Chẳng Đắm Chìm

Chương 20




Yến Tri Hành nâng mắt nhìn tình cảnh trước mặt.

Sóng nước bể bơi lấp lánh dưới ánh đèn, Thẩm Yểu toàn thân ướt sũng quỳ gối trên mặt đất, trên cổ còn lưu vết bầm đỏ ửng, sợi tóc vẫn nhỏ nước không ngừng, chảy vào trong áo, trông vừa yếu ớt lại mong manh.

Cánh tay của Omega gặp nạn bị Alpha bên người lôi kéo, làm cho Thẩm Yểu vô thức ngẩng mặt lên, bị bức ép nhìn Quan Thù nửa quỳ bên cạnh mình.

Quan Thù thu hẹp khoảng cách giữa bọn họ đến sát rạt, trên người hắn cũng ướt đẫm, nhưng động tác cùng ánh mắt đều cực kỳ mạnh mẽ, giống như ngay giây kế tiếp sẽ bóp lấy cổ Thẩm Yểu.

Cảm giác xung đột của cảnh này rất mạnh, khiến người ta trong nháy mắt có thể liên tưởng đến chuyện mới vừa phát sinh giữa hai bọn họ.

Tình cảnh này làm cho Yến Tri Hành cảm thấy cực kỳ không vui, Thẩm Yểu không hoàn toàn là Omega của y, nhưng cũng chính là Omega của y.
Y không thích Thẩm Yểu, trước nay vẫn xem Thẩm Yểu chỉ là vật sở hữu, là Omega duy nhất có thể bị y ký hiệu.

Trần Song hiểu rõ du͙© vọиɠ khống chế và chiếm hữu từ xương tủy của y nhất, vậy nên cho dù là thời điểm che ô cho Thẩm Yểu, hắn cũng không dám chạm vào Thẩm Yểu dù chỉ một chút.

Diện mạo Yến Tri Hành lạnh băng, ánh mắt y dời khỏi bàn tay Quan Thù, dừng lại tại vết siết trên cổ Thẩm Yểu, chậm rãi mở miệng nói: “Quan Thù, còn chưa buông tay sao?”

Quan Thù cười lạnh một tiếng, sự tàn bạo nơi đáy mắt rất nặng. Hắn vẫn chẳng buồn để tâm tới Yến Tri Hành như cũ, ánh mắt khóa chặt vào Thẩm Yểu.

Khi ánh mắt chạm đến dấu vết trên cổ Thẩm Yểu, đồng tử hơi co rụt lại, lửa giận mấp mé phun trào liền lắng xuống rất nhiều. Quan Thù biết bản thân bóp nặng tay tàn nhẫn biết bao nhiêu, đó là dấu vết hắn tự tay lưu lại, ở trên thân Thẩm Yểu nhìn mà ghê người.
Thẩm Yểu vẫn không ngừng ho khan, ánh mắt càng lúc càng ướŧ áŧ, giọt nước lăn trên gương mặt cậu tựa như giọt lệ.

Cậu ngửa đầu nhìn về phía Quan Thù, ánh mắt như che phủ trong sương, vì sặc nước cùng ho khan mà giọng nói trở nên khàn khàn: “Quan Thù......”

Khi Thẩm Yểu cất tiếng gọi cái tên này, rất nhẹ nhàng, như đang cầu xin hắn.

Quan Thù trong chớp mắt hiểu rõ ý tứ của Thẩm Yểu, cậu nhún nhường như vậy, là đang xin hắn đừng tố giác với Alpha kia —— chuyện trong quá khứ giữa bọn họ.

Hắn dường như chỉ là một vết nhơ Thẩm Yểu không muốn nhắc tới.

Tại một khắc này, Quan Thù hận không thể lại đẩy Thẩm Yểu vào trong bể bơi. Hắn cảm thấy bản thân vẫn quá mềm lòng, lẽ ra chỉ nên lưu lại cho Thẩm Yểu một hơi tàn, như vậy thì cậu đâu còn sức lực để mà nói chuyện nữa?
Lực tay hắn càng lúc càng lớn, âm thanh cơ hồ là nghiến ra từ trong hàm răng, hận đến tận xương tủy: “Thẩm Yểu!”

Ngay tại lúc này Thẩm Yểu lại che miệng, ho sặc sụa, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, hoàn toàn không có huyết sắc.

Cậu cúi đầu, tuyến thể từng bị Yến Tri Hành ký hiệu bại lộ trước mắt Quan Thù, ký hiệu vĩnh viễn hắn lưu lại bên trên đã sớm biến mất.

Cuộc phấu thuật rất thành công, ngay cả một chút dấu vết cũng không lưu lại.

Quan Thù chết trân nhìn khóa vào tuyến thể của Thẩm Yểu. Xóa bỏ ký hiệu đối với thân thể Omega ít nhiều cũng tạo thành tổn thương, hắn nghĩ đến điều này, bất giác buông lỏng lực trên tay.

Hắn cùng Thẩm Yểu vướng mắc mơ hồ với nhau, vĩnh viễn là tổn thương đôi bên, là đôi bên tổn thất. Ngay cả ký hiệu vĩnh viễn hắn lưu lại Thẩm Yểu cũng có thể quăng đi, vậy thì còn thứ gì có thể vứt bỏ nữa đây.

Có lẽ vì đã trút hết trong bể bơi, cũng có thể bởi nụ hôn quấn quýt nghẹt thở, hoặc lại là vì thảm trạng hiện giờ của Thẩm Yểu, Quan Thù chậm rãi thả lỏng sức lực trên tay.

Đúng lúc đó Yến Tri Hành vừa vặn tóm lấy tay hắn, hất ra khỏi cánh tay Thẩm Yểu. Y đứng cạnh Thẩm Yểu, cũng tách cậu ra khỏi Quan Thù.

“Công tố Quan, nếu cậu có bệnh gì, thì nên đến bệnh viện kiểm tra đi.” Sắc mặt y lãnh đạm nói, “—— chứ không phải ở đây chặn đường không buông Omega của tôi.”

Quan Thù đứng thẳng dậy, tầm mắt rốt cuộc cũng dời khỏi người Thẩm Yểu. Hắn cùng Yến Tri Hành cao xấp xỉ, hai người nhìn thẳng vào nhau.

Hắn dùng một loại ánh mắt vô cùng bới móc nhìn Yến Tri Hành.

Thẩm Yểu thích Alpha này đến thế, thích đến nỗi bắt đầu nhún nhường với hắn, thích đến mức không muốn để Yến Tri Hành biết chuyện của bọn họ.

Thẩm Yểu thích Yến Tri Hành như thế, vậy Yến Tri Hành có thích cậu ấy không?

Yết hầu của hắn lăn xuống, khẽ nhếch khóe miệng: “Yến Tri Hành, chẳng phải anh nên để ý đến vết thương trên cổ cậu ấy một chút hay sao?”

Yến Tri Hành căn bản là không thích cậu ấy, Thẩm Yểu không cần hắn, mà muốn thứ Alpha như vậy.

Thẩm Yểu chính là đồ đê tiện như thế.

Quan Thù nghĩ, hắn cũng chẳng quan tâm Thẩm Yểu nữa, hắn đã không còn thích cậu nữa rồi. Hắn chỉ là hy vọng Thẩm Yểu không được sống yên lành, là hy vọng Thẩm Yểu phải đau khổ.

Vậy cứ để Thẩm Yểu tiếp tục thích Yến Tri Hành, khiến cậu cũng được nếm cảm giác chân thành bị phụ bạc, bị người vô tình vứt bỏ.

“Vết thương trên cổ Thẩm Yểu là tôi bóp đấy.” Quan Thù lạnh lùng nói, “Khi bị bóp cổ, trông cậu ta có vẻ rất đau đớn đấy.”

Cặp mắt xanh thẳm của Yến Tri Hành thoáng sa sầm, quá khứ giữa Thẩm Yểu và Quan Thù hẳn có khúc mắc nào đó, y có thể cảm nhận được hận ý đối với Thẩm Yểu từ trên người Quan Thù, nhưng vẫn còn thứ gì đó khác nữa mà y không phân rõ được.

Đã lâu lắm rồi mới có người dám nói chuyện khıêυ khí©h như vậy với y.

Nghe được lời của Quan Thù, trong đầu y liền hiện lên dấu ngón tay trên cổ Thẩm Yểu, lưu lại một cảm giác tang thương trên thân Omega.

Chuyện Thẩm Yểu bị thương, y vốn không nên quan tâm. Yến Tri Hành lại khó lòng kiềm chế cảm giác khó chịu, trên cổ Thẩm Yểu không nên có dấu vết của kẻ khác lưu lại.

Mặt mũi y nghiêm nghị, hỏi ngược lại: “Cậu cũng muốn cảm nhận chút đau đớn như thế chứ?”

Bầu không khí giữa hai người như thể giây kế tiếp sẽ xông vào đánh nhau.

“Quan Thù!”

Thời điểm Lộ Đình Hâm vội vàng đuổi tới vừa vặn thấy cảnh tượng như vậy, cậu ta kinh hồn khϊếp vía hô to một tiếng, sau đó nhanh chóng chạy tới giữ lấy Quan Thù.

Quan Thù hất tay ra, chẳng hề quay mặt: “Lôi cái gì?”

Yến Tri Hành nhíu mày, bất giác nhận ra trận tranh chấp này có chút ấu trĩ. Y không phản ứng lại Quan Thù nữa, quay người nhìn về phía Thẩm Yểu.

Gió đêm thổi qua, sắc mặt Thẩm Yểu tái nhợt vô lực, y chưa từng thấy bộ dáng thảm hại đáng thương như vậy của Thẩm Yểu. Thân thể Omega thoạt nhìn mảnh mai đến thế, lại hứng gió thì có khả năng sẽ trực tiếp bị cảm sốt.

Yến Tri Hành trưởng thành trong gia tộc lớn, vẫn có chút phong độ quý ông. Y cởϊ áσ khoác Âu phục trên người xuống, đưa cho cậu, cùng lúc từ trên cao nhìn xuống cậu hỏi: “Thẩm Yểu, có còn đi nổi không?”

Thẩm Yểu phủ áo khoác lên thân. Trên áo cũng không có mùi pheromone của Yến Tri Hành, chỉ có thể ngửi được một luồng hương gỗ.

Trên người cậu kỳ thật vẫn còn sức lực, nhưng Thẩm Yểu ngẩng đầu nhìn Yến Tri Hành, cuối cùng suy yếu lắc đầu, âm thanh khàn khàn: “Không.”

Yến Tri Hành quả nhiên càng nhíu chặt mày y như trong dự đoán. Cuối cùng y vẫn khom người, cánh tay luồn qua khớp gối Thẩm Yểu, nâng cậu dậy với tư thế bế công chúa.

Khi y bế Thẩm Yểu như vậy, quần áo không thể tránh được cũng bị thấm ướt. Yến Tri Hành rũ mắt nhìn Omega trong vòng tay mình, cậu rất hiểu chuyện vòng tay ôm lấy cổ y.

Bộ dạng Thẩm Yểu ốm yếu bệnh tật, làm cho Yến Tri Hành không nói nổi rốt cuộc là thuận mắt hơn, hay là càng chướng mắt hơn so với trước kia.

“Thẩm Yểu.” Yến Tri Hành cuối cùng liếc nhìn Quan Thù một cái, vừa đi ra ngoài, vừa thấp giọng nói, “Cậu quả đúng là thứ phiền phức.”

Thẩm Yểu lại nằm trong lòng y ho khan vài tiếng, chậm chạp nói: “Tôi cũng đâu có cách nào.”

Lộ Đình Hâm nhìn bóng dáng bọn họ đi xa, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, song vẫn không bám buông lỏng lực trên tay, gắt gao giữ lấy Quan Thù.

Cậu ta cảm nhận được nắm tay của Quan Thù càng lúc càng siết càng chặt, đường gân trên cánh tay càng lúc càng kéo căng, Lộ Đình Hâm dùng khóe mắt liếc nhìn sườn mặt hắn.

Ánh mắt Quan Thù hung ác, như muốn cắn nát khớp hàm, tầm mắt hắn vẫn dõi theo bóng dáng hai người đã đi khỏi kia không dời, như khóa chặt vào khoảng không vắng bóng người.

“Buông ra.” Quan Thù hất tay, lạnh giọng nói, “Tao mà không phối hợp thì cái ngữ mày giữ nổi à?”

Lộ Đình Hâm sờ sờ mũi, cậu ta không muốn chịu rủi ro cho nên lựa chọn không cất lời, chỉ cùng Quan Thù đứng bên cạnh bể bơi.

Quan Thù lại nhặt áo khoác đồng phục lên, choảng lên người. Hắn cài lại từng khuy một, chẳng nói chẳng rằng, yên lặng đến mức khiến Lộ Đình Hâm run sợ.

Cậu ta không nhịn nổi mở miệng: “Quan Thù?”

Quan Thù không đáp lời, nâng bước đi về một hướng khác, giống như sự tĩnh lặng sót lại sau cơn bão.

“Sự sống chết sau này của Thẩm Yểu không liên quan đến tao, tao đã không còn thích cậu ta từ lâu rồi.” Hắn nói, “Đây là vướng mắc cuối cùng giữa hai bọn tao.”

*

Trần Song một mực chờ bên cạnh xe, khi nhìn thấy Yến Tri Hành bế Thẩm Yểu đầu tiên là sửng sốt, sau khi phản ứng lại liền vội vàng hỗ trợ mở cửa xe, rồi đưa cho Thẩm Yểu chiếc khăn mặt chuẩn bị sẵn trong xe.

Thẩm Yểu nói câu cảm ơn, tiếp nhận khăn mặt lau mặt mình. Trần Song dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến Yến Tri Hành, chuyển điều hòa thành sưởi ấm.

Giữa bọn họ vốn không nhiều lời, cho dù có nói chuyện với nhau, đại bộ phận thời gian cũng đều là Thẩm Yểu trò chuyện.

Hiện tại Thẩm Yểu không thoải mái, bên trong xe càng thêm yên tĩnh. Yến Tri Hành phá vỡ yên lặng, trần thuật nói: “Cậu với Quan Thù quen nhau từ trước.”

Tay cầm khăn của Thẩm Yểu khựng lại. Người có mắt đều có thể nhìn mối quan hệ bất thường giữa cậu và Quan Thù, rõ ràng không phải người xa lạ, cũng rõ ràng không phải bạn bè bình thường.

Quan hệ trong quá khứ của bọn họ thậm chí rất dễ nhận ra, bởi vì trước đó Quan Thù đã biểu hiện quá mức rõ ràng.

Thẩm Yểu nhớ tới những lời dối trá trước kia của mình với Yến Tri Hành, có chút lo lắng y phát hiện điều gì, cẩn thận hồi đáp: “Tôi và cậu ấy học chung cấp ba.”

Ánh mắt Yến Tri Hành nhìn vọng lại, như nhìn thấu tất cả, trong lòng Thẩm Yểu căng thẳng, nháy mắt liền chuẩn bị sẵn rất nhiều lý do.

Nhưng tức thì, Thẩm Yểu lại được yên tâm. Yến Tri Hành nhìn vết bầm trên cổ cậu nói: “Xem ra hắn rất hận cậu, muốn cậu chết đi.”

Tay Thẩm Yểu che phủ trên cổ, cậu có chút không nhịn được muốn cười.

Hiện tại cậu có thể xác nhận Yến Tri Hành tuyệt đối chưa từng yêu đương, y căn bản là chẳng hiểu gì cả. Yến Tri Hành tận mắt thấy tình cảnh như thế, ấy vậy mà còn có thể cảm thấy Quan Thù chỉ đơn thuần là hận cậu.

“Đúng vậy.” Thẩm Yểu lại phát ra một chuỗi ho khan dày đặc từ trong cổ họng, cậu dùng âm thanh khàn khàn kia thấp giọng nói, “Cậu ấy rất hận tôi, muốn tôi chết, cho nên tôi chỉ có thể trốn tránh, ngài sẽ giúp tôi chứ?”

“Trong thời hạn hợp đồng tôi sẽ hỗ trợ.” Yến Tri Hành tựa như một thương nhân chẳng mảy may tìm hiểu nhưng lại rất hào phóng, “Nếu hắn tiếp tục gây phiền toái cho cậu, tôi sẽ giúp đỡ.”

Thẩm Yểu không tiếp tục nói chuyện, chỉ cười cười. Thời điểm nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu mới phát hiện tuyến đường có chút không đúng: “Chúng ta đi đâu vậy?”

Yến Tri Hành khép mắt, hồi đáp: “Trang viên.”

“Đi trang viên làm gì? Ngày hôm qua chẳng phải mới ký hiệu sao?” Thẩm Yểu có chút giật mình nói, “Đêm nay tôi muốn về nhà.”

Yến Tri Hành mở mắt ra, mặt không chút thay đổi nói: “Không cần bác sỹ à?”

Thẩm Yểu gấp khăn lại nói: “Không cần, mới nãy tôi chỉ là chưa hoàn hồn thôi, trở về tắm rửa một cái ngủ một giấc là ổn rồi.”

“Tùy cậu.” Ý tốt hiếm có bị khước từ, Yến Tri Hành cứng ngắc nói, “Quay xe, đưa cậu ta về nhà.”

Lúc Thẩm Yểu xuống xe, Yến Tri Hành lại lạnh mặt nói: “Thẩm Yểu, về rửa tay cho sạch sẽ. Trước khi vết bầm trên cổ cậu biến mất, đừng có tới tìm tôi.”

“Được.” Thẩm Yểu rất ngoan ngoãn nghe lời.

Lộ Đình Hâm lái xe quay về nhà, di động trong xe đang bật loa ngoài, trò chuyện cùng Quan Thù: “Số hàng hóa này dường như có chút vấn đề, mấy ngày nữa mày qua bên cảng biển chặn......”

Cậu ta còn chưa nói hết lời, lại đột ngột khựng lại. Theo hướng đèn xe rọi sáng, Thẩm Yểu một mình đi vào khu căn hộ, ánh đèn sáng ngời chiếu đến càng khiến sắc mặt cậu thêm trắng bệch, môi cũng nhợt nhạt, bước chân chậm chạp.

Quan Thù đợi mãi không thấy nửa câu kia, hắn nhíu mày hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không sao hết.” Lộ Đình Hâm nuốt xuống lời suýt buột miệng thốt ra, tiếp tục nói, “Mày ra cảng biển......”

Trực giác của Quan Thù trước giờ vẫn luôn nhạy bén, hắn ngắt lời nói: “Mày đã thấy cái gì?”

Lộ Đình Hâm không muốn để hắn lại dây dưa với Thẩm Yểu, bịa đặt nói: “Có con mèo chạy ngang qua mặt tao......”

“Đừng gạt tao.” Quan Thù đùa nghịch chiếc bật lửa trong tay, ngọn lửa thốt sáng thốt tắt, “Mày đã thấy gì?”

Lộ Đình Hâm trầm mặc một lúc, bất đắc dĩ thở dài nói: “Tao nhìn thấy Thẩm Yểu, cậu ấy về nhà một mình, thoạt trông thê thảm lắm.”

Ánh lửa lại bùng lên, phản chiếu trong con ngươi tối đen của Quan Thù, cũng chiếu sáng nửa sườn mặt của hắn. Lần này hắn đè chốt bật hồi lâu, chậm chạp không buông tay.

Một mình Thẩm Yểu ư? Sao lại chỉ có một mình? Yến Tri Hành không quản cậu ấy à?

Hắn không kiềm nổi hồi tưởng lại bộ dáng vừa rồi của Thẩm Yểu, thân thể cậu vẫn luôn không quá tốt, thời điểm trung học thường xuyên cảm sốt, cho nên Quan Thù thường xuyên phải theo dõi mặc thêm quần áo cho cậu.

Hôm nay bị hắn đẩy xuống bể bơi, lại ngồi trong gió bao lâu như thế, dẫu là mùa hè, nhưng cũng rất dễ dàng sinh bệnh.

Quan Thù theo bản năng hỏi: “Mày thấy cậu ta ở đâu?”

“......” Lộ Đình Hâm khai hết theo đúng sự thật, “Không phải là mày muốn đến tìm cậu ấy chứ?”

Lúc này Quan Thù mới nhận ra mới nãy mình vừa hỏi cái gì, khóe miệng mím chặt ngắt điện thoại, câu cuối cùng là: “Không đi, tao đã bảo là hết thích từ lâu rồi mà?”

Hắn nằm xuống sofa, trong phòng không bật đèn, cái bật lửa duy nhất cũng bị hắn quẳng ở bên cạnh.

Quan Thù mở to mắt, chỉ có thể nhìn thấy hình dạng đồ gia dụng mơ hồ trong bóng tối.

Thẩm Yểu đã có Alpha, Alpha của cậu ấy cũng không quản chết sống, để mặc cậu ấy một mình, vậy sao hắn lại phải để tâm chứ?

Hắn từng nói, sự sống chết của Thẩm Yểu không liên quan đến mình, giả như hôm nay Thẩm Yểu một mình bệnh chết trong phòng, hắn cũng sẽ không rơi một giọt lệ cho cậu. Đó là vì Thẩm Yểu xứng đáng, đây đều là sự lựa chọn của chính cậu.

Song Quan Thù nhắm mắt, lại nghĩ tới chuyện Thẩm Yểu đã xóa bỏ ký hiệu vĩnh viễn của mình. Đó là thủ đoạn cuối cùng năm đó hắn dùng để giữ lại Thẩm Yểu, kết quả lại bị cậu tự tay chặt đứt.

Cậu thà rằng xóa bỏ ký hiệu, chứ không cam lòng ở bên hắn.

Thời điểm hồi tưởng lại chuyện này, lẽ ra chỉ có hận mới phải, nhưng thân thể Thẩm Yểu vốn yếu đuối, sau khi xóa ký hiệu có phải càng dễ sinh bệnh hay không, mắc bệnh rồi có phải lại càng nghiêm trọng hơn hay không.

Cuối cùng Quan Thù vẫn ngồi phắt dậy khỏi sofa, thay một thân đồng phục mới lao xuống tầng. Hắn đã uống chút rượu, liền chặn một chiếc xe ở cửa, báo tên khu căn hộ ra.

Đường nét khuôn mặt hắn nghiêm nghị, lái xe cũng không dám chuyện trò gì. Quan Thù nghĩ, hắn chỉ là đi xem Thẩm Yểu đã chết hay chưa.

Quan Thù chỉ biết Thẩm Yểu ở tòa nhà này, mà không biết ở tầng nào. Hắn mượn thân phận công tố viên của mình, kiểm tra từng tầng một.

Liên tiếp trèo hết hơn mười tầng, hô hấp thoáng nặng thêm một chút, trên lưng cũng toát một lớp mồ hôi.

Quan Thù gõ vang cánh cửa trước mặt, bên trong ban đầu không có tiếng động. Hắn cho rằng bên trong không người, lúc chuẩn bị rời đi, cánh cửa trước mặt bật mở.

Thẩm Yểu đứng trước mặt hắn, mặc áo ngủ rộng thùng thình thoải mái, hai má có chút hồng. Cậu hình như mới vừa tỉnh ngủ, thời điểm nhìn thấy Quan Thù, mắt hơi trừng lớn.

Bộ dáng hiện tại này của cậu rất giống hồi cấp ba, nháy mắt nhóm lên tia lửa kí ức của Quan Thù. Quan Thù theo bản năng siết chặt tay nắm cửa, muốn nói chuyện.

Di động của Thẩm Yểu lại vang, Quan Thù thoáng nhìn tên của Yến Tri Hành bên trên. Rung động mới nãy tan thành mây khói, ngắn ngủi khiến Quan Thù cảm thấy như ảo giác.

“Nghe đi.” Quan Thù dùng chân chặn cửa, cười lạnh nói, “Không dám nhận điện thoại của bạn trai mới trước mặt bạn trai cũ à?”