Chân Lộ

Chương 147: Kiểm định - Hết hồn (5)




Vị Tôn giả áo nâu lần nữa lại là người đầu tiên lên tiếng nói.



-Tốc độ và phản xạ đều nhanh như vậy? Hắn có thật là Linh Nhân cảnh có thiên phú 83 sợi xích?



Thiên phú sợi xích càng nhiều, sức mạnh linh lực càng mạnh. Sức mạnh linh lực càng mạnh thì khi dùng nó hòa nhập vào mắt và não bộ để nâng cao tốc độ nhìn và phản xạ lại càng mạnh.



Vô Thường chỉ có 83 sợi xích thiên phú nhưng dường như mọi sự phản ứng, phản xạ và tốc độ của hắn đều đang thuộc về người sở hữu thiên phú 90, 91, thậm chí là 92 sợi xích mới có được, điều này rất khiến vị Tôn giả áo nâu vô cùng kinh ngạc đến khó hiểu thành ra có cảm giác vô lý, không tin hắn là người có 83 sợi xích như đã được kiểm định.



-Ta có thể đồng ý hắn rất thông minh và có tính toán ngay từ trước khi đã nhanh chóng nhận ra điểm “tắt” là một dấu chấm đỏ và chạy đến biên bên phải để những mộc nhân tại bìa trái phải mất thêm một ít thời gian nhỏ chạy sang, đuổi theo hắn, vì dù sao thì chúng vốn đã được cài đặt khi lần đầu tấn công phải chạy hàng ngang để tạo cơ hội cho người tham gia khảo nghiệm.



-Tuy nhiên chúng ta cũng có thể thấy, hắn vậy mà một lần hành động lại đã ngừng hoạt động một con và tận dụng chính con đó để gây bất lợi cho ba con khác, còn bản thân thì có một chút thời gian thoải mái hơn khi chỉ còn có ba mộc nhân.



-Đến đây ta cứ ngỡ hắn sẽ bắt đầu có gì đó khó khăn lên, nhưng mà ta lại vẫn tiếp tục sai lầm khi hắn đùa giỡn ba con mộc nhân cứ như người lớn chơi trò mèo vờn chuột với những đứa con nít vậy. Hắn rốt cuộc là cái quái thai gì?



-14, 15 tuổi? 20 tuổi ta còn không tin!



Tôn giả áo nâu dứt lời.



Vị Tôn giả áo xanh dương liền chen miệng nói.



-Chưa hẳn. Ngươi hãy nhìn kỹ vào gương mặt của hắn xem, ngươi có thấy vẻ mệt mỏi, một vài giọt mồ hôi nhiễu xuống hay không?



-Theo ta, có lẽ hắn đã dùng một biện pháp gì đó gây sức ép lên cơ thể, nhất là tinh thần não bộ để đạt được khả năng đó. Ừm, nhưng cũng không loại trừ việc hắn đã mệt mỏi, linh lực mặc dù hợp vào thân thể sẽ không tiêu hao nhiều nhưng dù gì thì linh lực hắn vẫn còn rất ít, Linh Nhân cảnh sơ kỳ chỉ vừa đột phá đã nói rõ điều đó. Mà ngươi và cả ta cũng không cần ngạc nhiên thêm nữa làm gì, hắn nếu đã xuất chúng như vậy thì Thiên Long thương hội ta lại có thêm một nhân tài đáng bồi dưỡng a.



-Ân, cũng chỉ có thể như vậy.



Gật đầu tán thành, hai vị Tôn giả quyết định ngỡ ngàng thì ngỡ ngàng chứ cũng chẳng muốn phân tích vì sao tiểu tử kia có thể làm được như vậy nữa.



“Thình thich… thình thịch… thình thịch…”



Còn tại trước mặt hai người, vị tiểu nữ Thánh nữ cứ thế dại hai mắt ra, một tay trắng nõn lại dừng ngay ngực trái để có để làm dịu đi trái tim nhỏ bé không hiểu vì sao lại đập nhanh đến như vậy.



Nàng luôn tự hỏi trong đầu rằng “tim ta vì sao lại đập mạnh thế này, còn hắn vì sao lại hoa mỹ, lại lộng lẫy trong mắt ta đến thế. Mọi chiêu thức của hắn, nó rất đẹp, nó rất tinh tế và rất hoàn mỹ, ta chưa từng một lần thấy qua từ ai cả, ta không thể rời mắt khỏi hắn được”.



Còn riêng về vị hội trưởng, hắn mặc dù cũng rất kinh ngạc nhưng chẳng dám lên tiếng lấy một lờ khi mà xung quanh toàn người lớn có chức có quyền.



Tại bên trong.



-Vù.



Cố ý bước chậm hơn để mộc nhân kịp thời đứng dậy và tung ra một quyền, Vô Thường lần nữa chuyển mũi chân qua phải, cả cơ thể từ ngang hóa dọc để vi diệu vừa đủ tránh thoát một quyền cực mạnh đi qua, còn bàn thân hắn thì tranh thủ trong lúc đó mà nhìn một nửa phần lưng còn lại của mộc nhân số ba này.



-Đây rồi!



Phát hiện thấy ngay tại mép nách sau của mộc nhân có một dấu chấm đỏ, Vô Thường cười vui, một ngón tay lập tức nhẹ nhàng điểm vào nách mộc nhân vừa lướt qua, khiến nó tức thì cứng ngắt thân thể, cả người này bất động trên nền gạch đá nâu.



-Còn lại ba...



-Nguy hiểm!



-Vụt!



Kịp thời chuyển mũi chân, cả cơ thể lại nghiêng một góc 90 độ qua bên phải, một cây đoản kiếm dài chừng 1m vụt bỗng dưng qua ngang mắt hắn sau đó chạm vào nền gạch nâu ở một nơi xa nhưng cũng chẳng thể làm chày xước được nền gạch.



-Vù!



Tiếp đó, từ vị trí cách Vô Thường 8m, ba con mộc nhân đã đứng dậy sau năm giây đổ ngã và lụm một vài binh khí do Vô Thường ném ra để hạ được mười bộ cung tên, tất cả đều cùng hướng Vô Thường tiến công đến với những loại vũ khí giết người nắm chặt trên tay.



-Một không biết, một giữa mi tâm, một ở ngực, được rồi, ta cũng nên kết thúc càng sớm càng tốt.



Đối diện ba mộc nhân khí thể mạnh mẽ, Vô Thường chớp mắt tinh toán liền quay người chạy đi, chạy đến nơi có một vài mãnh cung tên dù là vỡ nát nhưng trong trường hợp này cũng còn rất tốt đối với hắn.



-Vù.




Nhân thấy Vô Thường bỏ chạy, một trong ba mộc nhân liền vận sức ném con dao nhọn đi, phóng thẳng một đường về hướng Vô Thường.



-Bịch.



“Bất chợt té ngã” vì chạy nhanh, Vô Thường may mắn tránh được con dao rồi cấp tốc đứng dậy, một lần nữa chạy đến những mãnh vỡ chỉ còn cách 7m.



Gần hai giây sau.



-Yên nghỉ đi.



Nhặt nhanh lấy hai mảnh vỡ của bộ cung tên chỉ to chừng 1cm, Vô Thường một đợt bay lên không trung về trước rồi lộn một vòng, tay cũng đồng thời nhìn hai mộc nhân cách 11m đằng sau mà phóng đến



-Phập phập.



Tốc độ bay là quá nhanh và quá chính xác dù là 1mm, hai mộc nhân ngay lập tức trúng mảnh vỡ ở giữa ngực và mi tâm, bị đánh đúng vào điểm “tắt” mà trở nên bất động, gục ngã xuống sàn nhà.



-Bịch… vụt…



Hai mộc nhân ngã, Vô Thường cũng ngã nhưng hắn nhanh chóng dùng hai tay chống dậy, mặt đối mặt với con mộc nhân duy nhất còn lại mà chưa biết điểm “tắt” của nó nằm nơi đâu, có lẽ là sau lưng như hai con kia nhưng cũng chưa có điều gì khẳng định.



Vô Thường lúc này đơn giản chỉ là đứng và thủ, chờ đợi mộc nhân đánh qua rồi lần nữa xoay chuyển mũi chân để né nhẹ như những lần trước, đạt về cơ hội nhìn ngắm lưng của mộc nhân.



-Soẹt!



Đúng như dự tính, mộc nhân cuối cùng mang theo dao nhỏ đâm mạnh vào Vô Thường, Vô Thường tức thì xoay mũi chân để tránh, tiếp đó liền để cơ thể mộc nhân lướt qua mà tranh thủ nhìn vào lưng của nó.



-Thiên Nhãn!



“Không thấy? Đùa nhau?”



Thế nhưng khi nhìn vào hắn lạ không hề phát hiện bất kỳ một dấu chấm đỏ nào trên lưng của mộc nhân, điều này khiến hắn có một chút bỡ ngỡ.




Tại bên ngoài.



Vị Tôn giả áo nâu cười nhạt nói.



-Tưởng ở trên lưng nữa ư? Ngươi mơ đi. Trò chơi nào cũng phải có một chút gì đó làm khó người tham gia chứ a. Con cuối này chính là nằm ở lòng bàn chân trái hoặc phải, ờ, mà cũng có khi là ở đỉnh đầu giống như lần trước Thánh nữ kiểm tra.



Tiếp đó vị Tôn giả áo xanh dương nói với giọng điệu chắc chắn.



-Dù vậy với năng lực của hắn thì điểm trúng cũng chỉ là vấn đề thời gian, mà hẳn là cũng nhanh thôi vì thời gian từ lúc bắt đầu vòng kiểm tra cho đến bây giờ chỉ qua chưa được 20 giây. Hắn chỉ dùng bấy nhiêu thời gian mà đã hạ được sáu mộc nhân, kết quả này đúng như Thánh nữ đại nhân đã từng khẳng định, hắn nhanh hơn nhiều so với Thánh nữ đại nhân.



-Nếu hắn đã bại được mộc nhân thứ bảy này trong mười giây, khiến tổng thời gian hoàn thành vòng kiểm tra dưới 30 giây, hắn đã trở thành lịch sử của Thiên Long thương hội khi phá vỡ thời gian 30,2 giây do Tà thiếu đã lập ra vào 12 năm trước. Mà nghĩ cũng quá dễ, chỉ cần tránh một đòn và đạp chúng ngã xuống đất, thế là…



Tại bên trong.



“Vậy thì dưới chân rồi”.



Tranh thủ vẫn còn trong “Thiên Nhãn”, Vô Thường suy đoán nhanh rồi tức khắc tung cước, một đạp đá mộc nhân ngã đất.



-Rập.



Mộc nhân dù khí lực gần 2000 cân như đó không phải sức phòng ngự hay cân nặng, thế nên khi trúng một đòn chưa đến 600 cân của Vô Thường cũng đã cắm mặt vào nền gạch.



-…



Tận dụng giây phút ngắn ngủi này trước khi mộc nhân thứ bảy tỉnh dậy, Vô Thường hai bước chân đi đến nhìn dưới chân của mộc nhân.



-Đây rồi.



Phát hiện một chấm nhỏ đỏ tại ngay đầu ngón chân cái của bàn chân phải, Vô Thường thẳng tay điểm vào.




-…



-Phụt…



Mộc nhân bất động, Vô Thường liền đứng lên quay trở về vị trí cũ để nghỉ ngơi, thế nhưng chỉ đi được vài ba bước chân hắn liền buộc phải nhã ra một búng máu, hắn tự nhẩm.



-Tất cả đều đã ổn, trừ ta… khụ khụ…



Việc nôn máu, nhiễu mồ hôi hay biểu hiện mệt mỏi, tất cả dĩ nhiên đều do hắn cố ý, kể cả việc sử dụng Thiên Nhãn liên tục để tự gây tổn hại tinh thần, khiến não bộ làm việc quá mức thành ra mệt nhọc nhằm khiến cho biểu hiện càng thêm chân thật.



Mục đích cho hành động này của hắn chủ vì một mục tiêu duy nhất, để ngừoi phát hiện điểm yếu.



Tại bên ngoài kia.



Ngay khi thấy Vô Thường nôn ít máu, vị Tôn giả áo xanh liền mỉm cười.



-Ta nói không sai chứ, hắn đúng là đã dùng một biện pháp nào đó mà chấp nhận tổn thương để đạt được khả năng vượt trội. Hiện tại ói máu là cái giá phải trả, thậm chí ta còn đoán, hắn đã bị tổn thương tinh thần ít nhất là một nửa, không sớm nghỉ ngơi bồi dưỡng, hắn có khi sẽ ngất giữa đường.



-Nhìn tình hình hắn thể hiện với lời lão ngươi nói, xem ra thật là hắn đã làm như vậy a, làm ta cứ tưởng hắn là dị nhân nơi nao xuất hiện.



Nói ra câu này, vị Tôn giả áo xanh có chút xấu hổ khi bản thân không nhận ra được tiểu tử kia lại liều mạng đến vậy.



Bỗng lúc này giọng của tiểu nữu Thánh nữ vang lên ẩn ẩn có chút lo lắng hỏi.



-Vậy… hắn có sao không?



-Không sao đâu Thánh nữ đại nhân, hắn chẳng qua là giống một người đã làm việc 7 ngày 7 đêm chưa nghỉ ngơi thôi, xong lần kiểm định này, hắn về ngủ một ngày là khỏe.



Bề ngoài thì điềm nhàn nhạt trả lời, bên trong vị Tôn giả áo xanh dương liền cảm thấy không ổn “từ lúc nào Thánh nữ đại nhân lại quan tâm một tiểu tử khác giới, không phải ngay cả Tần công tử với thiên phú 97 sợi xích, thiên tư ngút trời cũng bị nào trực tiếp từ hôn rất lạnh lùng sao?”.



“Haizzz, tiểu tử ngươi tự cầu phúc đi, cầu cho Thánh nữ đại nhân, một người vừa đẹp vừa có thiên phú Đế Vương 98 sợi xích kinh hãi thế tục đừng thích cái vẻ cơ bắp, phong độ nhất thời ngươi, nếu không thì ngươi chết chắc”.



Đơn nhiên hai từ “chết chắc” mà lão nhắc đến không phải do vị Thánh nữ gây ra, nàng chỉ là nguyên nhân dẫn đến, còn người là “mũi dao” gây ra thì có lẽ ai đã từng yêu một nữ nhân có nhiều nam nhân theo đuổi sẽ hiểu, rất hiểu.



-Ưm, vậy hắn có còn đủ sức để thi đấu vòng kiểm tra cuối, thì đấu hắc thiết nhân?



-Vấn đề này… đợi thuộc hạ một lát nhỏ.



Nói rồi, vị Tôn giả áo xanh chợt nhìn lên màn hình, quan sát Vô Thường đang phì phò thở dốc bên trong ít giây.



Mười giây sau, trong lúc vị hội trưởng đang ghi nhận xét của bản thân vào mục “vượt ải mộc nhân”, vị Tôn giả áo xanh nói với Thánh nữ.



-Xét theo cơ thể của hắn thì có lẽ vẫn tốt, đấu lại vài ba lần với ải bảy mộc nhân đều rất khỏe. Ngoài ra khi xét về tính cách của hắn, hắn không ngu đến mức rút hết thể lực trong một lần đấu, hẳn là hắn vẫn còn chừa.



-Này tên kia, trước khi hắn kiểm định, ngươi có nói cho hắn biết có bao nhiêu vòng không?



Vị Tôn giả áo xanh dương chuyển mắt sắc bén nói với vị hội trưởng.



Hội trưởng trung niên vội giật mình dừng bút nói ngay.



-Thưa vẫn chưa.



Nhận được câu trả lời, vị Tôn giả áo xanh quay lại nói với Thánh nữ.



-Hắn chưa biết nên chắc sẽ có dự lực đề phòng.



-Ưm.



Thoáng chút mừng khi Vô Thường không bị thương nghiêm trọng khiến Tôn giả áo xanh càng thêm khó tin chuyện lạ đang xảy ra trên một tiểu nữ, Thánh nữ rảo bước đến bên cạnh hội trưởng trung niên nói.



-Vòng cuối ngươi không cần để hắc thiết nhân ra để thử công kích của hắn đâu, vòng này ta sẽ là người đấu với hắn.