng. Tất nhiên chẳng ai dám so sánh hai anh em họ với nhau trước mặt Cố Hải Đăng, nhưng hắn đủ thông minh và thức thời để biết những kẻ xung quanh nhìn mình bằng ánh mắt như thế nào.
Nếu không thể trở nên hoàn hảo, vậy chi bằng khiến cho tất cả những kẻ thấp kém kia phải cụp mắt xuống, quỳ gối dưới chân hắn và van xin tha thứ. Sinh ra trong nhung lụa và ngậm thìa vàng từ trong trứng nước, là con út nên được nuông chiều từ bé, Cố Hải Đăng có thừa điều kiện để ăn chơi trác táng. Và hắn thực sự đã khiến tất cả những kẻ từng coi thường phải nhìn hắn với con mắt khác. Tất nhiên gia đình Cố Hải Đăng không đi theo con đường hắc đạo và hắn cũng biết giới hạn mà bản thân có thể phá bĩnh, Cố Hải Đăng không dại gì động đến tay chân của cha mình và kẻ hầu người hạ,... những kẻ luôn âm thầm so sánh hắn với người anh trai Cố Hải Đường. Bởi thế thay vì hành hạ chúng, Cố Hải Đăng cần một chỗ để khác chút giận. Hắn tìm đến những quán bar phục vụ BDSM, cho bọn chúng chút tiền là đủ để bịt miệng tất cả, sau đó không cần quan tâm đến cảm nhận của sâu bọ mà thoả mãn chính mình.
Giống như lúc này, không biết vì lí do gì mà Cố Hải Đăng ban đầu vốn dĩ rất vừa mắt Vân Hi, hắn có cảm tưởng tất cả những gì thuộc về y đều khiến bản thân hưng phấn, từ ánh mắt, cơ thể cho tới những hành động phản kháng đều rất đỗi chân thật, không hề giả dối như những kẻ đã từng qua tay hắn. Nhưng sau đó Cố Hải Đăng sực tỉnh, hắn nhớ ra Vân Hi cũng chỉ là một kẻ dơ bẩn như bao kẻ khác, và tác dụng của bọn chúng không gì khác ngoài việc để Cố Hải Đăng trút hết những phẫn nộ và ham muốn khác người.
Đối với Cố Hải Đăng, xung quanh hắn có quá nhiều món đồ chơi, và Lại Vân Hi chỉ là một trong số chúng.
Đối với Lại Vân Hi, xung quanh y có quá nhiều kẻ điên rồ và tàn độc, và Cố Hải Đăng cũng chỉ là một trong số bọn họ.
Lại Nhật Tâm, Tống Tử Đằng, Lục Diệp, và bây giờ là Cố Hải Đăng… tất cả bọn họ vốn dĩ đều không quen biết nhau, nhưng đều có sợi dây liên kết là Vân Hi, bọn họ trùng hợp thay cũng đều muốn nhìn Vân Hi thống khổ, sống không bằng chết, tất cả đều năm lần bảy lượt đẩy y xuống vực sâu không thấy đáy và giương mắt nhìn y quằn quại trong thoả mãn. Lại Vân Hi không biết khi mình đã rơi xuống tận nơi sâu thẳm cùng cực này rồi, liệu còn có đáy vực đầy đá nhọn và thú dữ nào khác khiến họ muốn đẩy mình ngã khụyu thêm nữa hay không. Chừng nào Vân Hi còn chưa được chết như ý nguyện, y vẫn còn tiếp tục bị buộc phải sống trong đau thương và mất mát.
"Vì cậu xứng đáng."
Giọng nói của Tống Tử Đằng ngày nào một lần nữa văng vẳng bên tai Vân Hi, như một hồi chuông báo cảnh tỉnh rằng số mệnh của y đã được an bài từ trước và chẳng cách nào trốn tránh, cũng chẳng có cách nào đổi thay…