Chạm Đến Tim Em

Chương 33: Rung động




Lệ Bái Nam đường đường là chủ tịch tổng tài, giờ lại ngoan như cún. Anh đặt Hiểu Lam ngồi xuống ghế, còn mình ngồi sát bên cạnh ôm lấy vết thương đang rỉ máu:

- Em bị ngốc sao? Bọn người hung hãng đó dữ như vậy cũng không biết trị họ. Bình thường em hung dữ với tôi lắm mà. Sao lúc nãy im như khúc củi vậy?

Đường Hiểu Lam im lặng. Lúc này nước mắt cũng chẳng rơi nỗi, bao nhiêu sợ hãi thì đã tuông ào ào ra từ lúc bọn họ ném trứng ném bột vào người cô rồi. Anh đưa bàn tay mình sang vuốt lên tóc cô. Mái tóc dài anh trân quý bao nhiêu giờ lại bị bọn người kia phá hoại.

- Em vào trong tắm đi. Bên trong có phòng tắm, tắm xong thì nằm nghỉ ngơi một chút đi.

Có lẽ do quá hoảng sợ mà lúc này Hiểu Lam cũng ngoan ngoãn mà nghe theo.

Cao Minh bước vào thông báo:

- Bác sĩ Trắc Lâm tới xem vết thương của sếp. Luôn tiện thông báo ít việc.

Cao Minh đảo mắt nhìn quanh. Từ lúc kiểm tra thông tin của Lam Lam, biết cô đang trong diện nghi ngờ, nên không thể để lộ bất cứ tin tức gì ra ngoài được. Lệ Bái Nam biết tổng ý của trợ lí mình nhếch mép cười:

- Tôi rất đề cao tính cẩn thận của cậu. Nhưng cô ấy là phu nhân tương lai của tôi. Sau này thấy cô ấy như thấy tôi. Cho nên....không được phép nghi ngờ cô ấy.

Trắc Lâm vừa hay bước vào, câu được câu mất vừa lọt tai hắn lại thành một câu chuyện khác:

- Tôi vừa nghe lầm sao? Con mèo hoang đó mà làm đại tẩu của Trắc Lâm tôi....eo ơi...kinh thế. Vừa nãy còn nghe người ta bảo cô ta chịu trận sau mưa bơm bão đạn nữa chứ. Đâu rồi, ả ta đâu?

Lệ Bái Nam nghiến răng nghiến lợi nói:

- Quản thật kĩ cái miệng thối của cậu.

- Mau đem Cố Mỹ vào đây.

Hai tên vệ sĩ với vét đen chỉnh tề, dẫn Cố Mỹ bước vào bên trong. Căn phòng mà ả mong ước một lần được đặt chân vào, khao khát được trao tấm thân cho tổng tài, bây giờ lại bước vào với tâm thế của kẻ phạm trọng tội.

- Chủ tịch...tôi biết sai rồi. Tôi không nên kích động làm anh bị thương. Tất cả là do Đường Hiểu Lam...

Anh tức giận ném vào mặt cô ta sấp ảnh mà Cao Minh vừa gửi.

- Xem ra cô chưa biết lỗi của mình. Nhĩ?

Trên tay Cố Mỹ là loạt hình ảnh cô ta lén lút tới bàn làm việc của Đường Hiểu Lam, âm thầm kí giấy rồi đóng dấu để cho đình chỉ công việc của bộ phận nhân sự của công ty.



Xem đến đây ả giật mình hoảng sợ:

- Sếp....mong anh tha cho tôi lần này. Vì tôi thiếu suy nghĩ quá.

Vệ sĩ mang tiếp kẻ ném đá vào bên trong phòng.

- Thoạt nhìn anh mang áo nhân viên công ty, nhưng hồ sơ cô ta kí là bộ phận lớn tuổi trong công ty nghĩ việc, nhưng anh còn khá trẻ, lại võng dạc lên tiếng chỉ trích Emmy, còn chủ động ném đá. Anh là ai?

Cố Vỹ cũng ngạc nhiên vì anh ta không có trong kịch bản mà cô ta dàn dựng.

- Thắng làm vua, thua làm giặc. Muốn xử sao thì tùy. Đừng hòng moi thông tin.

Anh rút khẩu súng bên hông ra, lắp giảm thanh vào rồi nổ vào chân hắn ta, hai chân hắn khuỵu xuống , bất giác thành quỳ gối.

Cố Mỹ không biết cảnh tượng trước mắt là gì, hai tai cứ ù ù...

- Đem hắn ta về căn cứ. Sa thải Cố Mỹ.

Trắc Lâm hôm nay hơi lấy làm lạ. Động tác Lệ Bái Nam không dứt khoác như mọi hôm. Có gì đó chần chừ.

- Sao vậy?

Lệ Bái Nam thản nhiên:

- Cô ấy đang ngủ.

Anh cũng không quên hỏi lại:

- Vết thương tôi không sao. Nhưng cậu đến còn có việc gì?

Trắc Lâm hời hợt:

- Micel về rồi. Nghe cấp dưới báo lại.Nên đến nhắc cậu cẩn thận.

- Ừ.

Trắc Lâm bỏ lại ít thuốc cũng không quên dặn dò kĩ lưỡng:



- Nếu có vận động. Nhớ nhẹ thôi. Tay còn đang bị thương đó.

Lệ Bái Nam định quay lại tung cho hắn một quyền thì Trắc Lâm cũng nhanh chân chuồn ra khỏi phòng.

Anh cho Cao Minh lui ra, thân người quay về phía căn phòng bên trong.

Anh bước đến bên giường lớn, bên trên là tiểu công chúa nhỏ. Hai mắt nhắm nghiền, tựa hồ mấy hôm nay không ngủ ngon. Anh lẩm bẩm:

- Em bướng thật, cũng không biết lấy lòng tôi hay sao?

Cô thà chịu làm ở tầng dưới , thà bị đồng nghiệp bắt nạt cũng không muốn trở về bên cạnh anh. Thử hỏi có tức hay là không?

Anh đến cạnh bên giường, vuốt ve mái tóc ướt nước...

Kéo.....

Hiểu Lam kéo cà vạt anh sát người mình.

- Anh là đang định trêu chọc tôi hả.

Anh mỉm cười:

- Anh không dám.

Trải qua mấy ngày hôm nay, thật sự Hiểu Lam cảm thấy yêu anh mất rồi, cô cũng không thể lừa bản thân mình được nữa. Cô chòm người về phía trước hôn vào má anh:

- Cảm ơn anh.

Trước hành động này của cô, anh rất bất ngờ, hai mắt mở to, môi mấp máy:

- Vẫn chưa đủ.

Anh vòng tay qua sau gáy, kéo cô vào lòng mà ôm chặc. Hơi thở bắt đầu gấp, đôi môi dán chặc vào môi nhỏ:

- ưm ưm

Anh mỉm cười.... Cô không né tránh anh nữa rồi.