Chàng Rể Phi Thường

Chương 20: Mày giỏi lắm




Tất cả mọi người đều sửng sốt.

Người vừa nói......lại là Sở Phàm?!

Loại ăn hại này rốt cuộc là đang lên cơn điên à? Sắc mặt của mọi người vô cùng thắc mắc.

Trần Mộng Vũ quát to với giọng căm ghét không chút nể nang gì: “Cút ra kia, ở đây không có chuyện anh!”

Sở Phàm không thèm để ý đến Trần Mộng Vũ, mà dắt bàn tay nhỏ bé của Trần Mộng Dao bước lên phía trước.

“Đồ vô dụng tai của anh điếc rồi à?! Tôi bảo anh cút ra ngoài anh không nghe thấy chứ gì......”

Trân Mộng Vũ to tiếng chửi, nhưng cô ta mới chỉ chửi được một nửa thì đột nhiên khựng lại giống như vừa bị ai đó lấy tay bóp ngang họng vậy, đến cả ánh mắt cũng đột nhiên trở nên đờ đẫn ra.

Vì vị giám đốc đại sảnh đó lại đi đến trước mặt Sở Phàm rồi cúi người xuống chào!

“Cậu Sở, chào mừng cậu đã đến.”
“Giám đốc Vương, đài thiên văn đã chuẩn bị xong chưa vậy?” Sở Phàm mỉm cười nói.

“Đã chuẩn bị xong hết cả rồi, cậu Sở, giờ chỉ còn đợi cậu và cô Trần đến là xong.” Giám đốc Vương lại cúi người xuống lần nữa.

Sở Phàm gật đầu nhẹ rồi dắt tay Trần Mộng Dao đi vào bên trong.

“Sở Phàm!”

Nhưng lúc này Trần Mộng Vũ lại hét lên một tiếng rồi lao lên như một con điên vậy.

Giám đốc Vương bất giác nhíu mày rồi chặn lại phía trước mặt cô ta.

“Cô Trần, mong cô hãy giữ bình tĩnh.”

“Bình tĩnh cái đ** mẹ mày!” Trần Mộng Vũ tức đến mức văng tục: “Người bao Vân Đỉnh Kim Cung này rõ ràng là chúng tôi, sao anh lại cho hai kẻ điên kia vào trong chứ!”

“Cô Trần, ai nói với cô người bao Vân Đỉnh Kim Cung này là các người vậy?” Giám đốc Vương nói với vẻ mặt dửng dưng.
“Quách Siêu!” Trần Mộng Vũ hét to một tiếng.

Quách Siêu run lẩy bẩy, sắc mặt xám xịt bước tới.

“Quách Siêu, anh câm rồi à!” Trần Mộng Vũ chửi thẳng: “Mau nói với anh ta, anh mới là người bao cả Vân Đỉnh Kim Cung này đi chứ!”

“Mộng Vũ, thực ra......”

“Thực ra cái gì, anh nói nhanh lên!”

“Thực ra......người bao cả Vân Đỉnh Kim Cung này không phải là anh!” Quách Siêu cắn răng nói.

“Bất ngờ mà anh dành cho em chỉ có chiếc nhẫn sáu carat kia thôi.”

Bùm!

Trần Mộng Vũ đờ người ra, đầu óc bỗng dưng trống rỗng.

Một lúc sau, cô ta hét lên một cách điên cuồng: “Quách Siêu, anh đừng có đùa nữa! Trò đùa này không hay đâu!”

“Mộng Vũ, anh thật sự không hề đang đùa cợt gì cả, chỉ mỗi tiền mua chiếc nhẫn đó cho em thôi đã tiêu hết của anh sáu mươi nghìn, anh làm gì có tiền mà bao cả Vân Đỉnh Kim Cung này chứ.” Quách Siêu nói như sắp khóc.
“Hả!”

Trần Mộng Vũ hét lên một tiếng chói tai trông như một kẻ điên vậy.

Thì ra từ đầu đến giờ đều là do cô tự tưởng tượng ra!

Rõ ràng chẳng có cái gì là Vân Đỉnh Kim Cung, càng không có bữa tiệc sinh nhật siêu hoành tráng nào cả!

Cái có ở đây, chính là sự châm biếm đến trần trụi.

Lúc này, cô ta đã hoàn toàn không còn một tí sĩ diện nào nữa!

Ngô Tịnh và Liễu Mi xấu hổ đến mức không biết úp mặt vào đâu, chỉ muốn đào ngay một cái hố để chui xuống.

Bọn họ vì buổi đến Vân Đỉnh Kim Cung ngày hôm nay đã chuẩn bị trong mấy ngày liền, thậm chí còn mua cả vài bộ váy đắt tiền, cuối cùng lại nhận ra đây rõ ràng là trò cười cho thiên hạ.

Vị đại gia bao Vân Đỉnh Kim Cung rõ ràng không phải Quách Siêu!

Mà lại là Sở Phàm một người mà bọn họ luôn coi thường khinh rẻ!
“Cậu Sở, tất cả mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, mời cậu lên trên tầng.”

Giám đốc Vương mỉm cười.

“Vâng.” Sở Phàm gật đầu nhẹ, dắt bàn tay nhỏ bé của Trần Mộng Dao lúc này cũng đang ngơ ngác với cái đầu óc trống rỗng.

“Anh Sở Phàm, anh đã bao cả Vân Đỉnh Kim Cung thật à?” Cho đến bây giờ đầu óc của Trần Mộng Dao vẫn còn hơi lơ mơ, ba ngày trước có đánh chết cô thì cô cũng không bao giờ tin anh chàng đại gia bí mật làm xôn xao cả thành phố lại chính là Sở Phàm.

Nhưng tất cả những gì đang xảy ra trước mặt lại khiến cô không thể không tin.

“Ừ, cô bé ngốc này, chẳng phải anh đã nói từ trước là lễ trưởng thành năm nay của em giao cho anh tổ chức sao? Trước đây em chẳng có năm nào được tổ chức sinh nhật đàng hoàng cả, nên lần này coi như bù đắp lại hết cho em.”
“Đi thôi, lên đỉnh tòa nhà, bữa tiệc pháo hoa đã chuẩn bị xong hết rồi, lát nữa còn có ca sỹ Châu Hưng Luân thần tượng của em biểu diễn nữa đấy.”

Sở Phàm mặc kệ mọi người rồi nắm lấy cổ tay của Trần Mộng Dao dắt đi về phía thang máy theo lối đi chính giữa mà có bảo vệ đứng sẵn ở hai bên.

Trần Mộng Dao cứ mặc cho Sở Phàm kéo đi, trong đầu rỗng tuếch cho đến khi có một âm thanh gào thét chói tai đã khiến cô bừng tỉnh.

“Trần Mộng Dao! Sở Phàm! Hai người đứng lại cho tôi!”

Tất cả ánh mắt dồn vào phía phát lên âm thanh chối tai đó, một người phụ nữ bỏ cả thể hiện và hình tượng của mình đang gạt đám người ra rồi lao tới với vẻ mặt đáng sợ, may mà khi gần đến nơi đã bị bảo vệ chặn lại.

“Xin cô đứng lại cho! Xin cô đừng làm phiền tới khách quý bên chúng tôi.”
“Khách quý? Khách quý cái đ** mẹ mày! Người đàn ông kia là chồng sắp cưới của tôi, còn con kia là em gái tôi! Bọn họ là khách quý? Vậy tôi chẳng phải còn quý hơn? Anh nói cho tôi biết vì sao tôi lại không được qua đó?” Trần Mộng Vũ chỉ vào mặt bảo vệ rồi chửi.

“Chuyện này......Anh Sở, anh xem thế nào......” Bảo vệ cũng thấy khó xử, cô ta nói ra cái lí sự gì chứ?

Sở Phàm nhìn về phía Mộng Vũ, trong ánh mắt có chút chán ghét và thất vọng, sự chán ghét và thất vọng này hoàn toàn đều là ba năm nay dồn lại, anh cũng từng coi Trần Mộng Vũ như là một người phụ nữ của cuộc đời mình, nhưng Trần Mộng Vũ lại khiến cho anh hiểu thế nào là sự thay đổi và đáng sợ của lòng người, một người phụ nữ một khi trở nên tàn nhẫn, thì đúng là có thể mất hết tính người.
Đối xử với Mộng Dao, cô ta cũng như vậy, cô ta không xứng đáng là một người vợ sắp cưới chuẩn mực, cũng không xứng đáng là một người chị mẫu mực, ba năm nay anh đã nhìn ra tất cả, giờ đây hôn ước của hai người đã xóa bỏ, Sở Phàm chỉ hy vọng hai người không còn liên quan gì đến nhau.

Nhưng vì Mộng Dao, Sở Phàm quyết định lên tiếng.

“Thôi kệ đi, để cô ta ra đến đi, chỉ cần đừng có quấy rối bữa tiệc là được.” Sở Phàm nói.

Thế là hai anh bảo vệ buông tay ra, Trần Mộng Vũ vội vàng chạy đến trước mặt hai người, cô ta chỉ vào mặt Sở Phàm: “Hôm nay anh không cho tôi một lời giải thích thì tôi sẽ cho anh biết tay!”

Cô ta không thể ngờ rằng vì sao đến cuối cùng Sở Phàm lại trở thành vị đại gia bí mật bao cả Vân Đỉnh Kim Cung đó.

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Sở Phàm, mối quan hệ gì mà loạn quá đi mất, đến mức khiến cho người ta không thể hiểu nổi.
“Giải thích?” Sở Phàm cười nhẹ: “Giải thích cái gì?”

“Hôn ước trước đây của chúng ta đã xóa bỏ rồi, tôi chẳng có gì mà phải giải thích cho cô cả.”

“Còn bữa tiệc ngày hôm nay, là tôi muốn cảm ơn Mộng Dao ba năm nay đã quan tâm tôi, khiến cho tôi biết trong thế giới lạnh lẽo này vẫn còn tồn tại sự ấm áp, còn không có liên quan gì tới cô hết.” Sở Phàm nói với giọng lạnh lùng.

Nói xong anh quay người rồi dắt tay Mộng Dao đi vào trong thang máy, Trần Mộng Vũ phía sau cắn chặt răng mắt đỏ ngầu chạy đuổi theo, phía sau cô ta, Quách Siêu và hai người bạn thân cũng đuổi theo cô ta.

Một đám người anh đuổi tôi, tôi đuổi anh, trông giống như phim trường đang quay những cảnh quay lớn liên tiếp vậy.

Trần Mộng Vũ, Quách Siêu, Liễu Mi, Ngô Tịnh bọn họ ở phía sau không nói gì đuổi theo lên đến đỉnh của tòa nhà.
Đây là đài thiên văn, mang một vẻ đẹp rung động lòng người, chưa lên đến đây thì không thể nào cảm nhận hết được, với vị trí đắc địa nhất của thành phố Vân Hải, ở đây từ phía nam nhìn xuống là cả một biển mây, từ phía bắc nhìn ra xa lại thấy con sông xanh thẳm, có thể thấy hết được toàn bộ quang cảnh của cả thành phố Vân Hải này, sau khi Sở Phàm và Trần Mộng Dao lên đến nơi, giám đốc Vương dẫn đường phía trước liền búng tay một cái.

Đột nhiên, một màn pháo hoa rực rỡ được bắn lên từ bốn phía của Vân Đỉnh Kim Cung, tổng cộng có một nghìn ba trăm mười bốn thùng, ánh sáng của pháo hoa khiến cho bốn phía cách đó vài trăm mét cũng được chiếu sáng rực như ban ngày, từng quả pháo hoa bắn lên trông như những ngôi sao trên trời đang chiếu rọi xuống vậy.
Bọn Trần Mộng Vũ vừa lên đến nơi cũng bị sốc bởi cảnh tượng đó và gần như đứng chết lặng tại chỗ.

“Mời cô Trần vào chỗ ngồi, bữa tiệc Vân Đỉnh xin được bắt đầu.”

Câu nói của giám đốc Vương vừa dứt, mười mấy cô nhân viên phục vụ uyển chuyển nhẹ nhàng đem đồ ăn, thức uống và cả hoa đặt lên chiếc bàn dài, tia sáng yếu ớt đã làm nổi bật lên khuôn mặt thanh tú xinh đẹp nhưng có phần ngơ ngác của Trần Mộng Dao.

Ngay sau đó, cô bặm chặt môi rồi khóc, cúi đầu xuống đôi bàn tay nhỏ vân vê đôi đũa trước mặt, nước mắt cứ thế rơi xuống, rơi vào chiếc đĩa trắng sứ trước mặt cô.

Cô vội vàng lấy tay áo lau sạch nước mắt, nhận ra là mình đang khóc, khuôn mặt trong chốc lát đỏ ửng lên.

Cô biết, biết bữa tiệc sinh nhật trưởng thành này là anh Sở Phàm chuẩn bị cho cô, cô chỉ là không dám tin mà thôi.
Là Vân Đỉnh Kim Cung đó? Ở đây ăn một bữa, tổ chức mội bữa tiệc phải tiêu hết bao nhiêu tiền và bao nhiêu tâm huyết chứ?

“Romanee-Conti......, một loại rượu vang hơn ba mươi nghìn tệ một chai lận.” Đứng ở phía xa một Ngô Tịnh hiểu nhiều biết rộng nhìn lên những chai rượu được đặt trên chiếc bàn dài mà thấy kinh ngạc.

Còn bên cạnh, Trần Mộng Vũ đang nắm chặt nắm đấm, cô ta quay mặt sang nhìn Quách Siêu, thấy sắc mặt của Quách Siêu cũng vô cùng khó coi.

Nếu không phải là bảo vệ đang đứng trước mặt bọn họ, e rằng cô ta đã không kiềm chế được mà lao lên rồi, cô ta chỉ muốn chất vấn Sở Phàm đã cướp ở đâu ra tiền mà đến đây tổ chức bữa tiệc này? Lẽ nào lại là con ranh Mộng Dao tham ô mà có được chăng?

Đúng rồi! Chắc chắn là như vậy, con ranh con đê tiện này làm dự án tham ô được tiền lấy hết ra tiêu xài phung phí, đúng là loại phá gia chi tử, mà quan trọng nhất là còn đem theo Sở Phàm cùng tiêu xài phung phí nữa chứ? Nghĩ cho người ngoài còn hơn cả người nhà, không phải đê tiện thì là gì?
“Trần Mộng Dao, mày cũng giỏi đấy!”

“Dòng họ để mày làm người phụ trách dự án, mà mày lại tham ô lấy tiền để đến đây ăn chơi? Mày đúng là giỏi lắm, nhưng mày chết rồi con ạ, tao tuyên bố cho mày biết, mày chết rồi con ạ, nhà họ Trần sau này sẽ không bao giờ chứa chấp loại như mày nữa đâu!” Trần Mộng Dao cố ý nói to lên để tất cả mọi người đều nghe thấy được.