Chạm Đến Tim Em

Chương 5: Sói đói lâu năm (H)




Bên trong xe, một mùi lạnh lẽo xông ra ngoài, Lệ Bái Nam sừng sững ngồi như tượng tạc, không một chút cử động. Trên trán y thấm đẫm mồ hôi, mắt lạnh lùng hờ hững nhìn ra phía ngoài ô cửa kính.

Đường Hiểu Lam mở được cánh cửa xe thì lòng vui như trẫy hội, mắt nhìn ngắm trên dưới. Chợt dừng lại ở trên người Lệ tổng. Ánh mắt tựa hồ như cá gặp nước, kẻ bần hàn nhặt được thỏi vàng rồng:

- Mát lạnh thật....

Nói rồi cô xông thẳng đến ngồi lên đùi người ta, hai tay vòng qua cổ rồi ôm chầm lấy thân ảnh cao lớn của hắn .

- ra ngoài.

Cao Minh tắc lưỡi

" thôi xong, tội cho cô gái đó"

Bình thường không kẻ nào dám lại gần Lệ Bái Nam, kể cả quản gia nhà họ Trần, kể cả Cao Minh... Khi nói chuyện, bọn họ vẫn giữ khoảng cách cung kính nhất định.

- Ra ngoài.

Lần này Lệ Bái Nam hét lên.

Cao Minh như nổi đóa:

- cô gái, muốn sống thì mau ra ngoài đi. Theo tôi.

Lệ Bái Nam trao cho Cao Minh cái nhìn lạnh ngắt:

- tôi bảo anh ra ngoài.



Cao Minh như lọt tõm giữa khoảng không lưng chừng, mơ hồ, tai như muốn nổ tung.

" gì chứ, bao năm chinh chiến, mấy lần trúng xuân dược, toàn là sếp cứng, chịu đựng được, vậy mà giờ trên trời rơi xuống bà nội nào làm ổng đuổi cả mình"

- nhanh.

Tiếng giục của sếp làm Cao Minh hoảng sợ nhanh chống ra ngoài xe.

- khóa cửa.

Cao Minh nhanh đóng cửa rồi chạy mất dép lại trước hiên nhà gần đó.

Cơm chiều đã ăn rồi mà giờ còn lòi ra cơm chó nữa. Kêu sao không no như phát ách đây chứ. Xem như ra ngoài hít thở không khí vậy.

Cao Minh nói trong bụng như an ủi mình. Chứ hắn thừa hiểu ở lại cản trở sếp làm chuyện lớn là đại tội. Theo sếp gần 20 năm. Năm nay sếp 25 cái xuân xanh thì đây là lần đầu của sếp. Tiếc là camera lúc chiều chuẩn bị xe đưa sếp đi lại quên gắn nếu không lại có cái ghi lại khoảnh khắc đáng nhớ này rồi.

Bên trong xe, hơi thở cả hai bắt đầu xáo trộn,...

Anh trúng phải một lượng lớn xuân dược, nhiều gấp mấy lần loại thường, cơ thể đã bắt đầu phát tán từ chiều, tay chân bủn rủn, mồ hôi lã chả.

Cô trúng xuân dược, lại lần đầu nếm rượu nên cả người mơ mơ hồ hồ không biết cơ thể mình muốn gì. Chỉ là rất rất nóng, muốn được tắm táp mát mẽ.

Mà người này lại cảm thấy người bên cạnh thật mát...thật muốn nuốt luôn vào trong bụng để giải tỏa cái bức bối này.

Hiểu Lam ngồi trên đùi Lệ Bái Nam, chiếc váy hồng bồng bềnh như công chúa lúc chiều bị chiếc đùi Lệ tổng làm nó bừa bộn, lộ ra đôi chân thon dài của thiếu nữ. Lệ Bái Nam đưa tay kéo chiếc váy lên cao, cho bàn tay mình vào đó, thăm dò từng thớ thịt non mền.

Đôi chân nhỏ, trắng trẻo, thon dài lại vô cùng mịn màng. Cảm giác mát lạnh truyền tới làm anh cứ muốn được nhiều hơn nữa. Hiểu Lam khẽ rùng mình, cảm giác mát lạnh lại có chút lạ lẫm, nhưng không vì vậy mà bảo đối phương dừng lại,

Ánh mắt cô mơ màng, trong veo dán chặt vào khuy áo rắn chắc của anh. Tay Lệ tổng chạm vào bàn tay nhỏ xíu của Hiểu Lam, đưa nó đặt lên lồng ngực. Cô được đà mà làm loạn. Đôi tay sờ sẫm loạn xạ, cởi bỏ một, rồi hai cúc áo. Chiếc áo sơ mi trắng của anh từ từ bung ra, lấp ló chiếc ngực được luyện tập kĩ càng. Càng ngấm nhìn càng say sưa.



Hơi thở của anh càng lúc càng mạnh, anh ghì đầu cô vào lòng, hít lấy trọn mùi vị của người con gái nằm trong ngực.

" Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em,..."

Anh rời tầm mắt ra khỏi tóc, vương vấn hôn lên má, lên tai, lên mặt rồi mắt , cằm, và dừng lại ở môi nhỏ.

Lệ Bái Nam chầm chầm từng chút một hút lấy mật ngọt nơi môi mọng, cô gái khẽ giật mình, tay níu chặt lấy áo anh, mấy cúc áo sơ mi còn lại cũng được một tay anh làm bung cả.

Bao năm vật vã với buôn bán vũ khí, bao năm lăn lộn ở tập đoàn lại gặp rối ren với chiếc váy hồng bồng bềnh công chúa của cô. Anh tức đen đầu nắm mấy cọng dây phía sau giật sạch.

Vừa hôn vừa trút bỏ lớp áo váy vướng víu, đầu anh như nhảy số.

" sau này có được em, nhất định cho e mặc gì đơn giản nhất, khỏi tốn công tôi phải cởi"

Váy áo tuột khỏi người, anh nhẹ nhàng bấm nút hạ yên xe thành giường lớn. Chiếc siêu xe trăm tỉ này ,ngoài chống đạn khi đi công tác, lần đầu anh thấy nó hữu hiệu. Cô gái nằm trên người anh, chỉ còn mỗi nội y màu trắng đơn giản.

Vẻ mặt cô bây giờ rất hồng, rất đỏ rất dụ người phạm tội.

Anh mơn trớn dùng tay sờ vào người con gái trên thân , cơ thể mát lạnh của cô gái mềm mềm, mịn mịn, thơm mùi hoa oải hương.

Anh dừng lại trên chiếc đùi rơm rớm máu....do lúc chạy trốn thoát khỏi tên Đàm tổng, cô đã tự làm đau bản thân mình. Anh nhẹ nhàng dùng môi hôn lên đó,...

Hiểu Lam lúc này tỉnh tỉnh mê mê mà ôm cổ người con trai đối với mình đầy yêu thương vừa nãy, cô nâng mặt anh lên mà hôn tới tăp, từ mắt mũi lại đến môi rồi mặt....

Anh vòng tay qua phía sau lưng cô, chiếc lưng nhỏ, với làn da thật mịn. Nhanh như chớp mà mở khóa...

Hai bánh bao nhỏ hiện ra đầy kiêu hãnh tự hào mà phô diễn, trắng trẻo, mịn màng lại mềm mềm thơm béo....