Trần Mộng Dao giật mình, nấp luôn phía sau người Sở Phàm.
Trần Văn Kiệt lại phá lên cười: “Sếp Vương, con bé này thực ra là em họ tôi, cũng là người nhà họ Trần chúng tôi, tuy nó đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Trần, nhưng nhà họ Trần nuôi nấng nó bao nhiêu năm như vậy đã bắt nó báo đáp đâu!”
“Chỉ cần anh giúp tôi xử được thằng cha này, tôi bảo đảm sẽ bắt con em họ tôi chiều lòng anh!”
“Được, cứ chờ đi!”
Vương Thế Đường vô cùng vui mừng, gọi điện thoại lên hống hách vài câu rồi cúp ngay: “Xong xuôi rồi, người của tôi sẽ đem người đến ngay, đến lúc đó thằng cha này có cánh cũng không thoát nổi!”
“Vậy thì tốt quá.”
Trần Văn Kiệt gật đầu cười một cách nham hiểm, rồi anh ta nhìn sang Trần Mộng Dao.
“Mộng Dao, mày còn đứng ngây ở đó làm gì, còn không mau đến chăm sóc sếp Vương đi? Mày có biết sếp Vương có bao nhiêu tiền không, thằng ăn hại như Sở Phàm có cố gắng mười kiếp cũng chưa kiếm nổi một nửa tài sản của sếp Vương đâu, mày đi theo hắn thì có cái tiền đồ mẹ gì?”
“Tôi không thèm!”
Trần Mộng Dao nhìn với vẻ chê bai, cầm chặt lấy cánh tay Sở Phàm.
Ánh mắt Sở Phàm lườm sang, lẽ nào hai tên này lại chú ý đến người phụ nữ của anh rồi à, đúng là bọn uống máu liều đây mà!
Vương Thế Đường hí hí cười lên thành tiếng, đi lên phía trước nói: “Em gái, em đừng thấy lão Vương tôi thô thiển, chứ tôi đối xử với phụ nữ lại rất dịu dàng, chỉ cần đi theo tôi, muốn cái gì là có cái đó, chứ đi theo thằng ranh kia thì có lợi lộc gì, cậu ta có xe không, có nhà không? Có tặng nổi dây chuyền......”
“Anh Sở, đây là viên Ngôi Sao Đêm mà bác Đinh bảo tôi đưa cho anh, anh giữ cẩn thận nhé.”
Vương Thế Đường còn chưa nói dứt, một nhân viên của nhà họ Đổng đem một chiếc hộp đến trước mặt Sở Phàm.
Hả!
Khoảnh khắc ấy khiến Vương Thế Đường và Trần Văn Kiệt đều sửng sốt đến kinh ngạc, bọn họ đứng hình tại đó mắt trơ trơ nhìn cậu nhân viên nọ.
“Này, cậu có nhầm gì không đấy, bác Đinh lại tặng sợi dây chuyền gắn viên Ngôi Sao Đêm này cho thằng cha này á?!” Trần Văn Kiệt vội đi về phía trước, đang định cướp lấy chiếc hộp trên tay cậu nhân viên, nhưng cậu nhân viên đã nhanh chóng lùi lại né được.
“Anh làm cái trò gì đấy, viên Ngôi Sao Đêm là thứ cho anh đụng vào à?”
Cậu nhân viên lạnh lùng nhìn Trần Văn Kiệt, rồi nói với giọng hết sức khinh bỉ, sau đó, cậu ta lại thay đổi ngay mặt cười quay sang Sở Phàm và đưa chiếc hộp cho anh một cách cẩn thận.
Sở Phàm mỉm cười, không ngờ bác Đinh lại đưa viên ‘Ngôi Sao Đêm’ cho anh luôn lúc này, anh còn tưởng bác Đinh sẽ chờ ngày mai khi anh đến cao ốc Thiên Môn mới đưa cho anh cơ.
Nhưng nghĩ thì cũng phải thôi, viên Ngôi Sao Đêm này để ở chỗ bác Đinh cũng chẳng có tác dụng gì, với lại Trần Mộng Dao lại đang ở bên cạnh anh, đưa cho anh lúc này thì anh mới có thể tặng ngay cho Trần Mộng Dao được.
Nghĩ vậy, Sở Phàm đón lấy chiếc hộp, rồi lấy sợi dây chuyền có gắn viên ‘Ngôi Sao Đêm’ ra.
Trần Văn Kiệt và Vương Thế Đường lúc đầu còn tưởng cậu nhân viên này là giả, và viên Ngôi Sao Đêm kia cũng là giả, chỉ là vì muốn ra oai lúc này thôi, nếu không vì sao lại trùng hợp như thế được, bọn họ đang định bắt đầu đối phó với Sở Phàm thì người này lại xuất hiện.
Nhưng khoảnh khắc bọn họ nhìn thấy viên ‘Ngôi Sao Đêm’ thì tất cả những nghi ngờ đã bị tan biến.
Vì đó là viên ngọc khổ phách, khi được chiếu dưới ánh trăng sáng sẽ tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ mà đồ giả không thể nào có được!
“Đây, đây đúng là viên ‘Ngôi Sao Đêm’ rồi!”
Trần Văn Kiệt cảm thấy mắt anh ta sắp mù đến nơi vì ánh sáng đó, đến cả Chung Đình đang ngồi ở ghế phụ không hề để ý đến Sở Phàm cũng không kìm được mà xuống xe, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm vào viên ngọc quý ấy!
Vương Thế Đường thì há hốc mồm, ông ta không biết tên Sở Phàm này có quan hệ như thế nào với bác Đinh, vì sao bác Đinh lại bỏ ra năm trăm triệu để mua viên Ngôi Sao Đêm này, rồi lại tặng ngay cho thằng rẻ rách Sở Phàm đây!
Sở Phàm thấy hết được ánh mắt thèm thuồng của bọn họ, trong lòng cũng cảm thấy đắc ý, quả nhiên con người đều có lòng hư vinh, đến cả anh cũng không ngoại lệ.
Anh từ từ cầm viên Ngôi Sao Đêm lên, đưa đến trước mặt Trần Mộng Dao, dịu dàng nói: “Mộng Dao, vừa rồi trong buổi đấu giá anh thấy em rất có hứng thú với chiếc dây chuyền có mặt ngọc này, nên đã nhờ người mua nó, em thích không?”
Trần Mộng Dao đứng như trời trồng, cả con người cô như đang trong cõi hư không vậy.
Ngôi Sao Đêm, là chiếc dây chuyền có mặt ngọc trị giá ‘Năm trăm triệu’ trong buổi đấu giá, giờ đây đang nằm gọn trong tay Sở Phàm, mà Sở Phàm lại lập tức tặng nó cho cô, ‘cú sốc’ này đối với cô mà nói, không khác gì sao hỏa đâm vào trái đất cả.
“Anh Sở Phàm, em......” Trần Mộng Dao xúc động không nói nên lời, cô run rẩy đưa tay ra, định sờ lên viên Ngôi Sao Đêm đó xem sao, nhưng khi vừa chạm vào thì cô lại vội vàng rụt tay lại.
“Em, em không dám nhận thứ này đâu.”
Cuối cùng, Trần Mộng Dao lấy hết can đảm mở miệng ra, nói một câu mà rất đúng với tính cách của cô.
Sở Phàm phá lên cười, mặc kệ cô phản đối, anh cứ thế đeo sợ dây chuyền lên cổ của cô. Ánh sáng rực rỡ của viên ngọc đang lấp lánh trước ngực cô, khiến cái khí chất của Trần Mộng Dao lập tức toát lên vẻ sang trọng xa hoa đến xa xỉ.
Nếu không phải là hôm nay cô ăn mặc giản dị, thì lúc này có thể nói Trần Mộng Dao không khác gì một công chúa trong vương thất cả.
“Sở, Sở Phàm, sợi dây chuyền này không phải là mày lấy trộm đấy chứ?!”
Lúc này, Chung Đình im lặng từ nãy giờ đột nhiên mở miệng, ánh mắt ghen tị của cô ta cứ thế nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền trước ngực Trần Mộng Dao, cô ta không kìm được mà thốt lên.
Sở Phàm cười, đang định bảo cậu nhân viên giải thích về việc sao lại có sợi dây chuyền này, thì thấy cậu nhân viên đó đưa sợi dây chuyền cho anh xong đã quay đi luôn, khiến anh đột nhiên cảm thấy hơi hoang mang.
“Chắc chắn là thế, thằng nhân viên kia cũng chắc chắn không phải thật, mà chính là đồng lõa của mày!”
Thấy Sở Phàm không nói gì, Chung Đình như thể phát hiện ra chân tướng sự việc, cô ta hét lên: “Hai kẻ lừa đảo chúng mày, đồ ăn cắp, dám lấy trộm sợi dây chuyền mà bác Đinh đã mua! Tao phải đi vạch trần chúng mày ra!”
Vương Thế Đường và Trần Văn Kiệt cũng thở phào nhẹ.
Nếu sợi dây chuyền này là do Sở Phàm lấy trộm, vậy thì cũng bình thường, nếu không bọn họ không thể tưởng tượng nổi, Sở Phàm và bác Đinh rốt cuộc là có mối quan hệ như thế nào.
Sở Phàm cười một cách không quan tâm: “Cô muốn tố cáo thì cứ tố cáo đi, để xem có người thèm để ý đến cô không.”
Nói xong, Sở Phàm định chuẩn bị đưa Trần Mộng Dao đi.
“Không được để cho chúng nó đi, chúng nó chắc chắn là muốn chạy trốn!” Chung Đình cứ thế hét to, chỉ thiếu nước tự mình ra tay thôi.
Trần Văn Kiệt phản xạ rất nhanh, lập tức chạy đến trước mặt Sở Phàm rồi dang hai tay ra chặn hai người họ.
Sở Phàm cau mày: “Mau cút sang một bên, tao không muốn lãng phí thời gian với mày!”
“Hừ, loại khốn nhà mày chẳng qua chỉ là một thằng ăn hại bị nhà họ Trần chúng tao đuổi cút mà thôi, kể cả biết chút võ thì đã sao, người của sếp Vương sắp tới rồi, mày sắp chết rồi con ạ!” Trần Văn Kiệt cười khẩy nói.
Anh ta vừa nói dứt, bốn phía đột nhiên vang lên tiếng bước chân huỳnh huỵch.
Chỉ thấy hàng trăm người đàn ông mặc đồ đen, đang vây đến từ bốn phía, bao vây Sở Phàm và Trần Mộng Dao lại.
Lão Vương ha ha cười lớn, đi lên phía trước nói: “Chú Giang, không ngờ chú đến cũng kịp lúc đấy! Hai chúng nó đang định chạy trốn, chú giúp anh bắt chúng nó lại!”
Ông ta nói xong, đám người mặc áo đen rẽ thành hai hàng, vua cờ bạc Giang Mậu mặc khắp người toàn đồ đen, đang từ từ bước ra.
“Anh Vương, để tôi xem rốt cuộc kẻ nào đã đắc tội với anh, đúng là tự tìm cái chết!” Giang Mậu ha ha cười, ánh mắt nhìn thẳng về phía có bóng dáng Sở Phàm.