Chạm Đáy Thương Đau

Chương 44: Tỉnh lại




Kể từ hôm đó, ngày nào Phan Cảnh Liêm cũng lui tới biệt thự của Tống gia. Sau khi gỡ từng lớp băng trắng cuốn quanh đầu Lại Vân Hi, thay bằng cuộn mới, hắn lại chuyển hướng xuống xử lý vết thương ở dưới chân y. Nơi này hiện tại bị nhiễm trùng rất nặng, mặc dù đã xử lý và tiến hành nối xương nhưng những vết sẹo xấu xí vẫn không thể nào xoá nhoà trong thời gian ngắn, còn di chứng chắc chắn sẽ đi theo Vân Hi suốt cả cuộc đời. 

Cũng đã một tuần kể từ khi Vân Hi bị Tống Tử Đằng đem trở lại biệt thự, nhưng y vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Mặc dù não bộ vẫn hoạt động bình thường và các thử nghiệm cho thấy Vân Hi vẫn nhận thức rõ được những gì xảy ra xung quanh mình. Chỉ là y không muốn mở mắt, không muốn tỉnh lại, dường như y muốn trốn tránh khỏi thực tại, tự phong bế bản thân trong thế giới của riêng mình. 

Điều đó khiến Tống Tử Đằng ngày càng mất đi sự kiên nhẫn vốn dĩ đã không còn nhiều. Hắn muốn đem một Vân Hi lúc nào cũng quật cường, dù đau đớn đến mấy cũng cố nhẫn nhịn chịu đựng trở lại bên mình, chứ không phải là một cái vỏ bọc trống rỗng và một linh hồn nhất mực muốn trốn tránh hắn, muốn tan biến khỏi trần gian. Thế nhưng Tống Tử Đằng không thể làm gì khác, tình trạng hiện tại của Vân Hi giống như tâm bệnh không thể nào dùng thuốc cứu chữa, khiến hắn chẳng còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục chờ đợi. Chỉ có điều thời gian đợi chờ chính là tỉ lệ thuận với sự tàn bạo mà hắn sắp gây ra khi Vân Hi tỉnh lại.

Ngày hôm đó, khi Cảnh Liêm rời khỏi biệt thự được khoảng ba mươi phút, Tống Tử Đằng cũng giống như mọi ngày, ngồi trước giường bệnh đúng chừng đó thời gian. Hắn giống như một pho tượng nghiêm trang và lặng lẽ, dõi theo nhất cử nhất động của Vân Hi. Ngay khi những ngón tay của y cựa quậy một chút, Tống Tử Đằng đã ngay lập tức phát hiện ra. Trái tim trong lồng ngực hắn đập mạnh và dòng máu đang chảy trong huyết quản như có điện chạy qua. Tống Tử Đằng vội đứng dậy, không một tiếng động đi tới bên giường và không làm thêm bất cứ động tác dư thừa nào khác. Đôi mắt phượng sâu thẳm của hắn dán chặt vào khuôn mặt thanh tú của Vân Hi, quan sát mí mắt đang run lên từng hồi. Ngay khi đôi mắt đó khẽ chớp, khoé môi của Tống Tử Đằng nhếch lên cao vút, giọng nói của hắn không giấu được sự vui mừng đan xen với thoả mãn. 

"Bắt được cậu rồi, Lại Vân Hi." 

Mặc dù thị lực bị giảm sút nặng khiến những gì Vân Hi nhìn thấy chỉ mờ mờ ảo ảo như có một màn sương giăng kín, nhưng nghe thấy giọng nói của Tống Tử Đằng sát gần bên tai, Vân Hi vẫn giật nảy mình, cơ thể bắt đầu run lên. Y quờ quạng xung quanh trong bóng tối, động tác ban đầu vô cùng yếu ớt, nhưng khi sức lực bắt đầu trở về, y càng ngày càng gấp gáp hơn, hai tay Vân Hi quơ mạnh, vô ý gạt hết những sợi dây truyền nước và kim tiêm đang cắm trên người ra, y sợ hãi đến mức vừa ngồi được dậy đã muốn chạy trốn, nhưng hai chân gãy nát không có sức lực, vừa chạm tới sàn nhà đã ngã sóng soài ra đất. Tỉnh lại sau một giấc mộng dài, Vân Hi tưởng rằng mình đã được giải thoát, nhưng hoá ra y lại quay về vạch xuất phát nơi cơn ác mộng vừa chỉ mới bắt đầu. 

Bàn tay của Tống Tử Đằng giơ lên giữa không trung. Mới lúc nãy thôi, hắn muốn túm lấy Vân Hi, nhưng y đã tránh né rồi ngã xuống mặt sàn lạnh băng trước khi hắn kịp bắt được y. Cảm giác mất mát kỳ lạ nhanh chóng lan ra khiến Tống Tử Đằng như bị đả kích. Vân Hi đang ở ngay trước mắt hắn, gần đến như vậy, nhưng lại vuột khỏi tầm tay Tống Tử Đằng, dù nhanh đến mấy cũng không bắt kịp. 

Từ khi nào hắn đã không còn kiểm soát được Vân Hi như thế này? Không phải lúc trước chỉ cần một cái liếc mắt là nhìn thấy y, một cái hất tay là chạm được vào y hay sao? Tại sao chỉ sau một thời gian ngắn Tống Tử Đằng đẩy Vân Hi đi, y đã dễ dàng thoát khỏi móng vuốt của hắn như thế? Hắn không cho phép! Tuyệt đối không cho phép y phản kháng, không cho phép y chống cự, không cho phép y rời khỏi tầm mắt. Vân Hi phải ở đây, chính tại nơi này, chịu đựng tất thảy những ham muốn của hắn. 

Đôi chân của Tống Tử Đằng bước nhanh về phía Vân Hi. Nghe thấy tiếng động, y càng hoảng loạn hơn, chân đã gãy, cổ tay cũng bị thương nặng, không cách nào khác ngoài dùng cùi chỏ để nâng người chống đỡ, dùng hết sức lực mà bò lết về phía trước để thoát khỏi móng vuốt ác ma. Nhưng điều đó chỉ khiến Tống Tử Đằng điên càng thêm điên. Hắn dùng một tay đã bế ngang được eo Vân Hi, ném thẳng Vân Hi lên giường, đè nghiến không cho y cựa quậy. 

"Cậu muốn đi đâu? Muốn chạy đi đâu hả? Ai cho phép cậu chạy trốn?" 

Dòng lệ nóng trào ra từ đôi mắt mù loà của Vân Hi, chúng đã từng rất đẹp, đen láy và sáng trong như những vì tinh tú trên bầu trời đêm, nhưng nay lại vẩn đục và ngây dại như đám mây xám xịt những ngày mưa nặng hạt. Tuyến lệ của Vân Hi không thể khống chế nổi, dường như muốn bộc lộ hết nỗi sợ hãi và tủi nhục ngần ấy năm mà chủ nhân của nó phải chịu đựng. Dù bị đè mạnh như thế nhưng Vân Hi vẫn không ngừng giãy giụa, áp lực mà Tống Tử Đằng gây ra khiến cơ thể y như bị thiêu đốt, chỉ cần ở gần hắn một giây một phút là trái tim y lại đau thắt dữ dội và da thịt như bị ngâm trong bể lửa. 

Nhưng trong mắt Tử Đằng, hắn chỉ thấy một Vân Hi đang ra sức phản kháng. Hắn đã từng tưởng tượng ra cảnh Vân Hi nằm dưới thân những tên khách mà ra sức lấy lòng chúng, dang chân cho những tên thuộc hạ luân phiên ra vào. Những mộng tưởng đó chân thật đến mức chúng đủ sức dày vò Tống Tử Đằng mất ăn mất ngủ. Mà nay, một Vân Hi "dâm đãng" như thế lại cự tuyệt một mình hắn, nhất quyết không cho hắn chạm vào người. 

Thực ảo lẫn lộn chồng chéo lên nhau, khiến Tống Tử Đằng không phân biệt nổi. Chúng biến những hồi ức trở nên méo mó. Hình ảnh Vân Hi ngày ấy bị Cố Hải Đăng bỏ mặc nằm co quắp vì lạnh trên thảm chuyển thành cảnh hai người họ ân ái, ra sức hôn môi và vận động kịch liệt. 

Hai mắt Tống Tử Đằng vằn đỏ, hắn dùng một tay đã đủ sức túm chặt và cố định hai cổ tay khẳng khiu của Vân Hi lên đầu giường, nhanh chóng dùng thắt lưng da trói chặt lại vào thanh sắt nằm dọc. Sau đó lớn tiếng ra lệnh. 

"Đem AK24 đến đây."