Edit: riri_1127
Chương này ngắn mà chất gì đâu luôn
🤧
Chương 67: Lễ hội
Khóe miệng Nghê Thường cong lên. Cô đưa tay vỗ vào bắp đùi rắn chắc của anh.
"Anh cứ gạt em. . . . . ."
Lúc đầu, anh có được cô bằng cách dụ dỗ và lừa gạt.
Nhưng trách ai bây giờ?
Cho tới hiện tại, cô vẫn rất thích nó.
Viêm Trì cười khẽ, đưa cánh tay không bị thương lên chạm vào mặt vợ.
Đã bốn, năm tháng rồi hai người không gặp nhau.
Từ vết chai mỏng trên đầu ngón tay anh đến đôi mắt sâu thẳm đang nhìn cô chăm chú, tất cả đều mang theo nỗi nhớ mong da diết.
"Mệt không?"
"Em nghỉ ngơi trước đi, anh đi tắm." Viêm Trì hôn lên nốt ruồi chu sa dưới mắt cô, "Vừa lúc đêm nay ở đây có lễ hội bia, anh dẫn em đi chơi."
Nghê Thường cười nhẹ: "Được."
"Em không mệt," cô lại nói thêm.
Cô đã bay hơn mười giờ đồng hồ, nhưng anh mua ghế hạng thương gia rất thoải mái. Khởi hành từ Thành Đô vào buổi tối, sau khi cất cánh cô đã ngủ thiếp đi, đến khi thức dậy cũng vừa đến giờ ăn nên Nghê Thường không mệt chút nào.
Khóe môi Viêm Trì cong lên một nụ cười xấu xa: "Vậy chờ anh tắm xong thì chúng ta luyện tập chuyện vừa bàn mới nãy một chút nhé."
Nghê Thường khó hiểu: "Luyện tập cái gì?"
Anh nhướng mày: "Chuyện sinh em bé."
Cô không nói nên lời: "Anh, anh đang bị thương mà sao còn muốn. . . . . ."
Vòng eo nhỏ nhắn bị ôm chặt, cả người cô dễ dàng bị nhấc ngồi lên trên đùi anh.
Người đàn ông đang tự thể hiện sức mạnh và ham muốn mình qua phương thức này.
Anh kề sát lại gần tai cô, thì thầm ám muội: "Lão tử dùng một cánh tay cũng có thể kéo em lại mà ôm——"
Nghê Thường nhanh chóng nâng tay bịt miệng chồng lại, ngăn chặn mấy lời hổ sói của anh.
Người đàn ông này trước sau như một, lời nói thô tục của anh lại sắp bay đầy trời rồi đấy. . . . . .
Dường như cô không bao giờ có thể xem nhẹ mấy lời đó. Vẫn dễ dàng đỏ mặt hệt như lúc mới yêu. . . . .
Viêm Trì nắm cổ tay cô và hôn vào lòng bàn tay. Anh đặt Nghê Thường xuống giường, sau đó sải chân dài đi vào phòng tắm.
"Anh tắm trước."
Cô nhìn cánh tay anh, đột nhiên lên tiếng hỏi: "Em giúp anh nhé?"
Viêm Trì hơi dừng bước: "Không cần."
Anh lập tức đi vào phòng tắm đóng cửa lại.
Nghê Thường cau mày suy nghĩ.
Anh ấy không giống thường ngày.
Bình thường ở nhà chỉ cần cô đi tắm rửa thì anh sẽ hưng trí đi theo, nằng nặc đòi tắm cùng nhau.
Huống chi hai người đã lâu không gặp, nhưng bây giờ sao anh lại . . . . .
Nghê Thường nhìn lướt qua hồ sơ bệnh án trên bàn rồi đứng dậy đi vào phòng tắm. Thấy cửa không khóa, cô cũng không gõ cửa mà âm thầm đẩy cửa bước vào.
Hiển nhiên là người đàn ông đang đứng dưới vòi hoa sen đã giật mình, phản ứng đầu tiên của anh là lấy áo choàng tắm mặc vào.
Thấy cô đi đến Viêm Trì tắt vòi nước, mặc áo choàng tắm ướt sũng bước ra khỏi phòng.
Đôi mắt Nghê Thường sâu kín nhìn chồng vài giây, vừa nghi ngờ, giận dỗi lại xót xa: "Anh bị thương rất nặng đúng không?"
Viêm Trì nở nụ cười: "Không có. Bệnh án đã đưa em xem rồi đấy thôi."
Nghê Thường nhíu mày, đưa tay muốn kéo cổ áo choàng tắm trên người anh xuống: "Để em xem thử ——"
Viêm Trì nghiêng người tránh né.
"Thật sự không sao."
Nhưng khi đối diện với ánh mắt yếu ớt đáng thương của vợ, anh nhanh chóng nhắm mắt lại như thừa nhận thất bại, giơ tay kéo đai áo ra.
"Được rồi, cho vợ xem vậy."
Áo choàng tắm nặng nề ướt sũng bị ném sang một bên, cơ thể cường tráng của anh hoàn toàn lộ ra.
Sớm đã nhìn qua không biết bao nhiêu lần, nhưng giờ đây trái tim Nghê Thường vẫn nhịn không được mà rung động một hồi.
Chồng đang trong thời gian tham gia mùa giải. Mọi bộ phận trên cơ thể anh đều ở trạng thái thi đấu đỉnh cao, tràn đầy sức mạnh. Từng tấc da thịt đều vô cùng săn chắc, còn có những bọt nước chảy dài trên làn da màu lúa mạch, tất cả đều tràn đầy hormone nam tính.
Người ta nói đàn ông sau khi kết hôn sẽ tăng cân và xấu đi, nhưng cô thấy anh vẫn rất tuyệt vời, thậm chí vóc dáng sau khi kết hôn càng ngày càng hoàn mỹ hơn, theo cách nói của các fans trên mạng thì "quả thực là đẹp đến phát điên."
Nghê Thường cố lờ đi khuôn mặt nóng bừng của mình mà đưa mắt nhìn thẳng vào bờ vai bị thương của chồng.
Từ phía sau vai phải đến gáy có một mảng bầm tím, sưng đỏ lớn.
Chắc là ở bệnh viện đã băng bó cố định qua, miệng vết thương cũng được xử lý chống thấm nước.
Nghê Thường thở phào nhẹ nhõm, tầm mắt cô dời xuống lại đột nhiên dừng lại.
Cô mở to mắt và hít một hơi thật sâu.
Vòng eo của anh đang được bọc trong một lớp màng bọc nilong.
Một lớp màng trong suốt bao quanh cơ bụng và thắt lưng rắn chắc, che đi những hình xăm sặc sỡ.
Hơi nước đọng trên lớp nilong đậm đặc, không thấy được rõ ràng nhưng cũng lờ mờ nhìn ra là một chiếc vương miện nhỏ.
Nghê Thường sững sờ trừng lớn mắt: "Cái này. . . . ."
Viêm Trì bất đắc dĩ cong môi: "Còn chưa hoàn thành, sắp rồi."
Anh lấy khăn lau đi nước trên eo rồi từ từ mở bọc ni lông ra.
"Ban đầu anh đã hẹn sẽ đi dặm lại màu lần cuối sau khi tập luyện, vậy thì khi em đến mọi thứ sẽ vừa xong."
Bất ngờ mà anh chuẩn bị kỹ lưỡng lại bày ra trước mắt cô trong bộ dạng không hoàn chỉnh như vậy, Viêm Trì bực bội cau mày.
"Ai mà biết mẹ nó huấn luyện xong ông đây phải đến bệnh viện . . . . . ."
Nghê Thường không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm hình xăm trên người anh, mi mắt cô run rẩy.
Hình xăm ở dưới cơ bụng bên trái, ngay phía trên tuyến nhân ngư. Nó cũng không tính là to, chỉ bằng nửa bàn tay cô, nhưng lại vô cùng tinh xảo.
Là hình vương miện 3D màu vàng, trên vương miện dát đá ruby đỏ còn chưa hoàn thành hẳn, nhưng thoạt nhìn vẫn rất rực rỡ lấp lánh.
Phía dưới, là ngày kết hôn của hai người được xăm bằng số Ả Rập, bên cạnh còn có hai chữ cái tiếng Anh ——zz.
Bé con.
Là vương miện của cô.
Vương miện mà kỵ sĩ chuẩn bị cho công chúa của anh ấy lúc lên ngôi.
Nghê Thường đột nhiên chợt nhớ tới cuộc trò chuyện trước đây với anh.
Từ lâu, cô đã phát hiện ra rằng tất cả mọi người trong đội đua của anh về cơ bản đều có hình xăm, nhiều người trong số đó còn có hình xăm trên khắp cánh tay. Nhưng ngoại trừ hai vết sẹo, cơ thể Viêm Trì không còn gì khác.
Cô tò mò và hỏi tại sao anh không có hình xăm, Viêm Trì trả lời rằng anh chưa chuẩn bị sẵn sàng và cũng sợ đau.
Lúc ấy Nghê Thường cười to và trêu chọc "Oaa thì ra Trì thần thế mà lại sợ kim đâm."
Nhưng sau khi bị phát mấy cái vào mông, cô cũng không dám trêu chọc anh nữa.
Thế mà bây giờ . . . . . .
Nghê Thường chậm rãi chớp mắt, ánh mắt cô ngừng lại phía trên hình xăm.
Lượng mỡ trong cơ thể anh vốn đã thấp, vị trí hình xăm này chỉ cách một lớp da mỏng. Trên đường nhân ngư còn có những đường gân xanh nhỏ, vì hình xăm mà toàn bộ đều đỏ ửng, hơi sưng lên.
Chỉ nhìn thôi cũng đã thấy đau rồi. . . . . .
Trái tim Nghê Thường rung động một cách lạ kỳ.
Cô ngước mắt lên nhìn anh thật sâu, nhẹ giọng nói: "Sao đột nhiên anh lại đi xăm?"
Khóe môi Viêm Trì hơi cong lên một chút: "Không tốt sao?"
"Trên người chồng mang theo vương miện của vợ." Anh cầm tay cô áp lên nơi hình xăm, "Cũng là mang công chúa của anh đi khắp mọi nơi."
Không phải anh muốn có hình xăm.
Mà là muốn có em.
Em là xương sườn trên người anh thì vốn phải được khắc trên da và dung hòa vào máu thịt anh.
Viêm Trì cúi đầu hôn lên khóe môi cô: "Thích không?"
Đầu ngón tay chạm vào mép hình xăm sưng đỏ, trong lòng cô dâng lên cảm giác xúc động vô ngần.
"Có đau không?" Cô nhỏ giọng hỏi anh.
"Đau." Anh cúi đầu trầm giọng, một bên nhướng mày ranh mãnh "Vợ thổi thổi cho đi?"
Anh cố ý trêu chọc cô gái nhỏ có da mặt mỏng, nhưng sau đó lại thấy ánh mắt sáng rực của Nghê Thường nhìn về phía mình, cô thật sự ngồi xổm xuống.
Viêm Trì ngẩn ra, cả người cứng đờ.
Đôi môi mát lạnh xen lẫn hơi thở nóng ấm của cô gái khẽ in lên chiếc vương miện ánh vàng rực rỡ.
Vương miện khẽ động theo cơ bụng căng thẳng đột ngột của anh
Nghê Thường hôn lên chiếc vương miện chưa thành, sau đó lại đến ngày cưới thuộc về hai người họ.
Sức nóng cực độ như đang thiêu đốt khuôn mặt cô, cùng với đó là khát vọng càng ngày càng lớn.
Cô khẽ cắn môi, nghiêng đầu và hôn. . . . . .
Gân xanh bắt đầu phập phồng bên thái dương và trong đầu Viêm Trì cũng đang vang lên một tràng dài tiếng ầm ầm, vỡ vụn.
Dưới âm thanh yết hầu mãnh liệt quay cuồng của mình, anh mơ hồ nghe thấy tiếng huyên náo bên ngoài cửa sổ.
Đó là tiếng những người dân trong thị trấn hào hứng, chuẩn bị sẵn sàng cho lễ hội tối nay.
Nhưng anh biết, đêm nay 'lễ hội' của mình đã đến rồi.