Chạm Đáy Thương Đau

Chương 71: Phiên ngoại 1.3




Ở đây có tận ba phòng chờ, thí sinh từ ba phòng khác nhau sẽ vào nơi thử vai cùng một lượt, trước đó, bọn họ đều phải qua phòng thay đồ. Lúc Vân Hi bước vào, đập vào mắt y đầu tiên là một cái biển quảng cáo điện tử, dòng chữ màu đỏ bắt đầu nhấp nháy và một yêu cầu nhanh chóng xuất hiện.

"Chọn trang phục phù hợp nhất với chủ đề thời trang áo tắm."

Vân Hi vừa đọc xong, màn hình hiển thị cũng vụt tắt, nên y cố gắng lẩm nhẩm ghi nhớ yêu cầu. Ngay sau đó, ba chiếc hộp lần lượt được thả xuống từ lỗ hổng trên trần nhà. Khi Vân Hi ngước mắt lên nhìn, lỗ hổng đó đã trở lại trạng thái như ban đầu. Mặc dù cảm thấy có chút kỳ dị, nhưng thời gian thay đồ chỉ có hạn nên Vân Hi không quan tâm thêm nữa, nhanh chóng mở ba chiếc hộp ra, và thứ ở bên trong khiến y thật sự cạn lời. Trong ba chiếc hộp là ba bộ bikini của phụ nữ, mỗi cái có một kiểu dáng và màu sắc khác nhau. Khi bóc tem lần đầu, nhìn thấy một bộ, Vân Hi còn nghĩ rằng có sự nhầm lẫn, nhưng đến cái cuối cùng vẫn là áo tắm của con gái, y thực sự hoang mang. Lúc này, chiếc loa đặt trong góc phòng thay đồ đột nhiên phát ra âm thanh khiến người ta phải giật mình.

"Chỉ còn lại hai phút, thí sinh vui lòng chú ý thời gian."

Ngẫm lại, thể chế thi có viết "thí sinh có năm phút để thay trang phục ngẫu nhiên" nên Vân Hi nghĩ có lẽ ban tổ chức thực sự không nhầm lẫn, chỉ có điều họ muốn thử thách thí sinh mà thôi, giống như bây giờ, y đang rất hoang mang trong việc phải chọn bộ bikini nào khi cả ba đều thiếu vải như nhau. Bộ đầu tiên có màu trắng tuyền, phần áo ngực khoét rộng, có dây buộc sau cổ kết hợp với váy xòe hai lớp. Bộ thứ hai màu đen, trước ngực có thắt nơ con bướm, không có dây áo, bên dưới hoàn toàn là một chiếc quần nguyên thủy có dây buộc mỏng hai bên hông. Bộ thứ ba màu đỏ chấm bi trắng, dây áo sau lưng đan chéo vào nhau, kết hợp với quần ren mỏng cùng màu, gần như xuyên thấu, dám chắc người xung quanh có thể nhìn thấy toàn bộ xuân cảnh bên trong. Chưa nói đến mặc lên, chỉ cần nhìn mấy bộ bikini thiếu vải này đã khiến Vân Hi đỏ mặt. Quả thực, ngoài những lúc nhập tâm vào diễn xuất, Vân Hi thường ngày đều rất trầm lặng và dễ xấu hổ, tính cách Vân Hi cũng hướng nội, lần đầu tiên có bạn gái, nắm tay người ta thôi đã đủ khiến y ngại ngùng, lúc đi nghỉ mát với lớp thậm chí Vân Hi còn không dám nhìn bạn nữ nào quá lâu, vậy mà giờ phải đích thân mặc một trong mấy bộ đồ này.

Thử thách, chỉ là thử thách thôi, dũng cảm lên Vân Hi. Có vậy mày cũng không làm được thì còn tới đây làm gì.

Vân Hi tự động viên mình như vậy trước khi quyết định chọn bộ đồ màu trắng, bộ này có vẻ ít dây nhợ loằng ngoằng nhất, phần váy xòe ở dưới ít ra cũng che được chú bồ câu nhỏ đang yên giấc. Nhưng lúc này, có một vấn đề khác lại phát sinh, trong phòng thử đồ này ngoài cái loa thù lù nằm ở góc phòng và mấy cái hộp giấy ra thì trống trơn, càng làm cho diện tích căn phòng có vẻ rộng hơn, nhưng từ nãy tới giờ, Vân Hi vẫn luôn cảm nhận có một cặp mắt dõi theo mình, nếu bây giờ Vân Hi thay đồ, chẳng khác nào khoả thân trước mặt người khác cả.

Dù gì mày cũng là đàn ông mà, nếu có ai nhìn thật cũng đâu có mất miếng thịt nào.

Nghĩ như vậy, Vân Hi nhanh chóng cởi hết đồ ra, sớm biết sẽ khó xử như thế này thì đã chọn mặc quần áo đơn giản cho rồi. Lúc này, chỉ còn chưa tới mười dây, Vân Hi đã mặc xong bộ bikini, nhưng phần dây buộc cổ thì trơn tuột, lại thêm cánh tay đau vì mấy ngày trước phải vác đồ nặng nên khó mà cử động.

"Để tôi buộc nó giúp em nhé?"

Giọng nói trầm ấm phát ra sau lưng khiến Vân Hi giật mình, y quay đầu lại, phát hiện ra Lục Diệp đã đứng sau lưng mình tự lúc nào, gương mặt với nét đẹp như tượng tạc kia tháng nào cũng lên bìa tạp chí, chỉ nhìn một lần là nhớ, nên Vân Hi dám chắc mình không thể nào nhầm người được.

Thấy Vân Hi vẫn đang hoang mang vì sự xuất hiện đột ngột của mình, Lục Diệp cười khẽ, vừa thắt dây áo giúp Vân Hi, vừa tự mình giải thích.

"Mỗi phòng thay đồ đều có người hỗ trợ, tôi là người hỗ trợ cho em hôm nay."

"A... sao anh biết tôi cần hỗ trợ." Bàn tay lạnh như đá của Lục Diệp chạm vào gáy khiến Vân Hi rùng mình.

"Xin lỗi, làm em giật mình rồi nhỉ. Nhìn kìa, đằng kia có một cái camera quan sát nhỏ, khi nào thí sinh cần chúng tôi sẽ xuất hiện." Lục Diệp chỉ tay về phía cái lỗ hổng trên trần nhà, vừa rồi dùng để đưa đồ vào phòng.

Dứt lời, chưa để Vân Hi nói gì thêm, Lục Diệp đã đội một chiếc mũ cói vành rộng cho Vân Hi rồi đẩy y sang phòng thử vai ngay bên cạnh phòng thay đồ. Lúc này cũng vừa sát mốc thời gian cho phép, hai thí sinh kia cùng lúc bước ra ngoài, một người mặc áo đuôi tôm vô cùng sang trọng kết hợp với mặt nạ Anonymous, người còn lại mặc một bộ đồ dính đầy máu với chiếc mặt nạ y hệt Jason Friday The 13th. Vân Hi đột nhiên thấy chạnh lòng, trong khi trang phục của hai người họ siêu ngầu và đầy nam tính như vậy thì mình... tại sao lại bốc trúng bộ đồ khiến bản thân xấu hổ thế này chứ. Có lẽ không mặc gì còn đỡ ngại hơn mặc hai mảnh vải còn không đủ che hết chỗ nhạy cảm thế này.

Sắc mặt Vân Hi còn đỏ hơn khi y phát hiện ra hai vị ban giám khảo đang ngồi cách mình không xa. Một người là đạo diễn Dược Tâm, người còn lại là gã đàn ông đeo kính râm lúc sáng vô tình va chạm với Vân Hi ngoài cổng. Nhìn thấy anh ta, Vân Hi đột nhiên nhớ tới chiếc điện thoại vừa mất của mình, dù biết người này có thể nhặt được, nhưng Vân Hi vẫn chưa thể lên tiếng lúc này, đành an ủi bản thân đợi khi buổi thử vai kết thúc rồi sẽ hỏi thử, dù gì bọn họ cũng là những thí sinh cuối cùng rồi.

"Tốt lắm, các bạn đã lựa chọn trang phục đúng với chủ đề đã được yêu cầu: lễ hội hoá trang, phim kinh dị và thời trang áo tắm." Dược Tâm hồ hởi đứng dậy, nhanh tay lấy từ trong túi ra ba chiếc tai nghe, trước khi bảo bọn họ đeo vào, đạo diễn hướng ánh mắt về phía Vân Hi, yêu cầu y ngồi vào chiếc ghế đặt ở chính giữa phòng. Sau đó, ông rút ra một dải lụa màu đen cùng với một chiếc dây thừng, đưa cho hai thí sinh còn lại. "Bịt mắt và trói chặt cậu ấy vào ghế."