Chẳng Đắm Chìm

Chương 56




Thẩm Yểu về đến nhà, chuyện thứ nhất chính là vào phòng tắm lại tắm rửa thêm một lượt, cọ xát cực kỳ dùng sức.

Cậu nằm bên cạnh Yến Tri Hành, dẫu cho đã mệt tới cực hạn, nhưng vẫn chưa từng có một khắc chợp mắt. Tắm rửa xong xuôi, Thẩm Yểu liền trở về giường ngủ bù.

Thân thể thật sự quá mức mỏi mệt, Thẩm Yểu hiếm khi chìm vào giấc ngủ nhanh như vậy. Giữa lúc nửa mơ nửa tỉnh, Thẩm Yểu lại bị di động không ngừng chấn động gần đó đánh thức.

Thẩm Yểu hơi nhíu mày, vươn tay sờ soạng bên người. Cậu nhìn tên hiển thị trên màn hình, trở mình nhắm mắt lại, mới nhận điện nói: “Alo?”

Trong vòng một giây, Quan Thù đã nghe được sự bất thường trong giọng nói của Thẩm Yểu, hắn nhìn hời gian, lập tức hỏi: “Đã muộn vậy rồi, sao cậu vẫn còn ngủ thế?”
Thẩm Yểu đưa tay ấn huyệt Thái Dương căng nhức, cậu có chút gắt ngủ, không kiên nhẫn nói: “Cậu nói có lý chút đi, sao tớ lại không thể ngủ chứ?”

“Thẩm Yểu, hiện giờ đã là chiều rồi, cậu chưa bao giờ ngủ dậy muộn như thế, cũng chưa từng có thói quen ngủ trưa.” Quan Thù ngồi thẳng dậy, hắn cảnh giác như thể người chồng đi bắt gian vợ, ra lệnh nói, “Giờ cậu mở camera lên đi, tớ muốn nhìn cậu.”

Thẩm Yểu đưa tay chạm lên dấu hôn trên cổ, cậu không muốn gia tăng phiền phức không đáng có, giọng điệu trở nên lãnh đạm: “Bây giờ là cậu đang nghi ngờ tớ phải không? Suy cho cùng ở trong mắt cậu, tớ là thứ Omega có thể ngủ với bất kỳ ai đúng không? Vậy khỏi cần lo lắng, ánh mắt tớ rất cao, bất kể là cậu, Từ Ý Bạch......”

Âm thanh của Quan Thù rõ ràng trầm xuống, như đang đè nén cơn thịnh nộ: “Thẩm Yểu, tớ chưa từng nghĩ vậy.”
“Vậy sao lại nổi giận chứ? Có điều tớ vẫn chưa nói hết.” Thẩm Yểu nói, “Còn có gian phu trong quá khứ kia, y cũng......”

“Choang!”

Cách di động, Thẩm Yểu có thể nghe được âm thanh Quan Thù đập đồ rõ ràng, còn có cả tiếng hít thở trở nên nặng nề của hắn. Nếu ở trước mặt hắn, Quan Thù hẳn sẽ lại như con chó điên xông đến cắn xé.

“Quan Thù, cậu không tin tưởng tớ.”

Trong tay Quan Thù không có thuốc, hắn không ngừng siết chiếc bật lửa bỏ trong túi áo, bên chân là chiếc cốc thủy tinh vỡ nát, hỏi: “Cậu nói xem vì sao tớ không tin tưởng chứ, trong lòng cậu chẳng phải rõ lắm sao?”

Thẩm Yểu đương nhiên biết bản thân có rất nhiều tiền án, lại chẳng hề nhăn mày. Cậu bắt đầu lui một bước, giọng điệu hòa hoãn nhẹ nhàng dịu dàng nói, “Tớ có thể chấp nhận sự tra xét, truy vấn của cậu. Nhưng cậu đừng ghen tuông vô cớ được không? Điều này rất dễ làm hao mòn cảm tình giữa đôi ta.”
“Tớ đã nói rằng muốn cậu đối xử tốt với tớ như trước kia, chẳng phải cậu đã chấp thuận rồi sao? Thế nên thời điểm nói chuyện với tớ có thể đừng hung hãn như vậy được không?”

“......”

Sau nửa ngày, Quan Thù mới nhịn cơn giận nói: “Thẩm Yểu, ông đây còn chưa đủ nghe lời sao? Mỗi ngày cậu đều đi đi lại lại cùng với Yến Tri Hành, tớ luôn nhịn, hiện tại ai cũng cho rằng Yến Tri Hành mới là Alpha của cậu. Tớ thì là thứ gì, sao lại cứ phải chui nhủi trong bóng tối thế chứ?”

Thân phận nhân tình vụиɠ ŧяộʍ tủi hổ được an bài cho hắn, hắn cũng đã nhẫn nhịn, ngược lại là mấy năm trước, Quan Thù nhất định sẽ không bình tĩnh mà đập phá long trời lở đất.

“Chưa đủ, cậu không đối xử tốt với tớ như Quan Thù trước kia.” Khuôn mặt Thẩm Yểu trong bóng tối lạnh lùng, tầm mắt nhìn chằm chằm vào tường, kéo dài giọng điệu, như đang hoài niệm: “Nếu là Quan Thù ngày trước, gọi điện thoại phát hiện muộn như vậy mà tớ còn đang ngủ, phản ứng đầu tiên khẳng định là hỏi tớ có chỗ nào khó chịu không.”

“......”

Quan Thù cầm di động, trong lúc nhất thời không cất nổi một lời. Hắn không phản bác, bởi vì hắn của quá khứ đích xác sẽ làm như vậy.

Sự ngờ vực vô căn cứ luôn so kè với tình yêu, cán cân không ngừng xoay chuyển nghiêng lệch, cảm xúc biến hóa còn nhanh hơn cả bão táp, từng câu từng chữ đều dễ dàng bị khống chế.

Thẩm Yểu không làm được như lời hứa hẹn với hắn, song lại bắt ép hắn phải làm được điều đã chấp thuận. Sự bất công giữa bọn họ, Quan Thù vẫn luôn biết rõ.

Yết hầu hắn khô khốc, lại vẫn không nhịn được hỏi han: “Thế nào rồi, khó chịu chỗ nào vậy?”

Thẩm Yểu ho khan vài tiếng, dễ dàng biến cuộc tranh chấp mới nãy thành quá khứ: “Tớ bị cảm, không thoải mái, nên mới ngủ thẳng đến hiện tại.”

“Uống thuốc chưa?” Ngón tay Quan Thù bỗng dưng siết lại, “Khó chịu quá thì đến bệnh viện, có cần tớ nhờ người đưa đi không?”

Hiện tại hắn đang làm nhiệm vụ ở bên ngoài, không có cách nào chạy về.

“Hôm qua tớ uống chút rượu, không thể uống thuốc.” Thẩm Yểu xoay chiếc nhẫn trên tay, có lẽ do chuyện đêm qua, âm thanh của cậu mang theo giọng mũi nặng tự nhiên, “Quan Thù, thời điểm đi làm nhiệm vụ phải cẩn thận một chút, chăm sóc bản thân cho tốt, có bị thương không thế?”

“Không bị thương.”

Nói xong câu này, Quan Thù dừng lại, rồi nói, “Tớ sẽ nhanh chóng trở về.”

“Ừ.” Thẩm Yểu nhìn thời gian, “Tớ ngủ tiếp đã, đến giờ ăn lát nữa thì cậu điện thoại lại cho tớ nhé, cúp máy trước đây.”

Quan Thù “Ừ” một tiếng, chờ Thẩm Yểu ngắt điện thoại, mới buông di động. Lúc này hắn mới quay đầu, nhìn vết thương trên vai phải, bên trên quấn băng gạc thật dày.

Thời điểm viên đạn sắp xuyên qua bả vai, hắn nhanh chóng phản ứng né được. Súng thật đạn thật không phải đồ chơi, dẫu cho viên đạn chỉ sượt qua, song vì khoảng cách quá gần, cũng tương đương với bị chém một đao.

Cửa phòng bệnh viện quân khu bị đẩy ra, y tá bưng khay dụng cụ y tế bước vào. Mới nãy cô có nghe được chút ít âm thanh Quan Thù gọi điện thoại, vừa thay thuốc, vừa không nhịn được ngắm hắn.

Khi Quan Thù vào bệnh viện, bám theo là tiếng đội trưởng mắng nhiếc. Mắng hắn kích động không cần mạng, chẳng thèm xác định trong tay đối phương có vũ khí hay không, đã dám một mình đuổi theo mười người.

Mắng hắn nghé con mới sinh không sợ hổ, luôn luôn xông thẳng đến tiền tuyến. Alpha lại như thể không nghe thấy gì, đợi đội trưởng nói đến miệng khô lưỡi khô, hắn mới ngẩng mặt hỏi: “Tôi có thể lấy chiến công hạng nhất không?”

Đội trưởng nghẹn lời, công trạng của lần hành động này đều thuộc về Quan Thù, anh chàng mới vừa tốt nghiệp tâm tư kín kẽ, dám đảm nhận công tác nằm vùng ẩn nấp mấy ngày trong hang ổ tội phạm.

Sau khi thân phận bại lộ, lại vẫn còn có thể chiến đấu.

Ông cạn lời nén cơn giận bỏ đi, chỉ còn lại mình Alpha lẳng lặng ngồi, lông mày sắc bén nhíu lại, thoạt nhìn là bộ dáng không dễ trêu chọc.

Khi xử lý vết thương, mày hắn chẳng hề nhăn, chỉ có trên trán toát không ít mồ hôi lạnh. Sau khi kết thúc, liền đáp một câu “Cảm ơn”, lễ phép nhưng giọng điệu cứng ngắc.

Nằm viện hai ngày, cô chưa từng thấy Quan Thù cười lần nào.

Y tá làm việc tại bệnh viện quân khu, gặp qua không ít quân nhân. Người giống như Quan Thù, bất cứ lúc nào cũng sắt đá như vậy lại là lần đầu tiên gặp được.

Vừa rồi hình như hắn gọi điện thoại cho Omega của mình, trên mặt vẫn còn lưu lại biểu cảm dịu dàng chưa kịp thu đi, có lẽ đây chính là sự dịu dàng thực sự của sắt đá.

Y tá chú ý tới mảnh thủy tinh vỡ trên sàn nhà, theo bản năng buông đồ muốn đi nhặt, Quan Thù ngăn cô lại: “Cứ để đó, lát tôi sẽ thu dọn.”

Khi thay thuốc càng có thể rõ ràng cảm nhận vết thương trên vai, Quan Thù khẽ nhíu mày. Vết thương lớn nhỏ trên người hắn rất nhiều, lần này cũng chẳng tính là đau nhất.

Hắn liều mạng như vậy có hai nguyên nhân, thứ nhất, là bản tính của hắn, không sợ hãi xông thẳng đến đích; thứ hai, là bởi vì hắn quá nhỏ bé trước mặt Quan Nham, một câu của ông có thể cách chức hắn, thậm chí có thể điều ra hẳn biên cương.

Quan Thù nhất thiết phải tìm cách đứng vững, tạo dựng sự nghiệp là cách duy nhất.

“Được rồi.” Y tá thu dọn dụng cụ, nhắc nhở nói, “Giờ mới là ngày thứ ba, cậu cần để ý nhiều đến vết thương. Cảm xúc đừng quá kích động, vừa rồi vết thương của cậu lại nứt ra đấy.”

Trước đây khi Thẩm Yểu bị cảm, cậu vẫn luôn để mặc, không uống thuốc cũng không đi bệnh viện, ngay cả nước ấm cũng không uống, toàn bộ đều phải có người chăm mới được.

Quan Thù hỏi: “Tôi còn phải ở bao lâu nữa, đã không còn gì đáng ngại, liệu có thể nhanh xuất viện không?”

“Còn phải xem mức độ khép miệng của vết thương nữa, nếu không có vấn đề gì, bác sỹ sẽ cho cậu xuất viện sớm thôi.”

Sau khi y tá đi rồi, Quan Thù ngồi một mình trong phòng bệnh. Hắn ngồi bó gối, tầm mắt nhìn khóa vào chiếc đồng hồ treo trên tường.

Kim đồng hồ nhích qua từng giây từng phút, hắn dựa theo lời dặn dò của Thẩm Yểu, đến giờ ăn liền điện thoại cho cậu: “Tớ dặn người mang chút đồ đến cho cậu, đặt ngoài cửa rồi, nhớ đi lấy đấy.”

Thẩm Yểu mở cửa, chồng chất ở đó là một đống thuốc, còn có cháo nóng hổi.

Cuối cùng Quan Thù vẫn là xuất viện trước thời gian, khi hắn bước khỏi bệnh viện, là một đêm thu. Bên ngoài mới vừa đổ mưa, hương bùn đất thơm ngát tản mát trong không khí.

Xuất viện rồi, nơi đầu tiên hắn đến không phải chung cư nhà mình, mà là nhà Thẩm Yểu. Hiện tại Quan Thù cũng có mật khẩu nhà Thẩm Yểu, nhưng hắn vẫn nâng tay nhấn chuông cửa.

Trong chớp mắt cửa bật mở, Quan Thù liền khom người ôm lấy cậu, vừa ôm chặt vừa đi vào trong phòng.

Thẩm Yểu theo bản năng lui ra sau, cậu không giật mình, cũng không hoảng hốt. Khi lùi đến trước sofa, cậu ôm lại Quan Thù: “Cậu về khi nào sao không báo với tớ một tiếng, là chuẩn bị cho tớ bất ngờ à?”

Quan Thù không trả lời, hắn ngồi xuống sofa, sau đó kéo Thẩm Yểu ngồi xuống đùi mình.

Khoảng cách từng chút kéo gần lại, đến khi Thẩm Yểu cho rằng Quan Thù muốn hôn mình, liền theo thói quen nhắm hai mắt lại. Nụ hôn trong dự đoán không đáp xuống, cậu bị người vuốt hai má, nhẹ nhàng tựa như khẽ chạm vào báu vật.

Đôi mắt cậu trong veo, như là biển sâu rút hết sóng triều, chỉ lưu lại ánh trăng đang chiếu rọi.

Quan Thù hỏi:

“Thẩm Yểu, kết hôn với tớ được không?”

Hắn và Thẩm Yểu ở bên nhau, kết hôn, Quan Nham sẽ không nhúng tay vào vấn đề của hắn cùng Thẩm Yểu nữa. Thời điểm hắn hỏi vấn đề này, lại không ôm bất cứ hy vọng gì.

Bởi hắn biết, Thẩm Yểu sẽ không chấp thuận, hắn chỉ là hỏi một vấn đề không có tính khả thi. Thẩm Yểu chỉ im lặng nhìn hắn, yêu kiều không giống như người thật, khiến hắn không chạm đến nổi.

Quan Thù cũng không gì, hắn giống như cố chấp chờ đợi một đáp án, bất kể là có hay không.

Tầm mắt đan xen, hàng mi Thẩm Yểu có chút rung động khó lòng phát giác, cậu nhẹ nhàng rũ mắt, rời tầm mắt đi.

“Tớ sẽ không hung hãn nữa.” Quan Thù rốt cuộc từ bỏ truy hỏi, hắn ôm lấy Thẩm Yểu, thấp giọng nói, “Tớ sẽ đối xử với cậu thật tốt giống như trước đây.”

*

Trong nửa tháng kế tiếp, hắn cùng Thẩm Yểu rốt cuộc không còn phát sinh tranh cãi gì nữa. Quan Thù hết lòng tuân thủ lời nói của mình, không hề nói một câu nặng lời nào với Thẩm Yểu.

Buổi chiều, hắn theo thường lệ chuẩn bị ra ngoài đón Thẩm Yểu, đột nhiên Lộ Đình Hâm xông đến ngăn hắn lại. Trong tay Lộ Đình Hâm cầm một thứ gì đó giống như lá thư, đưa cho hắn.

“Cái gì vậy?” Quan Thù theo bản năng cau mày nói, “Tao không cần.”

“Thẩm Yểu bảo tao đưa cho mày.”

Vẻ mặt Quan Thù thoáng sững sờ, giác quan thứ sáu kháng cự mãnh liệt, hỏi: “Bên trong là cái gì vậy?”

Lộ Đình Hâm châm thuốc quay mặt đi, cậu ta còn nhớ rõ khi Thẩm Yểu bình tĩnh đưa chiếc phong bì này cho mình, còn giới thiệu cho hay đây là cái gì.

Hô hấp của Quan Thù bất chợt nghẹn lại, hắn gần như xé toạc ra, hoàn toàn mặc kệ sự hoàn chỉnh của thứ bên trong.

Thiệp mời bị xé thành hai nửa rơi ra khỏi phong bì, như lá rụng rớt xuống mặt đất. Hắn nhận ra tên của Thẩm Yểu, thậm chí nhìn ra được thiệp mời là Thẩm Yểu đích thân viết.

Đôi mắt Quan Thù đỏ ngầu, hắn thấy rõ từng chữ, từng dấu chấm phẩy bên trên.

Hắn không thể kiềm nén cảm xúc của bản thân, l*иg ngực phập phồng mãnh liệt, gào thét khiến cho người trên toàn tầng lầu phải quay đầu lại:

“Cậu ấy muốn đính hôn ư?”

Quan Thù bất thình lình trở nên bình tĩnh, song ánh mắt liếc đến lại khiến người thấy hơi lạnh thấu xương, như thể sự yên lặng trước cơn bão táp:

“Cậu ấy muốn tao đi cướp dâu, hay hy vọng tao khoan dung đại lượng chúc phúc cho cậu ấy cùng Yến Tri Hành đây?”