Nhân lúc Tống Tử Đằng sơ hở, Cố Hải Đăng không nói không rằng thẳng tay tung nắm đấm vào giữa khuôn mặt anh tuấn của hắn. Chỉ nghe một tiếng "cốp" giòn tan như đá nện xuống đất, mặt Tử Đằng đã nghiêng qua một bên, gò má hắn đỏ lên và máu cũng bắt đầu chảy ra từ khoé môi bị rách. Thế nhưng Tống Tử Đằng vẫn đứng rất hiên ngang, cơ thể hắn không hề dao động dù chỉ một li trước cú đấm chẳng chút nương tay của Cố Hải Đăng. Nếu là người bình thường, chịu tác động mạnh và bất ngờ như vậy giờ phút này hẳn đã ngã sóng soài dưới đất từ lâu.
Cố Hải Đăng thật sự có chút bất ngờ. Tên khốn trước mặt mạnh hơn dự liệu của hắn, khí chất không phải thứ sinh ra đã có, sức mạnh ấy có lẽ chính là thứ khiến Tống Tử Đằng luôn toát lên sự tự tin hiếm thấy, da thịt hắn chắc nịch và xương cốt thì cứng như đá, đây chắc chắn là cơ thể của một kẻ tập luyện võ thuật lâu năm. Cố Hải Đăng biết, Tống Tử Đằng hoàn toàn có thể tránh được cú đánh của mình, nhưng hắn vẫn đứng yên, dù là không nhìn thấy đi chăng nữa, nhưng với sự nhạy bén của kẻ thường xuyên luyện võ, chỉ nghe tiếng gió lướt nhanh qua cũng có thể nhận ra mình đang bị tấn công. Vậy tại sao Tống Tử Đằng lại không tránh, chẳng lẽ là do người hắn đang ôm chặt lấy trong vòng tay sao? Tống Tử Đằng sợ rằng nhất cử nhất động của mình sẽ làm ảnh hưởng đến Vân Hi? Cố Hải Đăng không cho là như vậy. Thằng khốn này chắc chắn không phải kẻ tầm thường, còn tên nhóc khiến hắn dục tiên dục tử kia cho dù có đẹp đến mấy thì cũng chỉ là một thằng điếm không hơn không kém. Chịu đòn chỉ để bảo vệ một mớ rẻ rách không phải là tác phong của Cố Hải Đăng, và chỉ mới giây trước thôi hắn vẫn còn dám chắc rằng kẻ trước mắt mình cũng vậy.
Nhưng dù có là tấm vải rách nát đi chăng nữa, thì nó cũng đang nằm trong địa phận của Cố thiếu gia, vì thế nên dĩ nhiên hắn sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào được đem món đồ mà hắn đang để mắt tới ra khỏi nơi này. Cố Hải Đăng không quan tâm kẻ trước mắt có bao nhiêu nguy hiểm, vì vốn dĩ từ trước tới nay chẳng có bất cứ thứ gì khiến hắn phải khiếp sợ cả.
"Hải Đăng. Dừng lại."
Ngay lúc Cố Hải Đăng chuẩn bị tung nắm đấm thứ hai, một chất giọng quen thuộc gọi giật lại từ phía sau khiến hắn tạm ngưng động tác. Người đến không ai khác ngoài Cố Hải Đường. Hắn rất tự nhiên đi thẳng vào trong phòng, mở đường cho Tống Tử Đằng thuận tiện đem Vân Hi ra ngoài.
"Nực cười thật. Thằng khốn, đứng lại đó."
Nhìn con mồi của mình cứ thế bị một kẻ lạ mặt đem đi, Cố Hải Đăng tức đến run người. Nhưng ông anh trai quý hoá của hắn lại nhất quyết không để hắn đuổi theo Tống Tử Đằng hòng cướp lại Vân Hi. Cố Hải Đường chỉ mỉm cười, ra hiệu cho Cố Hải Đăng im lặng. Cho đến khi bóng dáng Tống Tử Đằng hoàn toàn khuất dạng phía sau hành lang, Cố Hải Đường mới lên tiếng.
"Anh biết, em có hứng thú với cậu thanh niên xinh đẹp kia phải không? Nhưng đáng tiếc, hiện tại cậu ta vẫn là người của Tống lão đại - người mà em vừa mới đánh không nương tay, cũng là đối tác làm ăn cùng anh xây dựng nên Paradise. Thế nhưng sau này thì chưa chắc. Chỉ cần em kiên nhẫn, bất cứ thứ gì em muốn cũng sẽ thuộc về em."
Cố Hải Đăng không nói gì, hắn chỉ nhìn về phía dãy hành lang dài đen hun hút lúc này đã không còn một bóng người. Cố Hải Đăng thực sự không quan tâm địa vị của tên khốn kia hay bất cứ kẻ nào khác, Tống Tử Đằng là đối tác làm ăn của Cố Hải Đường, không phải của hắn. Nhưng Cố Hải Đăng biết lời nói của anh trai hắn chứa đựng rất nhiều ẩn ý, dường như Cố Hải Đường đang muốn nói những lời đó với em trai, lại như đang tự độc thoại với chính mình. Cố Hải Đăng không biết những ý nghĩa sâu xa ẩn giấu trong đó, hắn chỉ biết Cố Hải Đường nguy hiểm hơn vẻ bề ngoài nho nhã của bản thân rất nhiều, và Tống Tử Đằng cũng vậy. Dù chỉ mới gặp một lần nhưng nhiều năm chung sống dưới một mái nhà với Cố Hải Đường, Cố Hải Đăng có thể đánh giá sơ bộ, cả anh trai hắn và Tống Tử Đằng đều là những con mãnh thú độc địa và tàn nhẫn.
***
Khoảng nửa tiếng sau, chiếc xe thể thao của Tống Tử Đằng phanh kít lại trước cửa căn biệt thự đã lâu không trở về. Mấy tuần nay, hắn hầu như đều lưu lại ở công ty. Nơi này ghi dấu quá nhiều thứ không nên nhớ tới, khiến cho Tống Tử Đằng chẳng muốn trở về.
Hắn vừa mới xuống xe, gia nhân trong nhà đã cung kính bước ra cửa, xếp thành hai hàng cúi đầu đón chào chủ nhân. Mấy tên vệ sĩ và gác cổng nhìn thấy Vân Hi đang nằm ở ghế sau, lại nhìn vết bầm trên mặt và bộ dáng không ổn của Tống thiếu gia, cả đám vừa muốn hỗ trợ đem người trên xe xuống, lại vừa e sợ không biết nên làm sao cho phải phép. Tống Tử Đằng không mấy quan tâm, hắn phất tay đẩy lùi hết đám gia nhân đang vây quanh, không nhanh không chậm mở cửa sau của xe hơi, sau đó dứt khoát ôm thân thể đầy thương tích của Vân Hi vào trong căn biệt thự. Lúc đi ngang qua đám gia nhân, hắn thờ ơ ra lệnh.
"Chuẩn bị nước tắm, dọn dẹp lại căn phòng kia đi."
Đám gia nhân nhận lệnh cúi gập người. Dù chủ nhân chỉ nói nửa câu, bọn họ cũng đủ biết "căn phòng kia" chính là nơi giam giữ Vân Hi suốt sáu năm trời. Lần này Tống thiếu gia đem người trở về, mặc dù cử chỉ ân cần hơn rất nhiều, thậm chí hắn tự tay ôm lấy Vân Hi - việc mà hắn luôn cho rằng là dơ bẩn, và không cho bất cứ kẻ nào đụng vào y, nhưng nét mặt của Tống Tử Đăng và bầu không khí hiện tại vẫn khiến đám người làm ở đây cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Bên trong căn biệt thự thiếu hơi ấm dù không thiếu bóng người, dường như có một luồng không khí lạnh lẽo và u tối len lỏi lướt qua, từ từ bao trùm lấy tất cả, như đang ngầm báo hiệu rằng một cơn bão lớn sắp sửa ập tới...