“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?”
Trần Mộng Dao sững sờ rồi hỏi với giọng căng thẳng.
Cô ấy biết để bảo vệ họ, Sở Phàm đã luôn cho một số vệ sĩ nhà họ Sở túc trực quanh biệt thự. Vậy nhưng sao những người này sao lại có thể bao vây khắp chỗ này mà không bị vệ sĩ phát hiện vậy?
Kiều Tuyết không trả lời ngay, cô nheo mắt lại, dường như cảm nhận được trên cơ thể những người dưới kia có vết máu, hiển nhiên là vừa mới đánh nhau với ai đó.
Nếu cô ấy đoán không sai thì những vệ sĩ kia đã bị gϊếŧ rồi!
Lúc này đám người mặc đồ giống nhau bỗng tách ra hai hàng đều tăm tắp. Một người đàn ông trung niên chầm chậm đi ra từ giữa.
Ông ta dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn về phía căn phòng nơi Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết đang đứng.
“Hai cô gái, tôi là Phùng Thiên Lâm, gia chủ đương nhiệm nhà họ Phùng. Có lẽ các cô đã được nghe về tôi từ Sở Phàm nhưng cũng có thể chưa nghe. Mà điều này cũng không quan trọng lắm. Quan trọng là tối nay hai cô buộc phải đi với tôi!”
…
Hơn nửa tiếng sau Sở Phàm lao xe vù vù vào khu phố.
Chỉ là tới khi anh về đến trước căn biệt thự của mình thì mới nhận ra đèn trong biệt thự vẫn bật nhưng tuyệt nhiên không có chút động tĩnh gì. Anh vội vàng lao vào rồi lục tung tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng Trân Mộng Dao và Kiều Tuyết đâu.
“Rầm!”
Sở Phàm đấm mạnh vào tường khiến bức tường kiêm cố phút chốc nứt toác ra tạo thành những đường xước dài như mạng nhện.
“Vẫn chậm một bước, chết tiệt!”
Quay người đi vào phòng khách, Sở Phàm phát hiện một bức thư trên bàn uống trà.
Anh mở ra xem, bên trong có viết: “Sở Phàm, tôi là Phùng Thiên Lâm. Cậu gây hấn với con trai tôi, tôi bắt người phụ nữ của cậu. Nếu muốn họ bình an thì hôm sau đúng giờ xuất hiện tại phiên tòa và nói rằng những chứng cứ kia là cậu bịa ra. Chỉ cần con trai tôi được phán vô tội và thả ra thì hai cô gái kia cũng sẽ được an toàn trở về. Nếu cậu không làm theo thì hậu quả tự chịu!”
Đọc hết đoạn này Sở Phàm lại thở phào.
Ít nhất thì anh biết rằng Phùng Thiên Lâm bắt Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết đi chỉ để làm con tin bảo đảm cho sự bình an của con trai ông ta. Trước khi con trai ông ta nhận phán quyết thì Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết sẽ không gặp nguy hiểm gì cả.
Nghĩ tới đây Sở Phàm lập tức lái xe tới nhà họ Phương. Chuyện này anh nhất định phải bàn bạc với Phương tướng quân xem sao.
Tuy là khó khăn lắm mới bắt được Phùng Khang Hoa nhưng nếu cái giá phải trả là hai cô gái anh yêu thương nhất thì anh không thể làm được.
Trên đường đi Sở Phàm đạp ga tới mức mạnh nhất, sắc mặt tối sầm lại.
Mọi người trên đường thấy anh lái xe với tốc độ kinh hồn như thế thì lập tức dừng lại bên đường, đợi xe của Sở Phàm đi qua mới lần lượt đi tiếp.
Cứ như vậy, quãng đường tới nhà họ Phương vốn là một tiếng nay bị Sở Phàm rút ngắn còn có ba mươi lăm phút.
“Kít!!!”
Một làn khói mù bốc lên, chiếc xe của Sở Phàm phanh gấp lại trước cửa nhà họ Phương.
Còn chưa tắt máy Sở Phàm đã lao xuống xe chạy về phía khu nhà.
Bảo vệ của khu nhà quen mặt Sở Phàm vì thế không hề ngăn anh lại, chỉ là tò mò khi thấy cậu ấm có tin đồn yêu đương với cô chủ nhà mình sao lại vội vàng như thế?
Lúc này đã là đêm muộn. Thông thường thì tầm này Phương tướng quân đã ngủ từ lâu rồi.
Sở Phàm đã chuẩn bị tinh thần đánh thức ông ấy nhưng khi anh xông vào trong nhà thì phát hiện ra Phương tướng quân đang ngồi trên xe lăn, vẻ mặt điềm tĩnh nhìn anh.
“Sở Phàm, cậu tới rồi à?”
Phương tướng quân gật đầu nhẹ rồi điềm đạm nói.
“Ông Phương, tôi…”
Sở Phàm mở miệng đang định nói sự tình thì Phương tướng quân lại xua tay trầm giọng nói: “Tôi đã biết hết cả rồi. Tôi cũng biết cậu sẽ tới nên mới đợi cậu ở đây”.
Phương Chiến Thiên đứng bên cạnh thêm vào: “Sở Phàm, cậu đừng lo lắng quá. Chuyện thành ra như thế này ai cũng đều thấp thỏm cả”.
“Thật không ngờ Phùng Thiên Lâm lại to gan như vậy. Ông ta biết rõ là nhà họ Phương chúng ta được quan chức chống lưng. Mọi hành động của chúng ta đều đại diện cho bên quan chức”.
“Họ làm như thế này chẳng hóa là chống đối quan chức à?”
Sở Phàm hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại rồi nói: “Tôi không quan tâm Phùng Thiên Lâm nghĩ gì. Tôi chỉ biết là chuyện lần này tôi và ông ta không xong đâu. Ông ta dám bắt cóc người phụ nữ của tôi thì Phùng Khang Hoa nhất định không có cửa thoát tội đâu!”
“Ô?”
Phương tướng quân nhướng mày, tò mò hỏi: “Sao cậu vẫn nhất quyết phải phán tội cho Phùng Khang Hoa thế? Tôi còn tưởng cậu vội vội vàng vàng tới đây là để thương lượng với tôi dùng Phùng Khang Hoa đổi lại hai cô bạn gái của cậu cơ”.
Sở Phàm cười rồi lắc đầu: “Tướng quân cứ đùa, không bảo vệ được người phụ nữ của mình là trách nhiệm của tôi sao có thể đem thành quả mà Chiến Thiên và nhà họ Phương hi sinh tất cả mới có được ra đánh đổi chứ?”
“Lần này tôi tới đây chỉ là muốn mượn hệ thống tình báo của Phương tướng quân. Tôi muốn biết Dao Dao và chị Tuyết bị bắt ở đâu”.
“Tôi phải đi cứu họ!”
Lời vừa nói ra, cả căn phòng rơi vào im lặng.
Phương tướng quân lặng lẽ nhìn chằm chằm Sở Phàm một hồi lâu rồi nói: “Đương nhiên tôi có thể nói cho cậu bây giờ họ đang bị nhốt ở đâu nhưng cậu chắc là cậu muốn đi cứu người ngay bây giờ chứ?”
“Tôi chắc chắn, bởi vì Phùng Thiên Lâm tuyệt đối không nghĩ đến chuyện tôi sẽ quyết đoán đi cứu người ngay trong đêm như thế này. Ngoài ra tôi cũng hơi lo. Tuy Phùng Thiên Lâm nói sẽ không làm hại Dao Dao và chị Tuyết nhưng những người dưới trướng ông ta thì có giữ lời không?”
Sở Phàm biết rõ sức hấp dẫn của Kiều Tuyết và Trần Mộng Dao. Đàn ông bình thường gặp phải họ đi còn không nổi chứ đừng nói đến những tên tay sai ghê tởm của Phùng Thiên Lâm.
Để hai cô gái bị nhốt ở đó hai tiếng thì có trời mới biết họ bị đối xử ra sao.
Phương tướng quân trầm lặng một hồi rồi nói: “Nhưng theo như tôi biết lần này nhà họ Phùng dám làm thế là vì vị khách vẫn bảo vệ họ giờ đã về và đang trấn giữ nơi đó”.
“Nếu cậu qua đó ngay bây giờ thì đồng nghĩa với việc muốn đánh nhau với người đó. Thực lực của người đó rất mạnh, có thể cậu sẽ phải bỏ mạng!”
Dứt lời, Phương tướng quân cứ nghĩ Sở Phàm sẽ do dự nhưng ai ngờ anh lại nhếch miệng cười và nói: “Phương tướng quân biết rõ thực lực của người đó, lẽ nào từng đánh nhau với người đó rồi sao?”
Phương tướng quân ngây người rồi cười đáp: “Hồi trẻ từng đánh”.
“Thắng thua ra sao?”, Sở Phàm nhướn mày tiếp tục hỏi.
Phương tướng quân đáp: “Tôi thắng liên tiếp mười hai trận”.
“Thế thì không sao rồi, tôi chắc chắn giải quyết được!”, Sở Phàm ưỡn ngực, cả người toát ra một ý chí chiến đấu hừng hực.
Phương Chiến Thiên nghe thấy thế thì vội vàng nói: “Sở Phàm, cậu có ngốc không? Ông nội tôi hồi trẻ đã là người mạnh nhất trong quân ngũ rồi. Ông thắng người kia còn chưa phải dùng đến một nửa thực lực của mình. Cậu đang ảo tưởng đấy à?”