Không sai, người chạy vào lúc này chính là tổng giám đốc của công ty Khoa học và Kỹ thuật Lôi Đằng, Lôi Thiên Khâu.
Sắc mặt ông ta hoảng loạn, không hề phản ứng gì với lời chào của Phó Tử Kiến mà hốt hoảng quét qua từng gương mặt trong phòng, rồi hồ nghi lẩm bẩm: “Sao lại không có chứ, rõ ràng trong tin nhắn nói là ở đây mà!”
“Sếp, sếp biết em đây nên mới cố ý đi đến đây ạ? Thật là vinh hạnh cho em quá!”
Những người khác trong phòng thì nhỏ giọng bàn luận: “Thấy gì chưa, vị trí của lớp trưởng lớp mình trong công ty kia khá cao đấy, ra ngoài ăn cơm thôi mà tổng giám đốc cũng biết, ông ấy lại còn cố ý đến đây chúc rượu nữa chứ!”
“Người thành công là như vậy đấy, chúng ta chạy theo còn không kịp nữa là!”
“Haiz, cũng may tên Sở Phàm đó chạy nhanh, nếu không tổng giám đốc Lôi mà tự mình xuất hiện thì chẳng phải là anh ta sẽ bị lộ hay sao?!”
Phó Tử Kiến nghe được mấy lời này thì càng cười đắc ý hơn, ánh mắt cũng nhìn sang Trần Mộng Dao bên cạnh, như muốn xem xem cô ấy có nhìn mình theo ánh mắt khác xưa hay không.
Thế nhưng, Trần Mộng Dao vẫn chỉ cúi đầu nghịch điện thoại, khóe miệng khẽ nhếch, không cần đoán cũng biết là đang nhắn tin với Sở Phàm.
Điều này làm cậu ta vô cùng khó chịu. Một tên chỉ biết khoác lác thì có gì hay ho chứ, đến cả xe cũng không mua nổi nữa kìa!
Phó Tử Kiến lạnh lùng hừ một tiếng, rồi đổi thành bộ mặt tươi cười, nâng ly lên đi về phía Lôi Thiên Khâu.
“Em chào sếp, để em mời sếp một ly bày tỏ lòng cảm ơn ạ”.
Lôi Thiên Khâu còn đang bực bội, làm gì có tâm trạng để ý đến Phó Tử Kiến.
Ông ta vừa ăn cơm với bạn bè ở tầng trên, để điện thoại ở chế độ rung trong túi áo, nên cũng vì vậy mà lỡ mất cuộc gọi của cậu chủ cao ốc Thiên Môn!
Phải biết rằng, dạo này công ty ông ta đang nghiên cứu ra một dòng điện thoại thông minh mới nhưng vẫn đang rầu ruột vì không tìm được nơi bày bán.
Lúc trước ông ta có cơ hội được gặp cậu chủ cao ốc Thiên Môn một lần, đối phương không hề đồng ý sẽ cung cấp nơi tiêu thụ cho ông ta, mà bảo ông ta in hết các bản báo cáo về điện thoại để xem xét.
Lôi Thiên Khâu biết thừa người ta chỉ đang nhẹ nhàng từ chối mình mà thôi.
Dù sao cao ốc Thiên Môn cũng có vô số đối tác, nền tảng tiêu thụ của bọn họ đã đầy từ lâu, cần gì phải gạt bỏ các đối tác cũ chỉ vì một dòng điện thoại chứ.
Cho nên sau chuyện này ông ta cũng không còn hy vọng gì nữa, nhưng không ngờ hôm nay Sở Phàm lại gọi cho ông ta!
Thế mà lại đúng vào lúc ông ta mải uống rượu hàn huyên với bạn nên đã bỏ lỡ mất cuộc gọi ấy. Điều này làm Lôi Thiên Khâu hối hận đến rầu ruột!
Cũng may ông trời không tuyệt đường sống của ai bao giờ, Sở Phàm cũng nhanh chóng nhắn cho ông ta số phòng mà mình đang ngồi.
Lôi Thiên Khâu lúc này đúng là tìm được ánh sáng nơi cuối đường!
Vậy nên ông ta vội vàng xông ra ngoài, không kịp cả nói với bạn bè, chạy về căn phòng mà Sở Phàm đang ngồi.
Kết quả lại chẳng thấy cậu chủ của cao ốc Thiên Môn trong phòng đâu.
“Chẳng lẽ Sở Phàm báo nhầm địa chỉ ư?”
Lôi Thiên Khâu cảm xúc lẫn lội, vừa hối hận vừa nuối tiếc.
Mà lúc này lại cứ có một tên nhóc mà ông ta không quen đến làm thân, còn định mời rượu ông ta nữa. Mời cái quái gì, không thấy ông ta sắp bùng cháy rồi hay sao?
Nghĩ vậy, sắc mặt Lôi Thiên Khâu cũng trầm hẳn xuống, lạnh lùng nói: “Uống cái gì mà uống, tôi làm gì có thời gian uống rượu với cậu chứ, tôi đến đây để tìm người!”
Ông ta nói xong, không khí náo nhiệt trong căn phòng bỗng lạnh xuống.
Phó Tử Kiến còn đang giơ ly về phía trước, nụ cười trên mặt liền trở nên cứng ngắc.
Những người vừa mới liên mồm tâng bốc Phó Tử Kiến kia cũng sững sờ tại chỗ, những lời bay bướm vừa nãy đã biến mất không còn một chút.
“Chuyện quái gì thế này?!”
Ai cũng ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chẳng phải Phó Tử Kiến là nhân viên nòng cốt rất được trọng dụng hay sao?
Chẳng phải đến chuyện Phó Tử Kiến đến đây ăn mà tổng giám đốc của công ty còn biết mà đến chúc rượu hay sao?
Thế mà giờ lại thành ra như vậy?!
Vào lúc tất cả đang ngơ ngác thì Phó Tử Kiến đã nhanh chóng phản ứng lại, cậu ta lúng túng cố nở một nụ cười, đặt ly rượu xuống rồi cười nói: “Sếp, không biết sếp đến đây tìm ai ạ, nói không chừng chúng em lại biết người đó đó”.
“Biết? Mấy người các cô cậu mà cũng xứng quen biết với nhân vật có máu mặt đó sao?!”
Lôi Thiên Khâu cười khẩy, nói không chút nể tình.
Nụ cười của Phó Tử Kiến càng gượng gạo hơn, cậu ta chỉ hận không đào được cái lỗ mà chui xuống cho đỡ ngượng.
Nhưng ánh mắt của Lôi Thiên Khâu lướt một lượt quanh căn phòng, đến chỗ Trần Mộng Dao thì không tiếp tục rời đi nữa.
Phó Tử Kiến nhìn theo ánh nhìn của Lôi Thiên Khâu, thấy ông ta đang nhìn Trần Mộng Dao thì trong lòng “lộp bộp” một tiếng.
Cậu ta biết rõ, những sếp lớn của công ty luôn bị những người phụ nữ xinh đẹp hớp hồn, nhất là kiểu xinh đẹp trẻ tuổi như Trần Mộng Dao thì không khác gì thuốc độc chí mạng.
“Chẳng lẽ sếp lại thích Trần Mộng Dao?”
Phó Tử Kiến không kìm được mà suy nghĩ như vậy, sau đó cậu ta bắt đầu do dự xem có nên đứng ra làm trung gian để giới thiệu Trần Mộng Dao cho Lôi Thiên Khâu không. Mặc dù cậu ta thích Trần Mộng Dao, nhưng so với tương lai trước mắt thì nịnh nọt Lôi Thiên Khâu rõ ràng là lựa chọn tốt hơn.
Nghĩ vậy, Phó Tử Kiến đứng dậy đi đến bên cạnh Trần Mộng Dao, cười nhẹ rồi nói: “Mộng Dao, để tớ giới thiệu cho cậu, đây là tổng giám đốc của công ty tớ, sếp Lôi, Lôi Thiên Khâu!”,
“Sếp Lôi năm nay vừa tròn bốn mươi, đều nói đàn ông bốn mươi hấp dẫn vô cùng. Sếp Lôi đang ở độ tuổi quyến rũ nhất, hay là cậu qua đó mời sếp Lôi một chén đi?”
“Ý cậu là gì?”
Trần Mộng Dao cất điện thoại, giọng nói đột ngột trở nên lạnh lùng.
Tống Uyển Hy ở bên cạnh cũng cau mày nói: “Mộng Dao, thái độ của cậu kiểu gì thế hả, Tử Kiến đang tạo cơ hội cho cậu đấy! Sếp Lôi thích cậu như vậy cậu còn không biết quý trọng à? Chẳng lẽ cái tên Sở Phàm đó có thể xuất sắc hơn sếp Lôi hay sao?”
Đám người trong phòng nghe vậy cũng hiểu được ý đồ của Phó Tử Kiến cùng Tống Uyển Hy.
Bọn họ nhao nhao nói: “Đúng đó, Mộng Dao à, đừng có bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy chứ!”
“Ầy, sếp Lôi lại chẳng thích tôi nhỉ, không thì tôi đã chủ động đến mời rượu rồi. Chẳng giống ai đó vẫn ngồi im bất động, giả vờ thanh cao cái khỉ gì không biết!”
“Chuẩn luôn, lúc đó được tôn thành hoa khôi lớp nên bây giờ không biết gì nữa rồi. Trong xã hội này thì xinh đẹp có ích gì chứ, cuối cùng cũng chỉ là đồ chơi của người giàu có thôi mà?”
“Các cậu đang nói cái gì thế hả?!”
Sắc mặt Trần Mộng Dao càng ngày càng xấu, cô nể tình cảm ba năm học cùng nhau nên mới ở lại, nếu biết mọi chuyện thế này thì cô nên đi cùng Sở Phàm mới phải.
Lúc này, Phó Tử Kiến rót đầy rượu cho Trần Mộng Dao, ngang ngược nhét vào tay Trần Mộng Dao rồi nói.
“Mau đi uống với sếp Lôi đi, đừng có ngồi lì như vậy nữa!”
“Tôi không có thói quen uống rượu cùng người lạ, cảm ơn ý tốt của cậu, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trức đây”, Trần Mộng Dao ném luôn ly rượu xuống bàn, rồi cầm túi xách lên chuẩn bị rời đi.
Điều này làm Phó Tử Kiến đen mặt lại, cậu ta kéo tay của Trần Mộng Dao, lạnh lùng nói: “Trần Mộng Dao, cái đồ đ* nhà cậu, đừng có không coi ai ra gì như vậy!”