Chàng Rể Phi Thường

Chương 45: Trần Mộng Vũ tiếc đứt ruột




“Vài chục nghìn?”

“Không phải chứ người anh em, mày là ai đấy? Chất chơi thế cơ à? Mày lại dám phá cả chỗ của anh Hàm cơ đấy?”

“Đừng có cho cơ hội rồi vẫn không biết điều nhé người anh em, liệu mà cút ra khỏi phòng live đi, đây không phải chỗ để mày thể hiện, nếu muốn ra oai thì đi chỗ khác, ở đây không có ai là hạng tầm thường đâu? Là chỗ để cho mày chơi đấy à?”

Thấy người trong phòng live vừa vào đã hô tặng vài chục nghìn, khiến cho tất cả người xem đều cười lên, hai ba lớp bọn họ ai là dân chơi ai là dân thường thì trong lòng mọi người đều biết cả, dân chơi với nhau sẽ không đắc tội với dân chơi đâu, nhất là Đinh Hàm là người rất xấu tính, ai cũng biết hắn mà tức thì nhất định sẽ trả thù, nên không chẳng ai dám đụng vào hắn cả.

Người này vừa vào đến phòng live đã đọc được luôn tên của Tôn Tuyết, chắc chắn là sinh viên của ba lớp bên cạnh, nếu như vậy thì không thể không biết đến nhân vật như Đinh Hàm, cho nên hắn rõ ràng là vào để ra oai, thể hiện mình là anh hùng trước mặt người đẹp, muốn được tăng lượt theo dõi, kiểu người này chính là anh hùng bàn phím điển hình, ngoài đời thì không dám ăn nói gì nhưng trên mạng thì chém gió tung trời, khiến người khác nhìn cũng thấy ghét.
“Kẻ Bình Phàm tặng một chiếc máy bay.”

“Kẻ Bình Phàm tặng một chiếc máy bay.”

“Kẻ Bình Phàm tặng một chiếc máy bay.”

“Kẻ Bình Phàm tặng một chiếc máy bay.”

“......”

Tặng liên tiếp mười lần, một món quà ảo là chiếc máy bay có giá một nghìn tệ, liền lúc tặng luôn mười nghìn, Kẻ Bình Phàm dùng hành động thể hiện luôn anh không phải là kẻ ra oai thể hiện, mà anh là người có thực lực thật sự.

Cả khu bình luận phía dưới im lặng như tờ, nhưng bên ngoài thì xôn xao cả ký túc.

“Anh cả nhìn kìa, Kẻ Bình Phàm này tặng luôn cả mười nghìn, mẹ kiếp, lắm tiền thật, có ai biết đây là đại gia nào không thế?” Lâm Khải hét lên một tiếng chói tai, cả tòa ký túc kêu la om xòm giữa đêm.

“Ai mà biết, học viện sinh vật bọn mình đầy người nhiều tiền, thường thì sẽ không ai chống đối với Đinh Hàm đâu.” Lí Dục lắc đầu: “Nhưng có người làm Đinh Hàm mất mặt, xem thôi cũng thấy sướng, tên này thường ngày oai hơn cóc, chẳng coi ai ra gì cả, thay người yêu như thay áo, biết bao nhiêu hoa khôi của các lớp đều đã qua tay hắn rồi.”
Một lúc sau live stream được bình luận rầm rộ.

“Anh Bình Phàm ơi, nói tên của anh ra đi, cho bọn em theo với.”

“Anh đại gia ơi, em cần người bao nuôi.”

“Đại ca, anh rốt cuộc là ai vậy? Nói tên ra cho bọn em chiêm ngưỡng cái nào.”

Trong live stream Tôn Tuyết cũng kinh ngạc, mười nghìn tệ, là mười nghìn tệ tròn trĩnh đó? Sau khi từ chi phí hệ thống thì cô ấy vẫn còn tận năm nghìn tệ, cô ấy chưa bao giờ được thấy số tiền lớn như vậy cả, bỗng chốc khiến cô lặng người.

Đợt tặng đồ của Sở Phàm cũng khiến cho lượng người xem live stream của cô ấy đột nhiên tăng vọt, không ít người lạ cũng vào để xem, đến cả tài khoản của Sở Phàm trong chốc lát cũng có mấy trăm người xin kết bạn, còn có người nhắn tin thẳng cho anh, nam hay nữ đều có cả, đa số là tin nhắn muốn làm quen rồi muốn bao nuôi kiểu vậy.
“Người anh em? Chống đối tôi vui lắm đúng không? Nói tên ra đi chúng mình cùng chơi riêng, thấy thế nào?” Đinh Hàm bình luận ở dưới như kiểu thách thức.

Trong ký túc, Lâm Khải và Triệu Hiểu Kim tay xoa nắm đấm: “Thằng khốn kiếp này bố mày mà có tiền thì sẽ chơi cho mày chết luôn, hy vọng là anh Bình Phàm kia có thể dạy cho hắn một bài học, bắt nạt con nhà nghèo như Tôn Tuyết, đúng là loại chẳng ra gì.”

Kết quả Kẻ Bình Phàm trả lời luôn phía dưới bình luận của Đinh Hàm.

“Ở đây mày còn không chơi lại được? Lại còn muốn chơi riêng?”

Câu nói này của Sở Phàm khiến cho Đinh Hàm và bọn đi cùng hắn đều tức muốn phụt máu, mặt đỏ tía tai văng tục chửi thề các thể loại chửi đổng đều văng hết ra, nhưng đối diện với thực lực và chửi đổng thì mọi người vẫn sẽ nhìn vào thực lực hơn, có người nặc danh nói Công Tử Họ Đinh không dám nhận thách thức, không dám chơi, chỉ được cái nói phét, có người nói Kẻ Bình Phàm mới là dân chơi đích thực, một công tử bột, một con nhà giàu có tâm hồn đẹp.
Sau đó Đinh Hàm nạp luôn mười nghìn, ấn liên tiếp mười lần, mười chiếc máy bay đáp thẳng vào phòng live.

“Đúng là anh Hàm có khác, mười nghìn tệ cũng chỉ như mấy hạt mưa bụi, thằng cha Bình Phàm kia, mày cứ ra oai tiếp đi, mày xem xem anh Hàm có chơi lại được với mày hay không.” Lữ Văn gửi một biểu tượng thách thức.

Cuối cùng vừa gõ chữ xong, Sở Phàm ấn liên tiếp hai mươi lần, hai mươi nghìn tệ đi luôn trong tích tắc.

“Anh Bình Phàm, đừng tặng nữa, đủ rồi, tiền của anh cũng không phải từ trên trời rơi xuống.” Tôn Tuyết thốt lên, cô chắp tay đặt lên trước miệng, hai mắt đỏ hoe, nếu hôm nay không có cái anh tên là Kẻ Bình Phàm ấy, thì có lẽ giờ đây cô đã đang ở câu lạc bộ Nữ Hoàng rồi, và không biết sẽ phải đối diện với những chuyện gì, cô rất cảm kích anh Bình Phàm đó, cũng không muốn anh ấy phải tiêu số tiền lớn như vậy, tuy đó cũng là số tiền mà cô rất mong mỏi.
“Tôi làm như vậy là vì muốn nói với mọi người, trên đời này có rất nhiều người có tiền, và ắt sẽ có người nhiều tiền hơn anh, đừng có lấy tiền đi để lăng nhục danh dự của người khác, luật nhân quả không chừa một ai cả đâu.” Sở Phàm nói.

“Chất! Kẻ Bình Phàm nói quá hay!” Lâm Khải và Triệu Hiểu Kim kích động đến mức trợn mắt đập bàn, mặt mũi đỏ bừng, giống như chính mình đang trong hoàn cảnh đó, như kiểu mình chính là cái anh Bình Phàm đó vậy.

“Đây mới là đạo đức của con nhà giàu chính thống, phải theo dõi mới được, hy vọng có một ngày anh Bình Phàm cũng live stream, bọn mình nhất định sẽ ủng hộ.”

Một câu nói của Sở Phàm thu hút cả nghìn lượt theo dõi.

“Mày tưởng mày có nhiều tiền lắm à? Ba mươi nghìn cỏn con, cũng chỉ là tiền tiêu vặt trong một tuần của tao mà thôi, Đinh Hàm này không nói nhiều, giờ nếu mày dám đến câu lạc bộ Nữ Hoàng, tao sẽ chặt gãy chân mày, cho mày chỉ có nước bò về.” Đinh Hàm tiếp tục nói: “Bố mày chẳng tặng tiếp nữa là vì bố mày không ngu như mày, con đàn bà này cùng lắm đáng giá mười nghìn, trả thêm nữa thì cũng chỉ là lãng phí.”
“Một bữa sáng của tao là tiền tiêu vặt cả tuần của mày cơ à? Chẳng trách mày lại tiếc tiền như vậy.” Sở Phàm trêu chọc.

Anh vốn là muốn dụ tên Đinh Hàm này tặng nhiều một chút, giải tỏa bớt gánh nặng cho Tôn Tuyết, đồng thời cũng muốn cho đối phương một bài học nhớ đời, nhưng hắn lại rất thông minh, biết cắt lỗ kịp thời, nhưng cũng chẳng sao, vài chục nghìn tệ đối với một người bình thường mà nói cũng đủ để làm bất cứ việc gì, nếu vẫn chưa đủ thì lần sau thấy cô ấy live stream sẽ tặng tiếp là được, dù sao tài khoản vẫn còn bảy mươi nghìn, đối với Sở Phàm mà nói số tiền ấy chẳng là cái gì cả.

Thấy Sở Phàm nói câu đó, Đinh Hàm không nói gì nữa, tức đến mức các ngón tay run run, mấy chục nghìn tệ quả thực là hắn có thừa, nếu là tiêu cho một người phụ nữ thì cũng có thể chấp nhận được, nhưng sợ nhất là ném tiền đi rồi cuối cùng lại chẳng được lợi lộc gì, thế chẳng phải là ngu xuẩn à? Hơn nữa hắn cũng không biết cái tên Kẻ Bình Phàm này liệu có phải người của hệ thống sắp xếp để lừa hay không, nếu là kẻ cố tình lừa để dụ hắn tặng mười nghìn, thì chắc sẽ khiến hắn tức chết.
Đúng lúc mọi người xem live stream đang khen anh Bình Phàm có uy rồi lợi hại nọ kia, thì có một bóng người xuất hiện bên cạnh Tôn Tuyết trong live stream.

Vừa thấy bóng dáng đấy Sở Phàm lập tức bồn chồn, không ngờ lại là Trần Mộng Vũ? Trần Mộng Vũ cùng phòng ký túc với Tôn Tuyết à?

“Con mụ kia sao lại xuất hiện ở đấy thế?” Lâm Khải, Triệu Hiểu Kim và Lí Dục đều ngạc nhiên.

Lúc này Trần Mộng Vũ chỉ là tò mò nên nhìn vào điện thoại của Tôn Tuyết, khi cô ta nhìn thấy số lượng quà tặng hiển thị ở trên màn hình đột nhiên mắt trợn tròn, tay bịt miệng tỏ vẻ kinh ngạc.

Hơn bốn mươi nghìn? Thế này là thế nào đấy?

“Tôn Tuyết, ai tặng cậu đấy? Cậu đã làm gì hả? Sao nhiều quà tặng thế?” Đôi mắt đầy nghi hoặc của Trần Mộng Vũ nhìn chằm chằm lên người Tôn Tuyết.
“Là...... anh Bình Phàm tặng cho tớ, anh ấy tốt lắm.” Tôn Tuyết nói.

“Anh Bình Phàm? Là ai thế? Ở lớp chúng mình à?” Trần Mộng Vũ đột nhiên thấy tiếc, hơn bốn mươi nghìn đó, mẹ kiếp, tặng cho cái đứa khố rách áo ôm này? Lên đây uốn éo kiếm tiền chứ gì?