Chạm Đến Tim Em

Chương 27: Gặp gỡ




Trong ba anh em chơi thân cùng nhau thì tính cách trái ngược hoàn toàn. Lệ Bái Nam khó gần, tâm tư khó đoán. Tư Đồ Tử Thiêm gần gũi, vui vẻ, ấm áp. Trắc Lâm lại là chàng trai thẳng tính, hơi nhây, nhưng lại rất ít gần gũi người khác giới. Bao lần bà Trắc thăm dò, cứ sợ thằng con trai độc nhất nhà này lại mê con trai thì chết mất. Người ngoài nhìn vào sẽ không ít người lầm tưởng Trắc Lâm đào hoa, hay trêu ghẹo nữ nhân, nhưng kì thực, chưa lần nào anh gần gũi con gái. Thời gian của bác sĩ trẻ gói gọn trong bệnh viện gia đình mình, rãnh rỗi nữa thì nghiên cứu mấy loại thuốc hay ho phục vụ cho việc mua bán hàng nóng của ba anh em gây dựng, rảnh nữa thì đi Bar với bọn họ.

Cơ nghiệp nhà họ Trắc cũng khá phức tạp. Ông nội, ba mẹ đều làm kinh doanh. Trắc Lâm lại một thân một ngựa mà rẽ qua làm bác sĩ. Vốn tính lạnh lùng, lâu lâu tán gái vài câu cho mẹ yên lòng. Chứ thật ra, kim tim, ống nghiệm và máy móc y khoa mới là chân ái.

Hai tháng trước, ông trở bệnh nặng, ba mẹ đi kí hợp đồng ở Úc. Trác Lâm vừa chăm ông vừa hỗ trợ công việc cho ông. Anh phải kí một hợp đồng quan trọng ở khách sạn A, nên tạm gác mọi hoạt động của mình rồi phi ngay tới đó.

Trong lúc đó, Tư Đồ Tử Thiêm thì tranh thủ xem chuyến giao hàng sang Châu Phi, Lệ Bái Nam thì loay hoay với tập đoàn và tìm vợ. Bọn họ dường như tách biệt nhau cả một khoảng thời gian đó. Trắc Lâm cũng thừa hiểu nên không nhờ vả anh em.

Đến khách sạn A, sau khi kí hợp đồng thành công, anh định nhanh chân quay về bệnh viện thì thấy ồn ào nên nán lại...

- Hết anh trai con, rồi đến con,con xem ông bà già này bao tuổi rồi, vậy mà cả hai anh em đều không lo làm việc phụ giúp gia đình. Thằng anh thì suốt ngày mất tâm mất dạng, con em thì bỏ học, láy xe đua... Con muốn mẹ chết phải không?

Cô gái cột tóc đuôi ngựa, khoác lên mình bộ quần da ôm sát, áo thun đen, áo khoác da đen nốt. Gương mặt không góc chết với ngủ quan hài hòa, đôi mắt sắt lạnh, body bốc lửa , từ nãy giờ ngồi yên trên ghế nghe mẹ chửi như tát nước vào mặt.

Thấy mẹ im lặng thôi nức nở thì cô bình tĩnh thốt lên mấy chữ:

- Vậy mẹ muốn như thế nào?

Bà vui vẻ ra mặt:

- Còn sao nữa, con mau chóng có bạn trai, lấy chồng đi cho mẹ an tâm.

Cô gái lại im lặng..

Trắc Lâm thấy không khí hòa hoãn rồi thì nhanh chống bước qua.

Không ngờ, cô gái nhỏ lại rất khỏe, kéo cà vạt anh lại, đứng lên sát tầm ngực anh, kéo cà vạt thật mạnh, lực lớn mà anh không chút phòng bị nên bị cô kéo người cúi rập xuống.

- Anh ấy là bạn trai con.

Cũng không đợi anh có cơ hội phản bác. Khả Khả nhón chân lên, hôn bừa vào môi anh một cái, vui vẻ nói:



- đây là mẹ em, anh không cần phải lén lút như nãy giờ. Biết không ?

Tư Đồ phu nhân mắt chữ 0 miệng chữ A há hốc nhìn chàng trai lịch lãm trước mặt. Anh như bạch mã hoàng tử vậy, vét trắng thanh lịch, giày đen bóng loáng, tóc tai gọn gàng, mặt mày sáng sủa.... Quả thực, vừa nhìn bà đã ưng ngay.

Nhìn lại con gái bà, nó như bà phù thủy vậy. Con gái mà cái gì trên người nó cũng không phát ra chút xíu nữ tính nào.

Bà chầm chậm tiến lại gần chàng trai trẻ, tay nắm lấy tay anh ta đặt lên tay con gái mình:

- tốt. Tốt. Tốt quá. Khả Khả rất biết chọn. Lại rất vừa ý mẹ. Con tên gì?

Anh giật mình trước câu hỏi của bà. Bất giác mà trả lời luôn:

- Con tên Trắc Lâm, 24 tuổi.

Bà gật gù:

- Tốt tốt.

Khả Khả giật tay ra, năm lấy tay anh chàng trước mặt:

- mẹ làm anh ấy sợ rồi. Hôm nay tới đây thôi, bọn con đi trước.

Lão Tư Đồ nãy giờ trên lầu kí hợp đồng với khách, thấy con gái ra mắt con rể chưa kịp nhìn đã thấy nó vội lau như bay:

- này này. ... Đợi bố.

Thấy nguy hiểm tới, ,Khả Khả nắm tay anh lau ra ngoài. Bỏ lại hai vợ chồng Tư Đồ gia nhìn nhau:

-Đấy là con rể mình, ông này hấp tấp quá, bọn nó sợ trốn mất thì ông đền con rễ cho tôi.

Nghe vợ nói vậy , ông càng hưng phấn:



- mau đuổi theo bọn nó, điều tra cho kĩ thằng nhóc đó, ta thấy nó quen quen. Không biết phải mấy thằng chuyên đi lừa tình hay không. Mau bắt bọn nó về.

Khả Khả đưa anh vào trong xe. Cô mở khóa rồi lau nhanh ra quốc lộ. Tốc độ hiện giờ còn hơn đua xe trên ti vi nữa. Chân ga của cái xe này thật phiền, sao không phải cứ nhanh hết tốc lực là được, còn phân biệt mạnh , nhẹ , nhanh , chậm nữa.

Bên ngoài là tiếng xe của mấy tay vệ sĩ bên cạnh Tư Đồ lão gia, ngoài ra mấy chiếc xe của cảnh sát khu vực vì cô vượt đèn đỏ quá nhiều. Chỉ có tên đàn ông ngồi ghế phụ nãy giờ im lặng khó đoán.

- Chết tiệt. Vẫn chưa cắt đuôi được thì xuất hiện mấy thằng cảnh sát....haizzzz.

Bấy giờ, Khả Khả thấy tên kia rất điềm tĩnh, hai tay khoanh trước ngực. Bình thường kẻ nào ngồi trên xe này mà cô chở, không nôn thốc nôn tháo thì cũng khóc lóc xin tha, chỉ có anh ta khác người. Tay nâng cái kính trông suốt lên cao hơn, tay đặt trước ngực:

- mệt không?

Cô giật mình:

- một chút.

Anh cúi người xuống hôn lên môi cô một cái, mắt nhìn sâu vào đôi mắt tròn, đen láy của cô:

- sang ghế phụ đi.

Anh nhảy qua ghế cô lái, thuần thục mà đạp ga, đánh lái, đạp phanh......

Tốc độ trên cả tưởng tượng.....

Khả Khả hết Ồ, à...xong lại quay sang bình luận:

- cũng khá đó chứ.

Anh cười đầy nham hiểm:

- đã là bạn trai của em, nên khá như vậy....