Chàng Rể Phi Thường

Chương 312: Đoạn video bị cắt ghép




“Thằng ranh con này, đây là mày tự tìm đến cái chết đấy, đừng có trách bọn tao!”

Hai tên mặc áo đen tiến lại trước mặt Sở Phàm, chúng xoa xoa nắm đấm rồi cười lạnh lùng nói.

Sở Phàm nhìn hai tên đó bằng ánh mắt lạnh lùng, anh cũng không lên tiếng nữa.

Còn đối với hai tên mặc áo đen kia thì biểu hiện này của anh lại đầy mùi của sự khiêu khích.

Hai tên áo đen liếc nhìn nhau rồi ngang nhiên đấm thẳng vào đầu Sở Phàm.

Cú đấm này nếu phải người bình thường thì chắc chắn sẽ bị trấn thương sọ não, nghiêm trọng hơn thì có thể trở thành người thực vật, có thể thấy rằng hai tên đó không hề nương tay chút nào cả.

Sở Phàm nhếch miệng cười, hai tay anh vốn bị còng lại thì đột nhiên duỗi ra tóm lấy cổ tay của hai tên kia rồi quật ngã xuống phía sau.

Hai tên áo đen lúc đó chỉ cảm thấy dường như thế giới đang xảy ra một cơn trấn động long trời lở đất vậy, khi họ kịp phản ứng lại thì cả cơ thể đã bị đập mạnh xuống đất, cú đập đó gây ra hai âm thanh chấn động âm ỉ, cả căn phòng thẩm vấn cũng như đang rung chuyển vậy!
“Á!”

Hai tên mặc áo đen kêu lên thảm thiết, bọn chúng giãy giụa lăn lộn trên mặt đất rồi đứng dậy tiếp tục lao vào tấn công Sở Phàm.

Sở Phàm bình tĩnh ung dung đứng dậy, anh vung tay khua chân một cái thì đã khiến hai tên áo đen nằm bò ra đất, chỉ trong thời gian ngắn thôi bọn chúng cũng không thể bò dậy được.

Anh không nắm rõ hết về cảnh giới của những người học võ cũng không biết được nên tìm hiểu từ đâu, nhưng anh có thể dựa vào nội lực mà đối phương vô tình phát ra để đoán được thực lực của họ.

Tuy thực lực của anh cũng chỉ ở mức trung bình trong giới võ học nhưng để đối phó với hai tên cặn bã chỉ vừa mới biết chút ít võ thuật thì hoàn toàn không khó khăn gì cả.

Hai người đàn ông mặc vest kia bắt đầu sợ hãi, họ đứng phắt dậy, trợn mắt nhìn Sở Phàm nói: “Mày, sao mày dám…...!”
“Tao dám gì chứ?”

Sở Phàm nhíu mày, tiến nhanh đến trước mặt hai tên đó, anh cười lạnh lùng: “Tao dám đánh cảnh sát à? Chúng mày nhầm rồi, chúng mày không phải là cảnh sát, chúng mày đã giả danh đến thẩm vấn tao rồi thì thôi, còn mong tao phải ngồi im hay sao?”

“Bọn tao, bọn tao có hợp tác với cục cảnh sát đấy!”

Người đàn ông đóng vai tử tế ban nãy nghiến răng giả bộ tỏ ra bình tĩnh.

Sở Phàm nhếch miệng cười, anh đấm một cú lên mặt hắn, khiến hắn ngã sấp xuống mặt đất, hai chiếc răng hàm trộn lẫn cùng máu tươi phun ra khắp đất, khiến một nửa khuôn mặt của hắn sưng to lên rõ rệt.

“Theo tao biết thì chưa có bộ luật nào quy đinh, người của cục cảnh sát có thể thuê dịch vụ thẩm vấn bên ngoài cả.

Sở Phàm nhẹ nhàng nắn bóp cổ tay, anh nở một nụ cười nghiêm nghị và lạnh lùng: “Chính vì thế chúng mày nhân cơ hội người của cục chấp pháp không để ý liền lén vào đây đúng không? Còn về việc tại sao chúng mày lại muốn thẩm vấn tao thì chắc chắn chúng mày đã nhận tiền của người khác và muốn kết tội cho tao mà thôi”.
Vừa nghe được những lời này thì hai tên mặc vest đều sững sờ.

Bọn chúng không thể ngờ rằng, chỉ trong chốc lát mà Sở Phàm đã có thể đoán ra được lai lịch của bọn chúng, hơn nữa còn nhẹ nhàng phá vỡ vòng vây.

Phải biết rằng để hành động lần này diễn ra suôn sẻ thì bọn chúng đã đặc biệt đưa ra giá cao để mời hai võ sĩ trong võ đài quyền anh về làm vệ sĩ nhưng ai có thể đoán được rằng thực lực của Sở Phàm còn mạnh hơn cả hai tên võ sĩ đó.

Chết tiệt, tên nhóc này nếu lợi hại như vậy thì tại sao tối hôm qua lại ngoan ngoãn đi theo nhân viên cảnh sát về đây chứ?

Người đàn ông mặc vest đóng vai tử tế dù thế nào cũng không thể hiểu nổi điều đó.

Đột nhiên trong ánh mắt hắn ta loé lên một tia giác ngộ!

Hiểu rồi, đây đúng là một âm mưu, thực ra ban đầu Sở Phàm cũng không có cách nào phá vỡ vòng vây này nhưng anh đã ngấm ngầm chịu đựng và lựa chọn chủ động tham gia vào vòng vây này, có thể là vì muốn xem xem kẻ nào đang đứng đằng sau gài bẫy anh đây?
Nếu như buổi tối hôm qua ở biệt thự mà anh lại nhờ đến mối quan hệ của mình, từ chối đi theo nhân viên cảnh sát vậy thì cho dù anh không bị bắt đi thì tình trạng của anh cũng không thể nào thay đổi được.

Anh vẫn luôn ở ngoài sáng còn kẻ đứng đằng sau gài bẫy anh vẫn luôn trốn trong bóng tối.

“Đáng khen cho một thằng khốn như mày, tuổi còn trẻ mà hành xử lại dứt khoát như vậy!”

Người đàn ông vào vai tử tế thở dài một tiếng, hắn lặng lẽ rút điện thoại ra đang định gọi cho ai đó để báo cáo rằng hành động đã thất bại.

Lúc này, Sở Phàm đột nhiên nhanh như chớp dậm chân đá vào cổ tay hắn rồi đạp mạnh.

“Á!”

Một âm thanh của xương như vụn vỡ vang lên, người đàn ông mặc vest vai tử thế hét lên thảm thiết, còn điện thoại thì văng xuống mặt dất.

Sở Phàm ung dung cúi người xuống nhặt điện thoại lên, vừa ngẩng đầu lên thì người đàn ông diễn vai ác ban đầu đang cầm một chiếc ghế trong tay, hắn đang định nện xuống đầu anh.
“Mày cứ thử xem?”

Sở Phàm chỉ xuống người đàn ông diễn vai tử tế đang nằm đau đớn đến mức khuôn mặt méo cả đi, anh nhướn mày hỏi.

Người đàn ông mặc vest đen diễn vai ác gượng cười rồi dùng lực hai tay lấy chiếc ghế kia tự đập vào đầu mình, hai mắt lảo đảo rồi lập tức ngất đi.

Sở Phàm không thèm quan tâm đến hai tên hề này nữa, anh mở điện thoại ra tìm kiếm cuộc gọi gần nhất thì phát hiện ra đó là một số trong địa bàn của thành phố Vân Hải.

Anh liền lập tức bấm nút gọi đi, chuông điện thoại vang lên ba tiếng thì đầu dây bên kia bắt máy.

“Alo, nó đã nhận tội chưa?”

Một giọng nói khàn khàn từ đầu dây bên kia vang lên.

Sở Phàm mỉm cười: “Thật ngại quá, chắc phải khiến các người thất vọng rồi, tôi không có ý định nhận tội một cách dễ dàng như vậy đâu”.
Vừa nghe thấy giọng nói của Sở Phàm thì đầu dây bên kia chợt im lặng.

Một lát sau, âm thanh dầu dây bên kia mới tiếp tục vang lên: “Sở Phàm, tao cảnh cáo mày lần cuối, mày hãy giao Hứa Vạn Sơn ra đi, tao có thể suy nghĩ lại việc có nên đối phó với mày nữa hay không!”

Sở Phàm như tỉnh ra, anh nhẹ nhàng cười nói: “Hoá ra là vì tôi đã giúp Hứa Vạn Sơn nên ông mới bày trò để đối phó với tôi à, vậy thì điều đó chứng tỏ rằng tôi đi nước cờ này là không sai, ông bắt đầu lo lắng sốt ruột rồi, chắc chắn Hứa Vạn Sơn đang nắm giữ một thứ gì đó rất quan trọng phải không?”

Vừa dứt lời, ánh mắt của anh đột nhiên khựng lại!

“Ông yên tâm đi, nếu ông đã có gan bày trò hãm hại tôi vậy thì chuyện này không thể dễ dàng hạ màn như vậy được, ông càng không muốn tôi bảo vệ Hứa Vạn Sơn thì tôi lại càng phải bảo vệ anh ta thật tốt, để xem đến lúc đó ai phải cầu xin ai đây!”
Vừa nói xong, Sở Phàm vung tay vứt mạnh chiếc điện thoại văng mạnh trên nền đất, vỡ tung toé mỗi nơi một mảnh.

Sau đó anh liền quay người đi ra khỏi phòng thẩm vấn, và rời khỏi cục cảnh sát mà không hề do dự.

Phía bên ngoài cục cảnh sát, bác Đinh đã đợi sẵn, đứng bên cạnh đó còn có lãnh đạo đương nhiệm của cục chấp pháp nữa.

Khi thấy Sở Phàm đi ra, ông ta lập tức tiến đến và nói một cách áy náy: “Cậu Sở, vô cùng xin lỗi cậu, tối hôm qua bởi vì nhận được chứng cứ giả cho nên chúng tôi mới bắt cậu về đây, bây giờ nhân viên kỹ thuật đã kiểm tra lại và phát hiện đoạn video đó bị người ta cắt ghép gây ra ảnh hưởng không tốt cho cậu, vì vậy mà chúng tôi cảm thấy vô cùng hổ thẹn”.

“Không sao, hiểu nhầm thì giải thích rõ ràng là được rồi, tôi cũng không chịu tổn hại nào cả, chỉ có điều trong phòng thẩm vấn vẫn còn bốn con chuột già cần các ông phải xử lý đấy”, Sở Phàm cười nói.
Vị lãnh đạo của cục cảnh sát chợt ngẩn người, ông ta không hiểu ý trong lời nói của Sở Phàm.

Không đợi ông ta hỏi thêm nữa Sở Phàm liền nói: “À đúng rồi, ông có thể cho tôi xem đoạn video đó không? Tôi muốn biết đó là chứng cứ như thế nào”.

“Chính là đoạn video này”.

Vị lãnh đạo cục chấp pháp cầm lấy màn hình PAD từ cấp dưới rồi bấm nút chạy đoạn video đó cho Sở Phàm xem.

Sở Phàm xem qua suýt chút nữa thì bị đoạn video đó chọc cười.

Nội dung trong đoạn video chính là cảnh ở biệt thự của bố mẹ anh khi anh đang khiển trách Lưu Thái Điệp.

Trong đó có đoạn Lưu Thái Điệp tự mình cởi bỏ quần áo và để lộ ra nửa thân người trên, lúc này Sở Phàm nghĩ đến cô Lý cho nên anh chủ động kéo dây áo của cô ta mặc lại lên.

Nhưng không ngờ cảnh tượng đó lại bị quay lại hơn nữa còn bị xử lý ngược cảnh, trong video dường như là anh giơ tay ra kéo quần áo Lưu Thái Điệp xuống vậy.