“Cẩn thận!”
Trần Mộng Dao mặt tái mét, kêu một tiếng thất thanh.
Sở Phàm vẫn bình tĩnh, hay tay nắm chắc lấy vô lăng, anh phanh đồng thời cả phanh tay và phanh chân, chiếc BMW thế hệ thứ 7 lướt qua chiếc xe tải kia với một góc cua vô cùng nguy hiểm, thậm chí hai xe còn cọ xát vào nhau lóe lên cả tia lửa.
“Bùm!!”
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.
Chiếc xe tải kia còn chưa đụng vào xe của Sở Phàm, đã tiếp tục mất lái đâm vào đống đá bên đường, đầu xe cứ thế bốc cháy, tài xế cũng bỏ mạng trong biển lửa luôn.
Các xe đang lưu thông trên đường cũng lần lượt dừng lại hóng, chỉ trỏ bàn tán chiếc xe tải đang bốc cháy kia.
Sau khi Sở Phàm cho xe đỗ hẳn, anh vội xem tình hình Trần Mộng Dao thế nào, thấy cô gái chỉ bị giật mình mà không có bị thương gì anh mới thở phào một hơi.
“Dao Dao, em ở trên xe đợi anh, đừng xuống xe. Anh đi xem thử có chuyện gì!”, sắc mặt Sở Phàm trầm xuống, anh nói với tốc độ rất nhanh.
Vừa nãy tuy chiếc xe kia trông có vẻ như mất lái, nhưng Sở Phàm nhìn thấy rõ ánh mắt điên cuồng của tài xế chiếc xe chở hàng đó!
Rõ ràng, lần này đối phương chủ đích nhằm vào anh và Trần Mộng Dao, nếu như không phải anh tránh kịp thì e là bây giờ anh với Trần Mộng Dao đã bỏ mạng trong biển lửa rồi.
Sở Phàm xuống xe cũng không vội vàng đến gần chiếc xe tải đang bốc cháy kia mà đứng sau đám người đám đông và nhìn từ xa.
Nếu mục đích của đối phương là anh và Trần Mộng Dao thì chắc chắn sẽ không chỉ dừng lại ở đây, chưa biết chừng còn có chuyện gì tiếp nữa, anh buộc phải đề cao cảnh giác.
Lúc này đã có người bắt đầu lấy điện thoại ra gọi cho cục cảnh sát và cục giao thông, còn một số người đang lớn tiếng hô hào, hình như là nhìn thấy tài xế ở trong buồng lái vẫn động đậy, có khả năng vẫn cứu được.
Vì thế đám đông lập tức đi tìm đồ có thể đựng nước để tạt vào đầu xe tải, bất chấp nguy hiểm với đám cháy rừng rực, tất cả đều đang nhiệt tình cứu hộ và đã khống chế được đám cháy trước khi xe cứu hộ tới.
“Người anh em, anh cầm hộ tôi mấy thứ này, tôi phải đi cứu người!”
Bỗng nhiên, một cậu thanh niên đi tới trước mặt Sở Phàm, đưa một cái điện thoại và một cái túi đeo cho Sở Phàm, sau đó cậu ta lấy một chậu nước dội thẳng vào người rồi xông vào biển lửa cứu người.
Sở Phàm hơi nhíu mày, tự dưng anh cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Theo quan sát của anh thì ngay lúc tài xế đâm vào kia thì chắc chắn đã không thể còn sống được nữa.
Cho dù là có may mắn sống sót thì chìm trong biển lửa lâu thế kia, sớm đã cháy thành than rồi, còn cần thiết phải cứu sao?
“Không đúng, những thứ này có vấn đề!”
Trong lòng Sở Phàm giật thót một cái, anh vứt ngay điện thoại và cái túi kia xuống đất.
Đám người đứng hóng quanh đó nhìn thấy vậy liền lên tiếng: “Cậu làm sao thế hả, có còn lương tâm không thế?”
“Đúng đấy, người khác không bảo cậu đi cứu người, chỉ bảo cậu cầm hộ điện thoại với cái túi thôi mà cậu cũng không cầm, còn vứt đồ của người ta xuống đất, nếu hỏng điện thoại thì cậu đền à?!”
“Đúng là thói đời lạnh nhạt, lòng người gian trá, chả hiểu xã hội bây giờ thế nào nữa!”
Sở Phàm chẳng thèm để ý mấy lời oán thán và chỉ trích kia.
Chỉ là lúc cậu thanh niên kia chuẩn bị đi thì nhặt điện thoại với túi lên, Sở Phàm vừa ngăn cậu ta lại, vừa kéo cậu ta ra sau, lạnh lùng nói: “Đừng qua đó!”
“Mẹ kiếp, anh bỏ tôi ra, tôi không vô lương tâm như anh, sao có thể vứt mấy thứ này…
Bùm!!”
Cậu ta còn chưa nói hết câu thì chiếc điện thoại kia bỗng nhiên phát nổ, ngọn lửa bùng lên tận trời, gây ra đám cháy không kém gì lúc đầu chiếc xe tải kia nổ.
Ngay lúc ấy, tất cả đám người vừa chỉ trích Sở Phàm đều sửng sốt.
Bọn họ há hốc mồm, chỉ thấy đầu óc trống rỗng, mãi không nói được câu gì.
Sao… sao điện thoại lại tự nhiên phát nổ được?
“Có phải là đứng gần đám cháy quá, nhiệt độ cao nên khiến điện thoại nổ không?”
Có một tiếng nói lý nhí trong đám người vang lên.
Không ít người lặng lẽ gật đầu, tỏ ý đồng tình.
Sở Phàm thấy vậy thì chỉ lắc đầu cười khẩy.
Anh chưa từng thấy điện thoại của hãng nào lại có thể nổ giống như bom thế kia bao giờ, hơn nữa ngọn lửa còn bay thẳng lên trời, rõ ràng là cài sẵn hướng nổ.
Chắc chắn là có người cố ý sắp đặt, đầu tiên là lấy danh nghĩa đi cứu người, đưa điện thoại cho Sở Phàm, sau đó khiến điện thoại nổ, nếu Sở Phàm không phòng bị trước, e là bây giờ anh đã là cái xác đen thui trong đám lửa rồi.
Quả nhiên, Sở Phàm đảo mắt nhìn một lượt, cậu thanh niên vừa nãy đưa điện thoại cho anh đã mất tăm.
“Rốt cuộc ai đang muốn đối phó với mình?”
Sở Phàm nheo mắt lại, quyết định rời khỏi nơi này.
Lần này đối phương đã có sự chuẩn bị, có lẽ việc anh dừng lại xem xét tình hình cũng nằm trong kế hoạch của chúng, vì thế anh phải mau chóng ròi khỏi đây, thoát khỏi mọi nguy hiểm.
Nhanh chóng quay lại xe, Sở Phàm thắt chặt dây an toàn, anh vừa khởi động xe, vừa nói với Trần Mộng Dao bên cạnh: “Mộng Dao, ngồi vững nhé, chúng ta về nhà”.
Nói rồi anh đạp chân ga, nhưng đúng lúc này anh lại thấy trong tay Trần Mộng Dao có một túi sữa.
“Mộng Dao, túi sữa này ở đâu ra thế?”
Mặt Sở Phàm biến sắc, anh trầm giọng hỏi.
Trần Mộng Dao nhìn túi sữa trong tay, nói: “Vừa nãy có một cô gái đi qua đây, tiện tay đưa cho em, nói là phải qua bên kia giúp mọi người”.
Nghe thấy cuộc hội thoại tương tự, Sở Phàm cau mày lại.
Nhanh như chớp, anh quay sang cầm lấy túi sữa vứt thẳng ra ngoài cửa xe, sau đó kéo Trần Mộng Dao nhanh chóng xuống xe từ phía cửa bên còn lại, chạy về phía bãi cỏ gần đó.
Bùm!!
Chiếc xe phát nổ, chiếc xe BMW thế hệ 7 của Sở Phàm cứ thế bay lên không trung, lửa cháy rừng rực cuộn thẳng lên trời, sau đó rơi xuống đất tiếp tục cháy.
Khoảnh khắc ấy, người trên cả đại lộ đều hoảng loạn.
Tất cả đám người vừa nãy còn đứng hóng, buôn chuyện bây giờ chạy toán loạn, chỉ sợ lại tự nhiên có một chiếc xe nào đó bốc cháy rồi rước họa vào thân.
“Chết tiệt, rốt cuộc là kẻ nào làm đây!”
Sở Phàm nghiêm mặt, để Trần Mộng Dao đứng sau lưng mình.
Lúc này, điện thoại trong túi anh khẽ rung, anh cầm lên thì thấy có tin nhắn từ một số lạ.
Anh mở ra xem, nội dung tin nhắn khiến đôi mày anh nhíu chặt, “Cậu Sở, quà gặp mặt hôm nay cậu hài lòng chứ? Nếu chưa hài lòng cũng không sao, ngày tháng còn dài, Điển Ngục bọn tôi sẽ còn chơi với cậu dài dài!”
Điển Ngục?!
Khi nhìn thấy hai chữ này, trong lòng Sở Phàm vừa sợ hãi vừa phẫn nộ.
Phẫn nộ là bởi tổ chức này thực sự dám ra tay với anh, sợ hãi là vì thủ đoạn của bọn chúng quá hiểm ác, gây ra ba vụ nổ liền lúc mà không có bất kỳ cảnh báo nào.
Nếu như không phải anh vẫn luôn cảnh giác, cộng thêm việc lần này đối phương chỉ muốn tặng anh “quà gặp mặt” thì e anh còn lâm vào tình thế nguy hiểm hơn lúc này gấp ngàn lần!
“Anh Sở Phàm, anh sao thế?”
Trần Mộng Dao nhận thấy sắc mặt Sở Phàm khác thường, cô quan tâm hỏi han.
Sở Phàm hơi sựng lại rồi cười nói: “Không có gì, chúng ta về nhà đã”.
Nói rồi anh chuẩn bị gọi điện thoại cho bác Đinh để bác Đinh cho người lái xe tới đón thì anh lại phát hiện ra đằng sau ốp điện thoại của anh có cái gì đó dinh dính.