Sau khi tẩy rửa sạch sẽ huyệt nhỏ của Vân Hi, Lục Diệp chuyển hướng sang thân thể đầy rẫy những vết thương của em, cũ có, mới có, chỉ một động chạm nhỏ nhặt cũng khiến chúng nứt ra, chảy máu, bởi vậy Lục Diệp càng cẩn thận và ân cần hơn. Hắn dùng khăn ấm nhẹ nhàng lau lên làn da tái xanh, trong lúc ấy vẫn không ngừng hôn lên ngực, lên cổ, lên cả mái tóc đen như nhung đã được gột sạch bụi bẩn, như thể muốn dùng phương thức dịu dàng này mà xoa dịu nỗi đau của người hắn yêu. Vậy nhưng Lục Diệp lại không ngờ rằng, chính những hành động của mình lại khiến con virus AK 24 trong Vân Hi thức tỉnh. Mặc dù cơ thể nạn nhân của nó lúc này đã rệu rã như một cỗ máy bị hỏng, nhưng tác dụng kinh khủng của thuốc vẫn khiến y đòi hỏi tinh dịch của kẻ thuần phục. Chỉ có như vậy thì nỗi đau đớn mới được xoa dịu đi chốc lát.
Nơi tư mật nhỏ bé phía sau không ngừng đóng mở, tham lam nuốt lấy từng hớp nước ấm. Cơ thể nóng rực vì sốt cao của Vân Hi trong vô thức cọ sát vào Lục Diệp như con mèo nhỏ muốn thu hút sự chú ý của chủ nhân.
Lục Diệp thấy Vân Hi cử động thì vui mừng như đứa trẻ. Hắn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của em lên, lau đi những vệt máu khô trên đó, cố kìm nén sự phẫn nộ khi chạm vào vết sẹo nơi đuôi mắt em. Hắn tưởng rằng Vân Hi đã tỉnh lại, nhưng không phải, đôi mắt em vẫn nhắm nghiền, chỉ có thân thể là không ngừng dựa sát vào lồng ngực hắn, cọ cọ. Làn da vừa nóng, vừa ửng hồng của Vân Hi như đang thách thức dục vọng của Lục Diệp, đào lại khoảng thời gian hắn dùng trăm phương ngàn kế để chiếm đoạt cơ thể Vân Hi và đục khoét lý trí của em khi cả hai còn ở trang viên của Tống Thành.
Nhưng hiện giờ, tình trạng của Vân Hi thực sự không thích hợp để làm chuyện đó. Mới lúc nãy khi tẩy rửa, huyệt động của em còn hút chặt lấy ngón tay Lục Diệp, vùng da xung quanh đỏ au, vì bị cưỡng ép quá độ mà sưng tấy lên. Nếu đổi lại là một năm về trước, có lẽ Lục Diệp đã chẳng màng gì hết mà đâm thứ khủng bố giữa hai chân vào bên trong cái huyệt mê hồn kia, khiến người trong lòng khóc thét lên. Khoảng thời gian xa nhau, hắn đã khác, không thể nhân cơ hội người thương bất tỉnh mà giở trò lang sói, thứ hắn cần là trái tim em, Lục Diệp sẽ đợi đến khi được cho phép. Hắn cứng rắn nói:
"Không được, để tôi đưa em vào phòng."
Vậy mà ngay khi hắn chuẩn bị đứng lên, Vân Hi lại hôn lên môi hắn, tay phải vụng về vươn ra trùng hợp chạm vào yết hầu phập phồng, và mái tóc ẩm ướt trượt xuống lồng ngực rắn chắc, cửa huyệt nhỏ bé phía sau không biết từ lúc nào đã đặt ngay phía trên dục vọng đang cương cứng của Lục Diệp, cọ sát, còn rỉ ra nước ấm mới lúc nãy tham lam nuốt vào.
"Vân Hi?"
Khi cánh môi hai người tách ra, Lục Diệp vẫn cố gắng quên những gì vừa xảy ra mà gọi tên người đang mê man trong vòng tay hắn. Nhưng Vân Hi không hề đáp lại, em chẳng những không đập tan những ảo vọng của Lục Diệp, mà còn tiếp tục ma sát mông mình ở nơi cương cứng kia, để rồi cơ thể rệu rã không thể gồng được nữa, ngã mạnh xuống, khiến cho phân thân khủng bố đang cương cứng của Lục Diệp cứ như vậy mà cắm thẳng vào bên trong huyệt động vẫn còn sưng đỏ.
“Ư… a…”
Sự đau đớn hiện rõ trên khuôn mặt Vân Hi, y mở to đôi mắt ầng ậc nước, miệng há ra hớp từng ngụm không khí. Lúc này, Lục Diệp mới phát hiện ra chiếc lưỡi của Vân Hi đã bị cắt đi, sự phẫn nộ và xót thương cùng lúc dâng lên khiến đầu óc hắn nóng bừng, ngay lập tức xoay mặt em về phía mình, cường ngạnh hôn xuống như khỏa lấp sự mất mát khiến hắn phải đau lòng kia.
Nụ hôn cuồng nhiệt khiến Vân Hi bình tĩnh lại phần nào. Huyệt động yếu mềm đột ngột bị phân thân thô to nhồi đầy thực sự rất đau, nhưng chỉ qua một lúc, khi tác dụng phụ của AK 24 phát tác, thân thể Vân Hi lại bị nó ép phải chuyển động hòng vắt kiệt tinh dịch. AK 24 chỉ là một loại virus, nó không có trí thông minh như con người, càng không nhận biết được ai là “kẻ thuần phục” thật sự, chỉ theo bản năng muốn “kẻ phục tùng” nhanh chóng tìm một cây hàng nóng bỏng, quyến rũ thứ đó phóng tinh, lấp đầy cái bụng cồn cào mà không biết rằng điều này sẽ sớm giết chết vật chủ của nó.
Nụ hôn cũng đồng thời thanh tẩy bộ não đang ngập ngụa tinh trùng của Lục Diệp, hắn nhất quyết nâng người Vân Hi lên, muốn rút cự vật sung huyết của mình khỏi cái lỗ nhỏ đáng thương kia, nhưng Vân Hi đột nhiên bật khóc nức mở, đôi mắt hoe đỏ dàn dụa nước, liên tục lắc đầu. Vân Hi tiếp tục chủ động hôn lên môi, lên má Lục Diệp như lấy lòng, ngay cả phân thân nhỏ nhắn phía dưới cũng bắt đầu cương lên, rỉ ra một ít chất lỏng trong suốt.
Đây là lần đầu tiên Lục Diệp nhìn thấy bộ dạng này của người hắn ham muốn có được. Còn nhớ một năm trước khi ở trang viên của lão gia Tống Thành, ngay cả khi Lục Diệp đã dùng thuốc kích dục ép Vân Hi phải cầu xin hắn dùng côn thịt của mình đâm vào lỗ nhỏ phía sau kia, Vân Hi cũng không chịu đầu hàng, nhất quyết chẳng để ham muốn biến thái của hắn được thoả mãn, còn chửi cả tổ tiên dòng họ của hắn, khiến cho máu bạo dâm trong Lục Diệp nổi lên, tiêm vào cơ thể Vân Hi loại thuốc độc nhất rồi cưỡng bức em. Ấy vậy mà bây giờ, Vân Hi lại chủ động dâng hiến thân thể mình lên, chẳng khác nào miếng mỡ tươi ngon để trước miệng mèo.
Vân Hi của hiện tại đã không còn đẹp như bạch nguyệt quang ngày nào trong ký ức của Lục Diệp, gương mặt thanh tú bị phá nát bởi hai vết sẹo vừa sâu vừa dài, đôi mắt trắng đục do mất đi thị lực và hai cánh môi cũng không còn sắc đỏ gợi cảm như trước đây. Xương sườn và xương quai xanh nhô ra rõ rệt trên cơ thể gầy gò và yếu ớt, trông như kẻ nhiễm bệnh nan y đã rơi vào giai đoạn cuối cùng, cơ thể này vốn chẳng phải “gu” của thiếu gia nhà họ Lục, nhưng nó chứa đựng linh hồn của người mà hắn hằng mơ tưởng, khiến Lục Diệp càng muốn bảo vệ, ôm ấp và yêu chiều hơn. Trong mắt hắn, sự chủ động của em lúc này quyến rũ hơn bao giờ hết, chỉ một hành động nhỏ khi vô thức cũng khiến hắn muốn từ bỏ hết mọi thứ mà dâng hiến thân xác mình cho em, khuấy đảo thứ đang đòi hỏi được phát tiết bên trong nơi ấm áp nhất của người hắn yêu.
"Em thực sự muốn tôi đâm vào lỗ nhỏ của em sao Vân Hi?"
"Một khi dương vật của tôi cắm vào trong em, tôi sẽ không dừng lại dù em có khóc lóc cầu xin, sẽ đâm rút rồi phun dịch thể đầy bụng em, đến khi em sinh con cho tôi mới thôi."
Lục Diệp nhìn sâu vào đôi mắt Vân Hi, thử tìm kiếm lời từ chối vì sợ hãi, nhưng hắn không thấy được gì cả, trong đó chỉ là một mảng trắng đục như sương khói. Lục Diệp thở dài, hắn gục đầu trên hõm vai của em, che giấu khuôn mặt thất vọng. Hắn nghĩ, có lẽ bản thân quá dục cầu bất mãn nên mới sinh ra thứ ảo tưởng đáng chết này. Vân Hi còn chưa khóc nháo đẩy hắn ra, để yên cho hắn tắm rửa đã là may mắn, lại còn muốn nằm mơ giữa ban ngày.
Nhưng khi Lục Diệp ngẩng đầu lên một lần nữa, môi hắn lại chạm vào đôi môi ẩm ướt vì dính nước của Vân Hi, và hắn cảm nhận được sự rung động khi em gật đầu.
"Phựt" một tiếng. Lục Diệp nghe thấy tiếng sợi dây lý trí của mình đứt mạnh.