“Đúng là đáng đời, nếu người tốt dễ làm như thế thì ai cũng đi làm người tốt hết rồi!” Chung Đình ngồi một bên cười khẩy, nói với giọng mỉa mai.
Lần này Trần Văn Kiệt được sự cho phép của bà Trần đi điều tra xem rốt cuộc Trần Mộng Dao có ăn bớt hay cắt xén gì không, kết quả phát hiện ra nội bộ tập đoàn Minh Châu không dám nói gì về Trần Mộng Dao, anh ta vẫn phải mất cả một mớ tiền móc nối quan hệ mới lấy được tát cả các đơn hàng có liên quan tới Trần Mộng Dao.
Không điều tra thì không biết, vừa điều tra đã phát hiện ra Trần Mộng Dao thật sự không hề ăn chặn tiền, tất cả lợi nhuận đều bị Trần Mộng Dao ép xuống thấp nhất, cho dù dự án này kết thúc thì nhà họ Trần cũng chỉ kiếm được chưa đầy một triệu tệ.
Dự án lớn như thế mà ở trong tay con nhóc này lại chỉ kiếm được chưa đến một triệu tệ?
Bà Trần sau khi biết được chuyện này vô cùng tức giận, suýt nữa thì nhập viện.
Hành vi có tiền mà không biết đằng kiếm này thì có khác gì việc cho người khác tiền đâu?!
Trần Mộng Dao muốn tỏ lòng tốt, muốn làm người tốt, có bản lĩnh thì lấy tiền của mình đi nhập thuốc đi, cầm tiền của nhà họ Trần đi nhập thuốc để gây dựng hình tượng người tốt, tính toán cũng hay lắm!
Lúc này, người nhà họ Trần không còn quan tâm chuyện Trần Mộng Dao có ăn chặn tiền hay là Sở Phàm có lấy tiền từ Trần Mộng Dao hay không nữa, bởi vì bọn họ biết, buôn bán mà như Trần Mộng Dao, bản thân còn chả nuôi nổi thì lấy đâu ra tiền cho Sở Phàm?
“Vậy là… Sở Phàm trúng xổ số thật sao?” Trần Mộng Vũ nghĩ thầm trong lòng, tuy dạo này ở khu Tịnh Yên không ai trúng thưởng, nhưng chưa biết chừng anh ta mua xổ số ở chỗ khác để đề phòng không cho người quen biết là mình có tiền cũng nên!
Trong lòng Trần Mộng Vũ nảy ra một suy nghĩ.
Nhưng hiện giờ những thứ này đều là thứ yếu, điều quan trọng nhất bây giờ là mau chóng cướp lại dự án thuốc chống ung thư từ tay Trần Mộng Dao, không thể để nó tiếp tục lãng phí như thế, nếu không thì sẽ không biết nhà họ Trần sẽ bị tổn thất bao nhiêu tiền nữa!
Nhưng chuyện này vẫn không thể công khai được, bởi vì tập đoàn Minh Châu chỉ định người phụ trách dự án này là Trần Mộng Dao, nếu như nhà họ Trần đề nghị đổi người phụ trách thì chắc chắn việc hợp tác với tập đoàn Minh Châu coi như không còn nữa, vì thế chỉ có thể là do Trần Mộng Dao tự đề xuất không làm nữa, tập đoàn Minh Châu mới không tìm được lý do để chấm dứt hợp tác.
Vậy phải làm sao mới có thể khiến Trần Mộng Dao tự nguyện từ bỏ đây? Đám người Trần Văn Kiệt và Trần Mộng Vũ vắt óc suy nghĩ mới nghĩ ra một cách: cấu kết với bác sĩ của Bệnh viện số một, xúi giục bệnh nhân gây sự, chẳng phải Trần Mộng Dao muốn làm người tốt hay sao? Vậy thì cứ để cho cô ta thử cảm giác không phải cứ ở hiền là được gặp lành đi!
“Ha ha, mọi người mau nhìn tên Sở Phàm đi, bị đánh tới mức mặt mũi sưng vù lên rồi kìa!” Trần Văn Kiệt chỉ vào màn hình cười to, Chung Đình ngồi bên cạnh cũng vô cùng đắc ý, lộ ra nụ cười sảng khoái.
Tuy Trần Mộng Vũ cười nhưng trong lòng lại ghen tị nhiều hơn, Sở Phàm trông vậy mà lại không tiếc thân mình chịu đòn vì con ranh Trần Mộng Dao. Ngày xưa lúc còn hôn ước với cô ta sao chẳng thấy anh ta bất chấp như thế bao giờ. Quả nhiên, từ đầu người anh ta thích là em gái cô, cũng may cô ta kịp nhìn ra, không thật sự động lòng với hắn, nếu không thì bây giờ chắc chắn cũng khổ sở rồi!
Lúc này, Sở Phàm đang bị đám người bao vây, đánh tới mức sắp không trụ nổi nữa liền gắng hết sức lùi về sau, rẽ đám người ra, bế Trần Mộng Dao lao ra khỏi bệnh viện.
Chạy một mạch hết hai con phố, bấy giờ Sở Phàm mới để cô xuống, còn mình thì dựa vào tường thở hồng hộc.
“Mộng Dao, không sao chứ?” Sở Phàm cắn răng, nặn ra một nụ cười hỏi Trần Mộng Dao ở bên cạnh, tuy nhiên anh nhìn kỹ một lát thì thấy Trần Mộng Dao đã khóc nức nở từ bao giờ, nước mắt nước mũi tèm lem.
“Mộng Dao, em sao thế? Vừa nãy có bị đánh trúng không?” Sở Phàm quan tâm hỏi.
Trần Mộng Dao lắc đầu, khuôn mặt hiện lên vẻ tự trách, nói: “Anh Sở Phàm, đều tại em. Nếu không phải vì em muốn làm người tốt, sự việc cũng sẽ không thành ra thế này. Anh nói đúng, có một số người vốn dĩ không đáng để được đồng cảm. Hu hu hu. Em còn làm liên lụy tới anh, khiến anh bị đánh nữa. Em thật sự rất ghét bản thân mình lúc này!”
“Em sẽ không làm người phụ trách của dự án này nữa. Em không muốn lo lắng cho những kẻ lấy oán báo ân này nữa, người khác sống hay chết chẳng liên quan tới em, em cũng không phải là anh hùng giải cứu thế giới, em có thể cứu được tất cả bọn họ sao?!”
Nghe Trần Mộng Dao nói xong, vốn dĩ Sở Phàm định an ủi cô một chút nhưng đang định nói thì lại thôi.
Lúc ban đầu anh để Thái Phúc chỉ định người phụ trách dự án này là Trần Mộng Dao, ngoài việc ghét Trần Mộng Vũ ra thì cũng muốn để Trần Mộng Dao nâng cao địa vị của mình ở nhà họ Trần.
Nhưng anh không ngờ, cho dù Trần Mộng Dao làm người phụ trách dự án nhưng vẫn giống trước kia - không có quyền quyết định việc gì, thậm chí còn trở thành công cụ tạo ra lợi ích cho cả dòng họ, bây giờ thì lại bị đám bệnh nhân mắc ung thư hiểu lầm và oán trách.
Khổ công như thế mà chẳng được cái gì thì cần gì phải miễn cưỡng tiếp tục làm nữa?
Nghĩ tới đây, Sở Phàm nói: “Thế chúng ta không làm người phụ trách dự án nữa được không? Ai thích làm thì cho người đó làm. Đến lúc đó giá một hộp thuốc tám nghìn tệ bỗng nhiên được bán với giá hai, ba mươi nghìn tệ, đám bệnh nhân kia ngồi đấy mà khóc!”
Trần Mộng Dao cười mếu máo, giận dỗi trừng Sở Phàm một cái.
Chỉ là cô không nghĩ rằng, bản thân tận tụy hết lòng nhưng lại được đáp lại bởi sự nghi kỵ và trách móc. Nhưng không có nghĩa là cô muốn nhìn thấy cảnh những bệnh nhân ung thư đi vào ngõ cụt. Nhưng tất cả những điều này đều không liên quan tới cô, bởi vì cô quyết định sẽ từ bỏ chức vụ người phụ trách dự án này.
“Anh Sở Phàm, anh nói thật với em đi, chuyện em làm người phụ trách dự án này có phải là anh giúp em không?” Trần Mộng Dao nghiêm túc hỏi.
Sở Phàm nghĩ một lát, cuối cùng vẫn gật đầu thừa nhận. Chuyện này sớm muộn gì cô ấy cũng biết, bây giờ cứ để cô ấy dần dần làm quen, rồi sẽ có một ngày cô ấy biết được thân phận thực sự của Sở Phàm thôi.
“Vậy em có thể nhờ anh một việc không?"
“Việc gì?” Sở Phàm tò mò nhìn cô gái.
“Em đã suy nghĩ kỹ rồi, tuy lần này em từ bỏ chức vụ người phụ trách dự án nhưng em không hy vọng tập đoàn Minh Châu và nhà họ Trần chấm dứt hợp tác. Tuy ở nhà họ Trần có rất nhiều người đáng ghét, nhưng cũng có một vài người vô tội, nếu chấm dứt hợp tác với tập đoàn Minh Châu mà khiến nhà họ Trần lụi bại thì chẳng phải là em đã làm liên lụy tới những người vô tội đó sao?”
Trần Mộng Dao cúi đầu, nghiêm túc nói: “Em càng ngày càng muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Trần. Nhưng trước đó, em không muốn vì em mà gây ra tổn thất cho nhà họ, nếu không sau này họ sẽ giống như mấy con ruồi nhặng cứ bu lấy em mất!”
“Em nói có lý, để anh đi nói chuyện này cho, vừa giúp em từ bỏ vị trí người phụ trách, vừa không chấm dứt quan hệ hợp tác với nhà họ Trần.” Sở Phàm cảm thấy Trần Mộng Dao suy nghĩ rất thấu đáo.
Nếu việc hợp tác hai nhà chấm dứt vì Trần Mộng Dao thì nhà họ Trần chắc chắn sẽ đổ trách nhiệm lên đầu cô ấy, đến khi đó chắc chắn đám người ác độc đó sẽ gây khó dễ.
Nếu đã vậy thì thà rằng giải quyết hết một lần cho xong, thứ nhà họ Trần muốn thì cho bọn họ, sau này hai bên sẽ không còn liên quan gì nữa!