Chàng Rể Phi Thường

Chương 135: Đúng là có người đã trúng xổ số




“Là chuyện đó à, tôi chẳng phải đã nói với cô là tôi trúng xổ số rồi sao, chỉ là mấy người cứ không tin đấy chứ.” Sở Phàm đưa ly rượu vang lên trước miệng hớp một ngụm, miệng rít lên một hơi trông có vẻ rất mãn nguyện.

Trong ánh mắt của Trần Mộng Vũ hiện lên một vẻ khinh bỉ, nhưng vẫn nở nụ cười trên môi: “Anh uống từ từ thôi, đây là rượu vang trước bữa ăn, dùng để khai vị, lát nữa còn có rượu ngon hơn đó.”

“Vậy à? Tôi đâu biết là lại phân ra như vậy đâu!” Sở Phàm giả vờ tỏ vẻ kinh ngạc, giống như thể lần đầu tiên được uống thứ này ấy.

Nhưng thực ra con cháu nhà họ Sở trước khi rời khỏi dòng họ mình để thực hiện thử thách thì buộc phải biết hết các quy tắc lễ nghi trong những cuộc giao tiếp sang trọng, nếu những kiến thức về quy tắc lễ nghi đó không đạt, thì còn không có tư cách ra khỏi dòng họ để tham gia thử thách ấy chứ.
Trần Mộng Vũ chắc chắn là không biết những điều này, cô ta còn cười thầm trong bụng, đồ nhà quê vẫn là đồ nhà quê thôi, kể cả trúng xổ số có nhiều tiền rồi, nhưng cái vẻ quê mùa toát ra từ bên trong của kẻ nghèo hèn thì vẫn không thể thay đổi được.

“Có sao đâu, sau này chúng ta còn có nhiều dịp đi ăn với nhau, những thứ này em sẽ đều dạy anh hết.” Trần Mộng Vũ nở nụ cười ngọt ngào nói.

Sở Phàm vừa nghe thấy, sắc mặt bất giác tỏ vẻ nghi hoặc, nhưng Trần Mộng Vũ lại vội vàng chữa lại ngay: “Ý của em là sau này anh có thể đưa Mộng Dao, và em, với cả Quách Siêu cùng đi ăn cơm, em và Mộng Dao là chị em với nhau, dù sao đâu thể căng thẳng mãi được đúng không?”

“Thì ra là vậy, tôi giật cả mình, tôi cứ tưởng cô lại muốn đi ăn riêng với tôi chứ.” Sở Phàm gãi đầu, nở một nụ cười thật thà.
Hai mắt Trần Mộng Vũ sáng lên một cái, cô ta lí nhí nói: “Thực ra cũng không phải là không thể.”

“Gì cơ?”

“Không có gì, anh nghe nhầm rồi, chúng mình ăn thôi!” Hai người vừa nói chuyện thì nhân viên cũng đã đem đồ ăn lên xong, Trần Mộng Vũ sử dụng chiêu lạt mềm buộc chặt, bắt đầu giục Sở Phàm ăn đồ ăn.

Cô ta cũng biết rất rõ những chuyện trước đây mà cô ta đã làm, nếu muốn lấy được tiền của Sở Phàm theo cách bình thường thì vô cùng khó, chỉ còn cách đi đường vòng, dần dần thay đổi ấn tượng về cô ta trong lòng Sở Phàm.

Tin rằng với sự cuốn hút của cô ta, muốn lấy lại con tim của loại rẻ rách như Sở Phàm thì dễ như trở bàn tay, cùng lắm là hy sinh chút nhan sắc, chịu chút thiệt thòi, cho anh ta nếm được mùi ngon ngọt thì không tin là anh ta sẽ không vào tròng.
Cả bữa cơm sau đó, Trần Mộng Vũ cũng không nhắc đến chuyện Sở Phàm trúng xổ số nữa, tỏ ra như không hề quan tâm đến chuyện đó vậy.

Điều này khiến Sở Phàm không khỏi khâm phục, kỹ năng diễn suất của Trần Mộng Vũ quả thực rất đỉnh, nếu không quen biết cô ta từ trước, e rằng đã vào tròng của cô ta lâu rồi.

“Sở Phàm, chuyện mua vé số đó, có thật là có chuyện trúng được rất nhiều tiền không, sao em cứ cảm thấy không đáng tin cho lắm nhỉ?” Ăn gần xong, Trần Mộng Vũ cuối cùng lại quay về chủ đề cũ.

Sở Phàm ra vẻ hợp tác: “Cũng không có gì, nhưng chủ yếu là vận may, số tiền trúng giải đặc biệt và giải nhất thì khá là lớn, còn những giải khác cũng bình thường thôi. Hơn nữa xổ số cũng có liên quan tới địa điểm nữa, càng là thành phố lớn thì mức độ tiền thưởng càng lớn hơn.”
“Thì ra là vậy.” Trần Mộng Vũ gật gù: “Chẳng trách lần trước em đến công ty xổ số ở khu Tịnh Yên xem, thấy có một người trúng được giải nhất mà cũng chỉ có sáu trăm nghìn thôi, nhưng sáu trăm nghìn đối với người bình thường mà nói cũng đủ nhiều rồi, còn đối với những người ở đẳng cấp như bọn em thì cũng chỉ là số tiền mua đủ chiếc xe thôi.”

“Vậy anh vừa rồi mua xổ số ở đâu thế?” Trần Mộng Vũ bất ngờ hỏi.

“Mua ở thành phố Sùng An, lần đó Lí Dục phòng ký túc bọn tôi mời đến khu đó ăn cơm, ăn xong chẳng biết làm gì nên tôi mua đại hai tấm vé số, ai ngờ lại trúng giải đặc biệt luôn.” Sở Phàm phá lên cười, sắc mặt vô cùng đắc ý.

Nghe đến đây, Trần Mộng Vũ cũng cảm thấy nắm được phần nào tình hình, cô ta còn nhớ trước đây có một lần Sở Phàm xin phép cô ta đi cùng bạn ký túc vào thành phố chơi một hôm.
Lúc đó cả trái tim Sở Phàm chỉ có mỗi Trần Mộng Vũ, thậm chí đã coi bản thân mình như một người ‘chồng’ thực sự, mỗi lần đi chơi đâu với bạn bè là xin phép ‘vợ’ một tiếng, nhưng lúc đó Trần Mộng Vũ đã lén lút qua lại với Quách Siêu rồi.

Vừa nghe thấy Sở Phàm muốn đi chơi cả ngày, cô ta vui như mở cờ trong bụng, làm sao có chuyện không đồng ý, thậm chí còn hào phóng dúi cho Sở Phàm năm trăm tệ, để anh được chơi thoải mái với bạn bè.

Lúc đó, Sở Phàm thực sự có một cảm giác của ‘gia đình’, trong lòng xúc động vui mừng, nhưng nào có biết anh vừa lên xe đi vào thành phố thì Trần Mộng Vũ đã tay trong tay cùng Quách Siêu đi ăn uống, xem phim ngay.

Lúc này, Trần Mộng Vũ lén lút cầm điện thoại lên, vào google tra xem công ty xổ số của thành phố Sùng An hôm đó có ai trúng giải đặc biệt hay không. Không tra thì thôi, tra xong khiến Trần Mộng Vũ giật mình, suýt nữa thì đánh rơi điện thoại xuống đất.
Báo đưa tin, đúng ngày Sở Phàm đi vào thành phố chơi thì có một chi nhánh xổ số của thành phố Sùng An đúng là có người đã trúng giải đặc biệt, mà số tiền trúng giải đặc biệt đó tận ba mươi triệu tệ!

Cô ta vội vàng kéo xuống dưới xem người trúng giải hôm đó là ai, thì thấy người trúng giải ngày hôm sau đeo mặt nạ lên nhận giải, nhưng dáng vẻ của người trúng giải trong ảnh trông cũng khá giống với Sở Phàm.

“Lẽ nào...... lẽ nào Sở Phàm trúng tận ba mươi triệu tệ á?” Trần Mộng Vũ xúc động đến mức cả cơ thể như run lên.

Ba mươi triệu tệ cơ đấy, phải biết là giờ đây toàn bộ tài sản của nhà họ Trần cũng chỉ ở khoảng chục triệu thôi, nếu Sở Phàm thật sự đã trúng ba mươi triệu, vậy thì một mình anh ta cũng đã ngang hàng với thực lực nhà họ Trần rồi còn gì!
Thảo nào đúng hôm cô ta đưa ra yêu cầu xóa bỏ hôn ước, cũng chính là buổi tối hôm diễn ra bữa tiệc mừng thọ của bà Trần, Sở Phàm lại tỏ ra oai như thế, thì ra là anh ta đã trúng được giải lớn!

Nghĩ đến đây, Trần Mộng Vũ hiểu ra ngay, tất cả mọi chuyện cô ta đều đã vỡ lẽ hết!

Bảo sao Sở Phàm lại có thể mua được chiếc vòng đồng đen trị giá một triệu ở Thanh Đằng Các, bảo sao Sở Phàm lại có thể bao cả khách sạn, thậm chí mời cả ca sỹ Châu Hưng Luân đến chúc mừng sinh nhật cho em gái cô ta, bảo sao Sở Phàm vì muốn chọc tức cô ta mà quyên góp cả số tiền năm trăm nghìn tệ cho quỹ ủng hộ, bảo sao anh ta có thể mua liền lúc hai chiếc xe Mescedes......

Những chuyện này, chẳng nhẽ còn chưa đủ chứng minh được Sở Phàm có rất nhiều tiền hay sao? Vậy mà trước đây cô ta cứ một mực nghĩ rằng Sở Phàm chỉ là một kẻ rẻ rách nghèo nàn, ai ngờ đâu người ta đã là cá chép hóa rồng từ lâu rồi!
“Mà khoan......” Dòng suy nghĩ của Trần Mộng Vũ đột nhiên khựng lại, trong lòng dấy lên một suy đoán mạnh bạo: “Con ranh con Trần Mộng Dao nhận lời yêu Sở Phàm cũng là vì biết được chuyện anh ta trúng xổ số chứ gì?”

“Nếu không một kẻ rẻ rách như Sở Phàm lúc đó, đến bãi c** chó còn có tôn nghiêm hơn anh ta, Trần Mộng Dao cũng đâu có ngu, vì sao nó lại bám lấy Sở Phàm vào đúng lúc đó chứ?”

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Trần Mộng Vũ lóe lên một vẻ ác độc: “Con ranh con được lắm, biết được chuyện này mà dám giấu cả nhà, muốn tự mình độc chiếm, về nhà tao sẽ trị cho mày một trận!”

“Mộng Vũ, cô sao thế?” Đột nhiên, giọng nói của Sở Phàm vang lên.

Trần Mộng Vũ vội vàng nở nụ cười gượng gạo: “À không có gì, em ăn cũng no rồi, hay là chúng mình về đi?”
“Được, vậy cô chờ tôi chút, tôi đi vào nhà vệ sinh một lát.” Sở Phàm cầm giấy ăn lên lau miệng, rồi đứng dậy đi về hướng nhà vệ sinh.

Trần Mộng Vũ nhìn thấy Sở Phàm đã rời khỏi, chờ sau khi anh vào bên trong nhà vệ sinh rồi, Trần Mộng Vũ mới gọi điện ngay cho mẹ cô ta, nói ra hết những gì trong lòng cô ta vừa nghĩ.