Chăn Gấm Rực Rỡ Thay

Chương 5




A Huyền chen giữa dòng người uốn lượn không thấy đầu không thấy đuôi, bôn ba trên đường di chuyển lên Lũng Tây đã được một tháng.

(BT: Lũng Tây là một huyện thuộc Định Tây, tỉnh Cam Túc, Trung Quốc ngày nay)

Đồng hành cùng họ là một nhánh quân Mục khoảng năm nghìn người.

Quân đội cũng đi về hướng Lũng Tây, thay quân canh gác ở nơi đó, cho nên những tù binh này nhất định phải đuổi kịp nhịp bước hành quân.

Tù binh bị bắt trong chiến tranh là những kẻ thấp hèn nhất trên thế gian này, địa vị chẳng khác nào gia súc, khi thiếu lương thực, bọn họ sẽ bị giết ngay tại chỗ.

Nhánh tù binh đang di chuyển này ban ngày bị bắt đi bộ theo nhịp hành quân của đại quân đi trước, mỗi người một ngày chỉ được phát một chút lương thực để không bị chết đói, còn ban đêm phải ngủ qua đêm ngay trên bãi đất hoang. Sức lực ngày càng cạn kiệt, thêm vào đó thời tiết ngày càng trở nên nóng bức, liên tục có người ngã quỵ chết trên đường đi, xác chết bị vứt bỏ ngoài đồng hoang, làm thức ăn trong bụng dã thú.

Đôi giày rách trên chân nàng là nhặt được từ một người vừa mới chết từ mấy ngày trước,  cũng không vừa chân, mỗi bước đi trên đường sẽ ma sát thành bọng nước, xót vô cùng. Nhưng so sánh với những người đi chân trần kia, có giày để đi trên chân đã là may mắn lắm rồi.

Huống chi, đau lâu, cũng mất cảm giác.

Nhân lúc thời gian đội quân dừng lại nghỉ chân ngắn ngủi, A Huyền nắm chắc thứ kia trong lòng bàn tay mình và đi về phía người đàn ông trung niên đang đứng ven đường.

Nàng đã quan sát mấy ngày nay, vị quan quân thập trường người Mục cấp thấp trong quân đội này vẫn coi là hiền hậu nhất, chưa hề thấy y vung roi ra đánh giục người Tỉ đi trên đường bao giờ. Giờ phút này y đang đứng bên cạnh một chiếc xe chuyên chở lương thực, vừa hay không có người ngoài, là cơ hội tốt.

(BT: Thập trường là chức quan nhỏ trong hệ thống quân đội chịu trách nhiệm lãnh đạo một nhóm người khoảng mười người)

A Huyền lại gần, cầu xin y: “Mẫu thân tôi sức khỏe già yếu, lại bị bệnh, thật sự không đi nổi, khẩn cầu khai ân.”

Vị quan quân này khá lớn tuổi, họ Trịnh, dưới trướng quản mười binh lính và một chiếc xe, vừa nghe đã lắc đầu: “Sao ta có thể giúp ngươi được? Đừng lắm chuyện, mau trở lại chỗ đi, nhân lúc này nghỉ dưỡng sức một chút, phải đi rất lâu nữa mới được ngủ đấy.”

A Huyền chỉ chiếc xe: “Mong ngài giúp đỡ, cho mẫu thân tôi lên xe, bà ấy thực sự không đi nổi.”

Nàng mở lòng bàn tay ra, xuất hiện miếng ngọc giác.

Miếng ngọc trong tay nàng ánh lên tia óng ánh.

Hai mắt vị thập trường kia nhìn yên một vị trí, không hề suy chuyển.

Tuy giác chỉ có một nửa nhưng vẫn là vật hiếm thấy, có giá trị không nhỏ.

Trật tự trong quân khá nghiêm, y thực sự không dám thu riêng. Chỉ là ngọc đẹp như vậy cũng khó từ chối, y chần chừ trong giây lát rồi quan sát bốn phía xung quanh, thấy không có người chú ý mới nhanh tay cất vào trong ngực. Suy cho cùng y vẫn không thể cưỡng lại nổi lòng tham muốn, thấp giọng nói: “Chờ trời tối, đưa mẫu thân cô lên xe, ta sẽ dùng lương thảo che chắn bà ấy.”

Y đưa mắt nhìn đôi giày rách trên chân A Huyền rồi nói tiếp: “Cô không đi nổi thì ngồi chung đi.”

A Huyền vui mừng, nói cảm ơn mãi.



Họ Trịnh kia quả nhiên rất giữ chữ tín. Đêm đó, khi màn đêm buông xuống, đội ngũ dừng chân nghỉ qua đêm, y giấu ngay A Huyền và Ngỗi Mô lên trên xe.

Loại xe hai bánh vận chuyển lương thực trong quân đội này rất rộng, A Huyền và Ngỗi Mô ngồi chính giữa, lấy lương thảo che chắn bốn phía xung quanh, đỉnh đầu trùm chiếu, tuy không gian chật hẹp, cử động khá khó khăn nhưng vẫn tốt hơn việc đi bộ rất nhiều.

Bàn chân Ngỗi Mô đã quá đau, mấy ngày sau, A Huyền lại năn nỉ họ Trịnh kia lấy thuốc từ chỗ quân y tòng quân.

Ngày hôm đó, đã vào đêm, cả quân doanh đều đã ngủ, Ngỗi Mô rơi lệ nói: “A Huyền, nhi tử của ta không có ở đây, nếu không phải có con thì cái mạng này của ta đã không còn từ lâu rồi. Bảo ta biết phải báo đáp con thế nào đây?!”



Khi chiến tranh Mục Sở nổ ra, Ngỗi Long và toàn bộ thanh niên trai tráng trong thôn đều phải nhập ngũ, sau đó không còn tin tức, bây giờ vẫn không biết sống chết ra sao. Cả quãng đường này, A Huyền là người duy nhất đồng hành với Ngỗi Mô.

Ngỗi Mô vốn đã lớn tuổi, lại nhớ con trai, lên đường không bao lâu thì bị bệnh. Ban đầu cố gắng lắm mới có thể theo kịp đội quân, mấy ngày trước, bàn chân lại thối rữa sưng phù, càng đi càng chậm.

Hai người vốn đi ở giữa, giờ lại dần rơi xuống dưới.

Mấy lần Ngỗi Mô bảo A Huyền không cần lo cho mình, nhưng A Huyền vẫn còn nhớ rất rõ ràng tình cảnh mười bảy năm trước.

Ngày đó, khi nàng chết đi rồi sống lại, mở mắt ra thì phát hiện mình ở một thế giới xa lạ, biến thành một đứa trẻ sơ sinh nằm thoi thóp trong chiếc thau gỗ trôi trên sông, xuôi dòng xuống hạ lưu.

Dòng sông định mệnh, cuối cùng mang nàng đến vùng có tên Xích Hà ấy.

Cơ thể nàng nhỏ bé bất lực nằm trong chiếc thau gỗ, xung quanh là bãi lau sậy cao, nàng vừa lạnh vừa đói, chân tay tê cứng, cả người không có chút sức lực nào, ngay cả tiếng khóc cũng không cất lên nổi.

Ngay khi nàng nghĩ mình sắp chết đi lần nữa, trước mắt bỗng xuất hiện người phụ nữ hiền lành này, bà lại gần rồi bế nàng lên.

Trước khi đi, Ngỗi Long đã giao mẹ của huynh ấy cho nàng.

Tuy Ngỗi Long không nhờ cậy nhưng chỉ cần nàng còn một hơi thở, chắc chắn nàng sẽ không bỏ, không quan tâm người phụ nữ này.



“A Mỗ luôn đối đãi con như ruột thịt, cho nên việc con chăm sóc A Mỗ vốn là chuyện dĩ nhiên.”

A Huyền đắp thuốc cho bà, thấp giọng nói.

Ngỗi Mô nhớ đến con trai, khẽ thở dài, hơi thất thần: “Cũng không biết nhi tử của ta bây giờ đang ở đâu, còn sống hay đã chết…”

A Huyền ảm đảm trong lòng, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười như trước: “A Mỗ yên tâm, chẳng phải trước khi đi con đã bốc một quẻ cho huynh ấy rồi ư? Quái tượng đại cát, huynh ấy sẽ không sao đâu.”

Ngỗi Mô yên tâm hơn, nói: “Phải rồi! Ta quên mất! Nhi tử của ta nhất định sẽ bình an vô sự.”

A Huyền mỉm cười, đắp thuốc xong rồi dìu bà nằm xuống xe, còn bản thân ngồi bên cạnh xoa bóp hai chân cho bà.

Ngỗi Mô từ từ ngủ thiếp đi.

Đêm đã khuya, vùng hoang dã tĩnh mịch, A Huyền dựa lưng vào một bao lương thảo, nhắm mắt lại, rơi vào dòng suy tưởng.

Đã đi được hơn nửa đường.

Họ Trịnh kia nói, cách quận Thiên Thủy, còn bảy tám ngày đường nữa.

Đi qua Thiên Thủy, chính là điểm cuối Địch Đạo mà đám tù binh bọn họ phải đến.

(Địch Đạo: chỗ ở của dân tộc Địch)

Địch Đạo gần Nguyên Nhung, một nơi lạnh lẽo, trừ một nhánh quân đội Mục đóng quân quanh năm, người ở rất thưa thớt.

(BT: Nguyên Nhung là một dân tộc ít người thời cổ của Trung Quốc sống trên phía Tây Bắc)

Bọn họ phải di chuyển đến đó, sau này đàn ông sẽ trấn thủ biên cương, đồn điền, còn đàn bà, khả năng lớn nhất là bị chia cho đám binh lính.

Khuôn mặt đẹp tự nhiên sẽ được yêu thích, nếu không có gương mặt đẹp thì có sức khỏe cũng rất tốt.

Nếu không có cái gì, ví dụ như nàng bây giờ thì sau khi đến Địch Đạo, khả năng lớn nhất là bị chia cho đám lính khuyết tật, binh lính già.

Nàng mở mắt, ngửa đầu nhìn sao trời trên đỉnh đầu.

Màn đêm sâu thẳm, sao sáng rực rỡ.

Thế giới này tàn khốc, tối tăm, nhưng trên đỉnh đầu lại là một vẻ đẹp xưa nay nàng chưa từng nghĩ đến.

Nàng ngước nhìn vẻ đẹp sâu thẳm này rất lâu, như thể bản thân có thể hít lấy sao trời vào sâu trong đáy lòng, bỗng dưng lại trào dâng cảm giác cô độc.

Song vào đúng lúc này, từ đằng xa vang lên một loạt tiếng bước chân hỗn loạn dồn dập, hình như có người đi về hướng này.

A Huyền lấy lại tinh thần, ngưng thở, không dám nhúc nhích.

Họ Trịnh giấu nàng và Ngỗi Mô ở trong xe, ban đêm dừng ở chỗ tối, để cho hai người tiện xuống. Dặn dò cẩn thận, không thể để bị phát hiện.

A Huyền tự nhiên cũng không muốn thêm phiền phức gì.

Vốn tưởng người đến chỉ đi qua nhưng không ngờ tiếng bước chân cuối cùng dừng lại bên cạnh, mấy bao lương thảo chất đống trên xe gần chỗ nàng và Ngỗi Mô ngồi dựa lần lượt bị đẩy ra, một cây đuốc xuất hiện, soi sáng gương mặt của vài tên binh lính.



A Huyền bị dẫn đến, nhìn thấy thập trường họ Trịnh kia bị lột áo, cùng với bảy tám tên lính khác để trần bị trói quanh cọc buộc ngựa, bị roi đánh.

Roi da đánh xuống lưng bọn họ phát ra âm thanh đôm đốp, xen lẫn tiếng kêu gào đau đớn, đứng từ xa cũng nghe thấy.

“Mỗi tên thêm hai mươi roi! Xem kẻ nào còn dám trái quân quy, tụ tập đánh bạc nữa hay không!”

Một bách phu trưởng đứng bên cạnh, lớn tiếng quát.

(BT: Bách phu trưởng là chức quan trong quân đội, bình thường phụ trách huấn luyện, trong thời chiến phụ trách chỉ huy. Phần lớn bách phu trưởng đều lãnh đạo một đội quân gồm một trăm người, nhưng nếu chức cao hơn có thể lãnh đạo cả một đội bộ binh, hoặc đảm nhiệm vai trò tham mưu cấp cao trong quân đoàn. Đây là chức vụ phổ biến trong quân đội La Mã)

Tiếng roi quất xuống da thịt lại vang lên.

A Huyền lo sợ trong lòng.

Bách phu trưởng chỉ huy việc hành hình xong, sai người ném mấy tên kia xuống rồi ngoảnh sang nhìn A Huyền, huơ huơ đồ vật trong tay: “Của ngươi?”

A Huyền nhìn thoáng qua đã nhận ra, đúng là nửa miếng ngọc giác mình hối lộ thập trường họ Trịnh kia mấy ngày trước, chỉ biết thừa nhận.

Bách phu trưởng chất vấn: “Chất ngọc giác này rất tốt, sao ngươi lại có thứ này?” Y đánh giá nàng, hừ một tiếng: “Chẳng lẽ ngươi có quan hệ với vương tộc nước Tỉ?”

Người Mục lấy quân công phong tước để ban thưởng, nếu có thể bắt được vương thất nước Tỉ thì sẽ cho là lập được công trạng. A Huyền rõ ràng hơn ai hết, nếu mình bị nhận định là người trong vương thất nước Tỉ thì kết cục của nàng e là sẽ cực kì bi thảm, cho nên nàng vội vàng thanh minh: “Tôi không hề có quan hệ với vương thất nước Tỉ. Tôi chỉ là một bình dân mà thôi, giác này là vật phụ mẫu tôi tặng, chỉ là họ đã mất từ lâu. Quá khứ xưa kia của họ tôi thật sự không biết.”

Bách phu trưởng nhìn A Huyền đăm đăm: “Ta thấy ngươi rõ ràng là đang nói láo, ta khuyên ngươi vẫn nên nói thật thì hơn, đừng để phải chịu nỗi đau da thịt!”

A Huyền đành chịu, nói tiếp: “Những điều tôi nói đều là thật. Tôi chỉ là một bình dân, nhưng từng làm nghề y. Vào chuyến đi săn mùa thu năm ngoái của quý quốc tôi từng chữa bệnh cho một công tử, bên người công tử ấy có một người tên là Thành Túc, không biết quân đầu có biết hay không? Hỏi người đó sẽ biết ngay thôi!”

Bách phu trưởng ngẩn người, thấy nàng hơi chần chừ liền sai người trông coi A Huyền, còn mình vội vã rời đi.

A Huyền đợi chốc lát, thấy có hai người đến. Một người là bách phu trưởng mới rời đi lúc nãy và người còn lại chính là thanh niên trẻ đó, cũng là Thành Túc nàng vừa mới nhắc đến.

Bách phu tưởng dẫn Thành Túc lại gần, chỉ vào A Huyền và nói: “Tướng quân, chính là cô ta.”

Thành Túc xuất thân từ gia tộc Nước Mục công, giờ chính là quân sư của Canh Ngao, lần này phụng mệnh lĩnh quân di chuyển lên Địch Đạo. Vừa nãy đang nghỉ ngơi, nghe bách phu trưởng bẩm báo xong liền đứng dậy đến đây.

Chuyện xảy ra vào đợt đi săn mùa thu ấy, bây giờ y vẫn còn nhớ, cô gái người Tỉ ấy để lại cho y ấn tượng sâu sắc, vừa mới gặp lại, y đã nhận ra, chỉ vào ngọc giác, hỏi: “Thứ này là của cô à?”

A Huyền đáp: “Trước là đồ của tôi.”

Thành Túc hơi do dự.

Ban nãy bách phu trưởng đến báo, nói tuần tra ban đêm bắt được tám tên lính tụ tập đánh bạc, xử phạt theo quân pháp, lại lấy được một mặt ngọc giác từ trên người thập trường họ Trịnh, truy hỏi nguồn gốc, nói là do một cô gái người Tỉ hối lộ. Bách phu trưởng nghi ngờ cô gái kia là vương thất nước Tỉ nhưng cô ta không thừa nhận, còn kể lại chuyện đi săn mùa thu năm ngoái để xác nhận danh tính của mình.

Khi ấy y nửa tin nửa ngờ, không ngờ sau sự việc năm ngoái, mình là đúng là cô gái người Tỉ mà mình phụng mệnh Mục hầu quay lại để đưa về nhà.

A Huyền thấy y trầm ngâm, nhân tiện nói: “Tướng quân đừng hiểu lầm, vừa nãy tôi đề cập chuyện năm ngoái không hề có ý tranh công, chỉ là quân đầu không tin lời biện giải của tôi nên tôi mới bất đắc dĩ đề cập tên tướng quân. Còn ngọc này, thực sự là tôi có một mẫu thân, bà đã lớn tuổi, sức khỏe yếu nên đi đường bất tiện. Đường đến Địch Đạo còn xa, bất đắc dĩ lắm tôi mới phải dùng hạ sách này, xin thập trường họ Trịnh kia ngồi nhờ xe lương thảo. Nếu tướng quân không tin, tôi dẫn ngài đến xem.”

Thành Túc trả lại miếng giác.

“Không cần! Trong quân thiếu một quân y, cô có thể thay thế!”

Hết chương 5