Chàng Rể Ẩn Thân

Chương 73




Xe đang đi trên đường.

Mễ Thanh bày ra tư thế lười biếng uể oải, thoải mái dựa vào lưng tựa của ghế phụ.

“Thùy Hân, tớ không biết nói với cậu thế nào luôn đó, việc chồng cậu là một bác sĩ tài giỏi như thế, mà cậu chỉ coi anh ta là một bác sĩ bình thường!”

Đôi mắt Lâm Thùy Hân ánh lên một chút oan ức: “Làm sao mà tớ biết được anh ta thật sự giỏi như thế nào chứ?”

“Trong lĩnh vực y học, dùng Đông y để trị liệu vật lí, chính là đỉnh cao của phương pháp trị liệu rồi, thậm chí Trương Bá Sinh chỉ xoa bóp mà có thể đạt được hiệu quả tác động mức độ lớn tới các huyệt vị, là việc bác sĩ bình thường không thể làm được rồi, cậu nghĩ đi, ngày. nào cũng chỉ xem là xoa bóp bình thường, lại sai anh ta bóp chân cho cậu, mấy ông bác sĩ Đông y biết được chắc sẽ tức chết mất!”

Lâm Thùy Hân có chút đỏ mặt, trong tim thầm than một tiếng, tên Trương Bá Sinh đáng chết này, tại anh ta hết! Làm bản thân ngồi đây nghe chỉ trích!

Trong lúc đang âm thầm trách móc Trương Bá Sinh, cô bỗng cảm thấy kì lạ, sao anh ta lại biết những thứ này. nhỉ, không được rồi, nhất định phải đi hỏi anh ta, nếu anh †a thật sự giỏi như trong lời Mễ Thanh nói, thì anh ta đến bất kỳ bệnh viện nào cũng có thể làm bác sĩ được rồi.

Lâm Thùy Hân chuẩn bị khởi động xe thì có điện thoại của thư ký Lý Thanh gọi đến, Lý Thanh nói với cô, các thành viên hội đồng quản trị đã thống nhất đề xuất mở cuộc họp cổ đông.

Lúc Lâm Thùy Hân đến phòng hội nghị của Nhất Lâm, căn phòng họp đã ngồi kín người.

Hai người anh họ của Thùy Hân, Vương Vũ và Lâm Xung đều đã ngồi vào vị trí trên cùng, các đại cổ đông của tập đoàn Nhất Lâm cũng đã có mặt ở phòng, trưởng đoàn luật sư của Nhất Lâm cầm trên tay một tờ văn bản, đứng giữa phòng hội nghị.

Lâm Thùy Hân nhìn trận chiến trước mắt, cười nhẹ một tiếng: “Đến hết cả rồi sao? Vậy chúng ta bắt đầu thôi.”

Cô bước đến vị trí tổng giám đốc, kéo ghế rồi ngồi xuống.

Các thành viên cổ đông nhất loạt liếc nhìn cô, một người trong số đó, xung phong nói trước.

“Theo thống kê, tập đoàn Nhất Lâm tháng này, khoản lợi nhuận thu được...”

Ở một nơi không xa cao tốc Nhiễu Thành của thành phố Châu Xuyên, có một khu công nghiệp lớn, hai năm gần đây kinh doanh không được tốt, rất nhiều nhà máy công xưởng đã đóng cửa, chỉ còn lại vài máy móc cũ không thể sử dụng được bị người ta vứt bỏ lại ở công trường, thỉnh thoảng có mấy người nhặt ve chai đến đây, những thứ có thể nhặt được đều đã bị nhặt đi cả rồi.

Trong cái công trường cũ kỹ này, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng kêu thảm thiết.

'Tống Thiên thân hình trần trụi, bị một cái xích quấn vào hai chân, treo ngược trên không trung.

Một tên đẹp trai trẻ tuổi đeo kính đen đang nhàn hạ nằm trên chiếc ghế đung đưa, nhìn vẻ mặt bầm tím, đầu tóc rối bù của Tống Thiên, gọi một cuộc điện thoại: “Đại ca, thằng cha này chọc gì đến anh thế mà anh muốn treo nó đến chết vậy?”

Trương Bá Sinh đang ở cửa hàng quần áo, vừa thử một bộ vest, vừa nghe điện thoại: “Chia rẽ quan hệ vợ chồng của tao, mà bắt được thằng chụp ảnh chưa?”

“Em đã cho người đi bắt nó về về, lập tức sẽ áp giải nó đến đây cho anh.”

“Tốt, cứ treo nó đến chết đi.” Trương Bá Sinh cúp máy, ngữ khí của câu nói vừa rồi, thong thả như câu hẹn tối nay đi uống rượu với anh vậy.

Đối với Trương Bá Sinh mà nói, anh không sợ người khác trêu chọc mình, cũng sẽ không chủ động đi trêu đùa người khác, nhưng kẻ nào dám có ý đồ gây nguy hiểm cho Lâm Thùy Hân, đều phải đối mặt với những cách trả thù đáng sợ của anh.

Trương Bá Sinh không ngừng thử vest trong tủ đồ trước mắt của cửa hàng, vẻ ngoài cường tráng của anh xứng với vẻ mặt đẹp như vẽ, làm cho cô nhân viên bán hàng phải đỏ mặt.

“Được rồi, lấy bộ này đi.”

Trương Bá Sinh nhìn bản thân mặc bộ vest này, khuôn mặt tràn ngập nụ cười, mặc dù chất lượng không hợp bằng bộ anh mặc khi đến nhà họ Trình trước đây, cũng không tinh tế bằng bộ đồ đó, nhưng anh nghĩ, đi làm ở tập đoàn Nhất Lâm, cũng không thể mặc một bộ đồ cao cấp được thiết kế riêng như thế.

Đúng vậy, Trương Bá Sinh muốn đến tập đoàn Nhất Lâm làm việc, dù việc này chính là kết quả của cuộc. thương lượng giữa anh và Lâm Nhạc Hằng.

Chỉ cần nghĩ đến, sau này không chỉ quang minh chính đại gặp Lâm Thùy Hân ở nhà, mà còn có thể gặp cô ở chỗ làm, anh có chút vui thầm.

Tập đoàn Nhất Lâm, trong phòng hội nghị.

“Theo hợp đồng, nếu bà Lâm Thùy Hân, trong thời gian giữ chức tổng giám đốc làm công ty lỗ vốn 10%, thành viên hội đồng quản trị có quyền cách chức tổng giám đốc của bà Lâm Thùy Hân. Theo thống kê, hiện tại số tài sản thiệt hại của tập đoàn Nhất Lâm đã đạt mức. 5%, đồng thời cũng vì lý do cá nhân của bà Lâm Thùy Hân mà giá trị số tiền tổn thất đang tiếp tục tăng lên, các thành viên hội đồng quản trị quyết định mở cuộc: họp hội nghị hôm nay, để thương lượng lại về vị trí tổng giám đốc của bà Lâm Thùy Hân.”

“Theo bản hợp đồng, nếu như hơn nửa số phiếu bầu của các cổ đông công ty đồng ý bãi nhiệm bà Lâm Thùy Hân, bà Lâm Thùy Hân sẽ buộc phải từ chức, Bây giờ bắt đầu bỏ phiếu.”

Luật sư Hồ, người đứng đầu trong đoàn luật sư của Nhất Lâm, đọc điều kiện của bản hợp đồng trong tay.

Vương Vũ ngồi ở vị trí của mình, không hề che đậy đi ý cười trong mắt.

“Tôi đồng ý bãi nhiệm Lâm Thùy Hân.” Một vị thành viên cổ đông ngồi cạnh Vương Vũ phát biểu đầu tiên: “Bà Lâm Thùy Hân trong thời gian làm tổng giám đốc, đã làm công ty tổn thất to lớn, những tổn thất này của công ty tác động trực tiếp tới lợi ích của công nhân, không thể dây dưa trì hoãn nữa.”

“Tôi cũng đồng ý.” “Tôi đồng ý.” “Đồng ý”

Thành viên hội đông cổ đông của tập đoàn Nhất Lâm, tổng cộng có mười ba người, trong chớp mắt đã có bốn người đồng ý bãi bỏ chức tổng giám đốc của Lâm Thùy Hân, nếu thêm cả Vương Vũ, tổng cộng là năm người.

Mặt Lâm Thùy Hân chỉ duy trì một nụ cười nhẹ, cũng không lộ ra biểu cảm phẫn nộ của bản thân, cô đảo mắt nhìn những người chưa bỏ phiếu trong hội đồng.

Một vài nhân vật còn lại đưa mắt nhìn Lâm Thùy Hân, hướng đến cô một ý cười mang theo sự từ chối.

“Đồng ý” “Đồng ý”

Trong nháy mắt, tính cả Vương Vũ, đã có tới bảy vị trong thành viên hội đồng quản trị, đồng ý cách chức tổng giám đốc của Lâm Thùy Hân.

Số ít những người còn lại, mặc dù chẳng tỏ ra thái độ gì, nhưng điều đó đã chẳng còn quan trọng nữa rồi, cho dù họ có đưa ra quyết định như thế nào, chức tổng giám đốc của Lâm Thùy Hân cũng chẳng thể giữ được nữa.

Luật sư Hồ gật đầu, nói: “Căn cứ theo hợp đồng, hơn một nửa thành viên của hội đồng quản trị đã đồng ý cách chức tổng giám đốc của bà Lâm Thùy Hân, hợp. đồng có hiệu lực ngay lập tức. Sau đây, mời các thành viên của hội đồng quản trị, bỏ phiếu để chọn ra người kế tiếp nhậm chức tổng giám đốc này, nếu số phiếu đồng ý hơn một nửa, người đó sẽ lập tức nhận chức.”

Vương Vũ chỉnh lại cổ áo của chiếc áo sơ mi, hắng giọng, đứng dậy: “Quý cô nhà họ Lâm, bây giờ cô có thể đời khỏi vị trí cô đang ngồi rồi đấy.”

Lâm Thùy Hân cười nhẹ, đứng dậy khỏi ghế, nhường lại ghế ngồi có bảng tên đề hai chữ tổng giám đốc cho. Vương Vũ: “Mời anh.”

Vương Vũ lạnh lùng hừ một tiếng, huênh hoang bước tới vị trí ghế của tổng giám đốc, ngồi xuống.

'Trong giây phút anh ta vừa đặt người xuống, tất cả những người vừa đồng ý bãi nhiệm chức vụ của Lâm 'Thùy Hân, đã đồng loạt đưa ra biểu quyết, chọn Vương Vũ là tổng giám đốc của tập đoàn Nhất Lâm.

Đồng thời, luật sư của công ty cũng tuyên bố, ông Vương Vũ sẽ là tổng giám đốc mới của tập đoàn Nhất Lâm!

Lâm Thùy Hân chẳng còn gì để luyến tiếc, sải từng bước dài, bước ra khỏi phòng họp hội đồng, chỉ để lại cho những con người nơi này một bóng lưng.

Bốn giờ chiều ngày hôm đó, Vương Vũ ngồi trên ghế lớn trong căn phòng của tổng giám đốc, qua cánh cửa sổ kính sát đất, nhìn dưới đám người phía dưới.

Từ lúc anh ta nhận chức đến giờ, đã là hai tiếng đồng hồ trôi qua.

Trong hai tiếng đồng hồ đó, Vương Vũ gần như đã hoàn thành được một nửa lớn kế hoạch của mình, đó là ký kết một hợp đồng không hề bình đẳng với một số công ty.

Ví dụ như hợp đồng hợp tác với công ty TNHH Chúc Đỉnh, trong quá trình phát triển một phần bất động sản, tập đoàn Nhất Lâm sẽ chịu toàn bộ chỉ phí mua đất và xây dựng, và quyền bán sẽ được trao cho công ty TNHH Chúc Đỉnh, loại hợp đồng như thế này, rõ ràng là cố ý ký kết, thông qua cách này, khoét rỗng nhà họ Lâm.

Nhưng riêng Vương Vũ, anh ta lại có thể nhận được 30% lợi nhuận ròng từ dự án của Chúc Đỉnh.